Khi Dương Nhược Tình hấp tấp chạy tới tiền viện, vở tuồng đang trình diễn hết sức sôi động.
Cửa phòng bốn bên đều mở rộng, Dương Hoa Minh nằm úp sấp trên giường, bên hông được che đậy bởi một vật gì đó, kêu la thảm thiết.
Đàm thị vừa đánh vừa mắng: “Ngươi là cái đồ vong ân phụ nghĩa, loại bạch nhãn lang. Lão nương ta phòng ngày phòng đêm nhưng không thể phòng nổi lũ cướp trong nhà! Chỉ có một chén đồ ăn, để lại cho muội muội ngươi, mà ngươi cũng dòm ngó…… ngươi muốn để muội muội ngươi về nhà sẽ ăn gì?”
“Đồ súc sinh, đồ súc sinh. Ngươi tự xem xem có xứng đáng làm huynh trưởng không? Nếu biết được ngươi là cái thể loại này thì lúc trước khi vừa mới sinh ra ta đã dìm luôn vào thùng nước cho rồi!”
Những nhát chổi liên tiếp đánh xuống người Dương Hoa Minh khiến hắn kêu như heo bị chọc tiết, rung động cả nóc nhà.
“Nương ơi, nhi tử biết sai rồi! Lần sau con cũng không dám nữa!”
Đàm thị không nghe, vẫn nghiến chặt răng đánh tiếp.
Dương Nhược Tình đứng ở cửa nhìn, phát hiện một điều.
Đàm thị nhìn khí thế có vẻ hung mãnh, cầm cây chổi lớn quất Dương Hoa Minh tưởng như gần chết.
Nhưng ‘tiếng sấm thì to, hạt mưa lại nhỏ’, mấy nhát chổi quất ở trên người, cũng không đau là bao, chỉ mang tính chất hù dọa là chính!
Dương Nhược Tình âm thầm lắc đầu, đánh con đau mẹ, giống như tiểu lão thái thái Đàm thị, chung quy lại vẫn có chỗ mềm yếu trong lòng, vẫn thương con mình.
Tuy nhiên, những đứa con được thương kia, sợ là không bao gồm cha mình Dương Hoa Trung và ngũ thúc Dương Hoa Châu đi?
Trong phòng, lại vang lên tiếng kêu la của Dương Hoa Minh.
“Nương, ngài tạm tha nhi tử lần này đi, là nhi tử sai, là nhi tử bị mỡ heo che tâm, nghe lời phụ nhân Lưu thị kia! Nếu con biết chén canh gà rừng kia giữ lại cho Mai nhi, dù đặt đao trên cổ con cũng không dám chạm vào……”
Trong phòng, động tác vung chổi của Đàm thị đột nhiên dừng lại.
Lão thái quay mặt đi, đôi mắt hung tợn như cú mèo nhìn đến Lưu thị đang trốn ở cuối giường.
Lưu thị nhìn thấy nam nhân của mình bị đánh, vô cùng sợ hãi, co rút mình dưới chân giường, không dám ngoi đầu lên.
Nghe thấy Dương Hoa Minh đổ lỗi cho mình, cả người liền run lên.
“Nương, lão tứ bị trĩ đau đến hồ đồ rồi, nói năng linh tinh, việc này không liên quan …… ai da!”
Còn chưa nói xong, một nhát chổi liền rơi xuống đầu Lưu thị.
Lưu thị nâng hai tay lên đỡ lại, hoảng sợ la thét chói tai.
“Ta biết lão tứ tâm tư cũng không tệ như vậy, đều là do người phụ nữ độc ác ngươi ở sau lưng xúi giục. Một người đàn ông tốt như vậy nhưng lại bị ngươi xúi giục hỏng rồi. Hôm nay lão nương phải đánh chết loại tiện nhân ngươi, đánh chết tiện nhân ngươi!”
Những nhát chổi như vũ bão trút xuống trên người Lưu thị.
Lưu thị hai tay ôm đầu, trốn tránh trong phòng, liền bị Đàm thị giật tóc kéo ra.
“Mẹ chồng đánh ngươi, ngươi còn dám trốn? Cái loại độc phụ không biết trên biết dưới!”
Đàm thị nhổ một bãi nước bọt lên mặt Lưu thị, vứt cây chổi trong tay đi, cầm chiếc giày thêu kim hoa của mình lên, hướng cánh tay, trên đùi Lưu thị đánh xuống như vũ bão……
Lưu thị thất kinh, nhảy dựng trên mặt đất, kêu đến lạc cả giọng ...……
Dương Nhược Tình xem đến đã nghiền, không muốn rời đi, muốn biết diễn biến sau đó như thế nào, nhưng tay áo lại bị người ta kéo nhẹ một cái.
Quay đầu lại, là Tiểu An.
“Có chuyện gì vậy, Tiểu An?”
“Tỷ, nương bảo tỷ trở về, nói có việc muốn cùng tỷ bàn bạc.”
Dương Nhược Tình lưu luyến không muốn dừng xem vở diễn ‘ toàn vai võ phụ ’ trong phòng, cuối cùng miễn cưỡng kéo tay Tiểu An: “Được rồi, chúng ta cùng về đi.”
……
“Nương, ngài muốn cùng con bàn bạc chuyện gì vậy?” Dương Nhược Tình đi vào phòng của Dương Hoa Trung, hỏi.
Lão Tôn đang uống trà nói chuyện với Dương Hoa Trung, còn Tôn thị thì ngồi bên cạnh làm giày.
Nghe tiếng, Tôn thị ngẩng đầu nói: “Tình Nhi, hôm nay Trường Canh thúc tới giúp nhà ta cày nốt phần ruộng còn lại, nương sẽ đi ra ngoài ruộng phụ giúp chút việc như đưa trà, rót nước gì đó. Cơm trưa hôm nay con phụ trách nhé!”
“Không thành vấn đề ạ.”
“Đại An, Tiểu An, các con ở trong nhà, phụ giúp tỷ tỷ một chút, bưng trà đổ nước cho ông ngoại cùng cha các con, biết không?” Tôn thị lại dặn dò hai nhi tử.
Hai đứa trẻ lớn nhỏ đồng loạt gật đầu.
Sau khi Tôn thị rời đi, Dương Nhược Tình đưa hai đệ đệ ra ngoài sân, bắt đầu cân nhắc nên nấu ăn trưa như thế nào.
Lươn và gà rừng đã ăn rồi, chỉ còn dư lại một con gà rừng, định gửi ông ngoại mang về Tôn gia làm quà.
Trong nhà chỉ có duy nhất một con gà mái già cũng không thể chạm vào, giữ lại để đẻ trứng, sau đó còn phải để ấp gà con.
Vậy buổi trưa nên ăn gì?
Nếu là ngày thường, cũng không đến mức khó nghĩ như vậy.
Nấu chén cơm, kèm chén rau dại, ăn với canh trứng hoặc trứng xào ớt cay, chắp vá một chút là xong.
Nhưng lần này ông ngoại ở đây, hơn nữa còn có thúc Trường Canh hỗ trợ cày ruộng, đó là việc tốn sức.
Người ta vì giao tình với cha nàng Dương Hoa Trung, không cần tiền công, nhưng một bữa cơm trưa thì về tình về lý vẫn phải có mới được!
Buổi trưa ăn món gì là vấn đề Dương Nhược Tình đang cần cân nhắc.
“Tỷ, có phải tỷ đang nghĩ xem trưa nay chúng ta nên ăn món gì không?” Đại An đột nhiên hỏi.
Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Đúng vậy, trong nhà vẫn còn cải trắng, củ cải, rau chân vịt và măng tây mà ông ngoại đem qua. Tuy nhiên, món ăn mặn thì chưa có.”
Đêm hôm qua, nàng không có đi ra đồng đặt ống bẫy lươn.
“Tỷ, dòng sông ở sau thôn có cá nhỏ, để đệ đi bắt cá về!” Đại An nói.
Dương Nhược Tình ngạc nhiên, nhìn về phía Đại An: “Đệ biết bắt cá sao?”
Đại An gật gật đầu.
“Không được, đệ còn nhỏ, xuống nước rất nguy hiểm, không cho phép đệ đi bắt cá!” Dương Nhược Tình nói.
Đại An im lặng.
“Thức ăn buổi trưa cứ để tỷ cân nhắc, Đại An, tỷ nhắc lại, không được phép ra bờ sông bắt cá, nghe không?”
Đại An gật đầu: “Đệ biết rồi, tỷ nói nhiều quá!”
Thiếu niên xoay người trở về phòng.
Dương Nhược Tình cười cười, nói với Tiểu An: “Đệ giúp tỷ nhìn chằm chằm ca ca của đệ, nếu hắn không nghe lời đi ra bờ sông, đệ nhớ mách ta luôn nhé!”
“Vâng, hì hì!” Tiểu An vui sướиɠ gật đầu.
Dương Nhược Tình xoa xoa đầu Tiểu An, sau đó xoay người vào phòng bếp.
Là một tín đồ ẩm thực lâu năm, Dương Nhược Tình hoàn toàn tự tin có thể tìm ra những nguyên liệu làm hài lòng gia đình mình.
Cùng một nguyên liệu, trong tay của các đầu bếp khác nhau, có thể tạo ra hương vị khác nhau.
Điều này, chỉ cần sẵn sàng suy nghĩ, chắc chắn sẽ có thể nảy ra những ý tưởng mới.
Sau một hồi tìm kiếm……
Ánh mắt Dương Nhược Tình sáng lên khi nhìn thấy số đậu nành ông ngoại mang đến.
Ước lượng qua, đại khái khoảng mười cân.
Dương Nhược Tình múc một chén gốm đậu nành, ước chừng tầm một cân, cho vào nước lạnh ngâm.
Sau đó, nàng cầm lấy một chiếc giỏ tre đi ra phòng bếp.
“Ông ngoại, cha, con đi ra ngoài một chuyến, đến rừng cây bên kia hái ít cỏ dại.”
“Được rồi, đừng có đi vào quá sâu, nhớ trở về sớm!”
“Vâng!”
……
Dương Nhược Tình đi tới rừng cây, hái rau dại là một chuyện, chủ yếu vẫn là nghĩ đến ở trong rừng thử thời vận.
Hôm qua hai con gà rừng, khiến nàng nếm được đồ ngon.
Dù sao hôm nay cũng không có thời gian đi vào sâu trong rừng, nàng liền tính toán đi dạo bên ngoài cánh rừng.
Trong mùa này, phần lớn chim chóc trong núi đã di trú đi phương nam.
Vị trí của thôn Trường Bình nằm ở trung bộ địa phương.
Vài trăm dặm núi Miên Ngưu, trong núi ngọa hổ tàng long!
Hàng năm khi các loài chim di cư di cư vào mùa đông, một nhóm nhỏ trong số chúng sẽ ở lại khu vực núi Miên Ngưu này.