Chương 102: Đại An bị nhốt ( canh hai )

Dương Nhược Tình khom lưng, chậm rãi bước đi trong rừng cây, vừa đi, ánh mắt vừa soi rọi khắp nơi.

Từ bụi cỏ dưới chân đến lùm cây cao ngang hông, không bỏ qua bất cứ một dấu vết nào.

Sau đó, như thể đã tìm ra manh mối, mắt nàng đột nhiên sáng lên.

Kiềm chế kích động, nàng đổi phương hướng, đi về phía mặt trời.

Hai tai vểnh lên, miệng bắt chước âm thanh ríu rít của côn trùng mùa thu.

Ngay sau đó, trong bụi cây phía trước, nàng nghe được âm thanh lạ.

Đó là tiếng chim kêu, ngắn và nhanh, tương tự như tiếng nước chảy.

Tay này gạt bụi cây, tay kia vừa nhặt chiếc giỏ tre lên.

“Vù vù……”

Lùm cây bị gạt sang một bên, hai cái bóng màu nâu nhảy vụt ra, còn chưa kịp tung cánh đã bị chiếc giỏ tre từ trên trời giáng xuống úp thẳng xuống đất!

Nhìn thấy một đôi chim cút đang phẫn nộ giãy giụa dưới giỏ tre, Dương Nhược Tình mặt mày hớn hở lên.

Nàng thò một bàn tay vào, dễ như ăn cháo tóm gọn hai con chim nhỏ.

Sau đó, dùng cỏ tranh trói cánh của chúng lại, hai con chim cút trưởng thành, trọng lượng cộng lại cũng không bằng một con gà rừng ngày hôm qua.

Tuy nhiên, có còn hơn không, hai con chim cút này đem ninh nhừ nấu canh cũng rất ngon.

Đặc biệt là……

Trong cái tổ phủ đầy cỏ khô và cành cây chết này, còn có một ổ trứng cút xếp ngay ngắn!

Dương Nhược Tình đếm một chút, ước chừng có mười lăm quả!

Thật tốt, hai đệ đệ có lộc ăn.

Trứng cút rất giàu đạm, hai đệ đệ đang tuổi ăn tuổi lớn, cho bọn hắn ăn cái này không còn gì tốt hơn!

Nàng mang theo chim cút cùng trứng cút hưng phấn đi về thôn.

Vừa mới đi ra khỏi rừng cây, Dương Nhược Tình từ xa liền nhìn thấy một cái bóng dáng nho nhỏ chạy dọc theo đường bờ ruộng quanh co về phía này.

Tiểu An?

Hắn vội vàng chạy đến rừng cây này làm gì, tìm nàng ư?

Chẳng lẽ, trong nhà xảy ra chuyện gì? Hay là Đại An không nghe lời đi ra hồ nước bắt cá?

Dương Nhược Tình nhíu mày, bước nhanh về hướng Tiểu An.

“Tiểu An, sao đệ chạy tới đây?” Dương Nhược Tình bên kia đường lớn tiếng hỏi.

“Tỷ, tỷ mau đi xem, ca, ca ca hắn……”

Dương Nhược Tình vừa nghe lời này, càng lo lắng.

“Đại An làm sao? Tên tiểu tử kia có phải lại không nghe lời trốn đi ra sông bắt cá không?”

Tiểu An lắc đầu như trống bỏi, thở hồng hộc nói: “Ca ca chạy tới cây du già ở đầu thôn bắt tổ chim, Trần Cẩu Đản mang theo ca ca hắn Trần Hổ, chặn dưới gốc cây, không cho ca ca trèo xuống dưới!”

Có chuyện như vậy?

Dương Nhược Tình vừa nghe, liền phát hỏa!

“Tiểu An, đệ xách cái giỏ này về nhà, để tỷ đi đón Đại An!”

Dương Nhược Tình đem giỏ tre đựng chim cút cùng trứng cút giao cho Đại An, xắn tay áo nhấc chân liền đi.

Tiểu An ở phía sau kêu: “Tỷ, tỷ phải để ý, bọn Trần Cẩu Đản còn dắt theo cả con chó săn Hắc Hổ nhà bọn chúng, nó rất hung dữ……”

“Không có việc gì, tỷ của đệ chỉ định qua đó giảng đạo lý với họ thôi. Tiểu An đệ chạy nhanh về nhà đi, đừng để rơi mất đồ trong rổ!”

……

Dương Nhược Tình một hơi liền chạy tới chỗ Đại An.

Đó là cây du cổ thụ ở phía nam cuối thôn, gần nhà Lạc Thiết Tượng. Mỗi năm đến dịp cuối xuân, đầu hạ, cây cổ thụ kết đầy quả du, bọn tiểu hài tử trong thôn rất thích lại đây chơi!

Qua bức tường của ngôi nhà phía trước, Dương Nhược Tình xa xa nhìn thấy phía trước cây du già, một đám trẻ con choai choai đang xúm lại.

Tất cả đều là bọn tùy tùng của Trần Cẩu Đản, trong đó có một đại nam hài cao lớn nhất, vai rộng, eo tròn, đầu to. Hắn đứng dưới gốc cây du già, ngửa đầu trừng mắt nhìn lên ngọn cây, một tay cầm gậy gỗ, tay kia nắm một cái xích sắt, xích sắt đong đưa không ngừng, một đầu gắn trên người con chó đen.

Con chó đen kia vừa cao vừa to, đôi mắt giống như chuông đồng, đôi tai hơi mảnh, dựng trên đỉnh đầu, nhe răng trợn mắt, thè một cái lưỡi đỏ tươi.

“Dương Đại An, tiểu tử ngươi không phải rất có năng lực sao? Lần trước dám đánh đệ đệ Cẩu Đản của ta thành như vậy, sao bây giờ lại không dám xuống dưới?”

Bên kia, truyền đến tiếng Trần Hổ rống lên, một bên rống, một bên còn nhấc chân hung hăng đạp vài cái lên thân cây du già.

Trần Hổ sức lực lớn, đạp đến mức thân cây rung chuyển.

Đại An đang ở trên ngọn cây, dùng hai tay ôm chặt lấy thân cây , cố gắng giữ thăng bằng.

Tuy nhiên, Dương Nhược Tình thấy rõ sự sợ hãi trên khuôn mặt của đệ đệ.

Dương Nhược Tình nhìn qua, khoảng cách từ chỗ Đại An đến mặt đất đại khái cao gần 5 mét.

Nếu chẳng may ngã xuống, đầu chạm đất, nhẹ thì chấn thương sọ não, nặng thì có thể nguy hiểm đến tánh mạng.

Nếu các bộ phận khác của cơ thể chạm đất trước, chấn thương nội tạng, hoặc là gãy xương, đều có thể xảy ra!

Nên làm gì?

Trực tiếp đánh?

Đối phó Trần Cẩu Đản cùng Trần Hổ, Dương Nhược Tình không có vấn đề gì.

Nhưng con chó săn to như con trâu kia thì hơi khó giải quyết.

Dương Nhược Tình không phải lo lắng điều gì khác, dù cả người và chó thì nàng cũng có thể giải quyết được.

Điều lo lắng duy nhất là đứa em trai ngốc nghếch đang cưỡi trên ngọn cây.

Đến lúc đó phía dưới đánh nhau, hắn kiểu gì cũng xuống dưới hỗ trợ nàng. Nếu không cẩn thận bị con chó kia cắn một ngụm thì sao?

Dương Nhược Tình tuyệt đối không thể để loại chuyện này phát sinh!

Nàng liếc nhìn con chó săn đang đi vòng quanh cây du cổ thụ gầm ghè, tâm trí Dương Nhược Tình đột nhiên sáng lên, lặng yên không một tiếng động lui trở về.

Lẩn ra sau bức tường của ngôi nhà bên cạnh ……

Bên này, phía dưới cây du già.

Trần Hổ cầm trong tay gậy gỗ gõ cây du già, nói với Đại An trên ngọn cây: “Dương Đại An, tiểu tử ngươi không phải đánh nhau rất giỏi sao? Xuống dưới đây, xuống dưới lại đánh với Cẩu Đản một trận! Ngươi không xuống dưới, thì cứ ở trên cây đó cả đêm đi, lão tử đem Hắc Hổ trói dưới gốc cây chờ ngươi! Ha ha ha……”

“Ha ha ha……”

Cả đám tiểu tử đều cười lên ha hả, có đứa huýt gió, có đứa còn ném đá về phía Đại An trên ngọn cây.

Đại An dùng hai tay giữ chặt thân cây, miệng mím chặt thành một đường thẳng.

Đám người và chó gây rối dưới gốc cây này chắc chắn đã khiến Đại An phát cáu, nhưng lúc này, tâm trí của hắn không có ở đây.

Đôi mắt sáng và trong veo của nam hài, xuyên qua những kẽ hở trên lá cây du già, nhìn thẳng vào góc sân đằng kia.

Hắn thấy được thân ảnh quen thuộc của tỷ tỷ.

Hai mắt hắn đột nhiên sáng lên, máu huyết trong cơ thể nháy mắt sôi trào, giống như cái gì đều không sợ, nhưng lại càng sợ!

Hắn muốn tìm cách để bảo tỷ tỷ đừng đến đây, tuy nhiên lại sợ kinh động đến huynh đệ Trần gia dưới gốc cây.

Đúng lúc hắn đang thấp thỏm lo âu thì bóng dáng quen thuộc trong góc bỗng quay đầu vụt đi ……

Đại An âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đi là tốt rồi!

Tuy nhiên, trong lòng hắn lại có chút ngột ngạt khó tả, ánh mắt bất giác ảm đạm xuống.

“Dương Đại An, ngươi xuống dưới chưa? Ngươi có phải đàn ông không? Chẳng lẽ còn nghĩ chờ Mập Mạp nhà ngươi lại đây cứu ngươi sao?”

Giọng nói của Trần Hổ ở dưới gốc cây lại vang lên, truyền đến trong tai Đại An.

“Dương Đại An, cha ngươi nằm liệt giường, ông ngoại thì đứt chân, nương ngươi không biết, tỷ ngươi dù có khả năng cũng chỉ là cái nha đầu, lần này, không ai có thể cứu ngươi! Ngươi xuống dưới đập đầu mấy cái cho Cẩu Đản nhà ta, từ dưới háng hắn chui qua đi, lão tử sẽ tha cho ngươi! Bằng không, hôm nay ngươi đừng tưởng xuống dưới, ta sẽ cùng ngươi chiến đấu đến cùng!”