Chương 7: Huyên huyên muốn học võ
Huyên Huyên vừa mang bát thuốc đến đưa lại cho Thái Y viện đã thấy Khương mama đứng đợi sẵn ở đấy. Nàng ta đảo mắt về phía bát thuốc đã cạn kia,trong mắt không kìm nén được lộ ra một tia vui mừng,nhưng vẫn cố làm bộ dạng thanh nhã,điềm đạm hỏi:"Huyên Huyên,tiểu thư nhà ngươi sao rồi,đã uống hết thuốc chưa?". "Tiểu thư của nô tỳ đã uống hết thuốc của đại tiểu thư chuẩn bị,còn dặn nô tỳ nếu thấy mama thì nhờ chuyển lời cảm ơn đến đại tiểu thư. Nô tỳ và tiểu thư thật vô cùng cảm kích"-Huyên Huyên trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác chán ghét,ngoài mặt lại tỏ ra tươi cười cùng cảm kích làm Khương mama không còn nghi ngờ,xua xua tay nói:"Huyên Huyên,ngươi và tứ tiểu thư đứng làm bộ khách khí như thế,chắc chắn đại tiểu thư chắc cũng không muốn nhìn hai người thế này đâu. Dù sao cũng là người một nhà,thôi,ta đi đây,ngươi mang bát về cho Thái Y viện đi". Huyên Huyên cúi đầu,mang bát thuốc trả lại Thái Y viện rồi trở về Vị Ương Hiên,nhớ lại câu nói lúc nãy của Khương mama mà trong lòng muốn chửi thề. Người một nhà? Trong cái Thượng Quan gia này có ai coi tiểu thư nhà nàng là người. Tiểu thư đường đường là tiểu thư,vậy mà ngay cả bọn hạ nhân cũng dám khi dễ,ngày ngày lấy nàng ra làm thú vui. Phụ thân,lão thái thái chẳng bao giờ thấy đến hỏi thăm một câu,còn cấm cửa không được phép đi ra ngoài. Triệu thị cùng mấy vị tiểu thư điêu ngoa kia ngày ngày nghĩ kế hãm hại tiểu thư,đánh đập tiểu thư không thương tiếc,giờ còn lấy độc ra muốn lấy mạng của tiểu thư nhà nàng. Người một nhà cái gì? Nghe thật quá mức chướng tai.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Huyên Huyên trở lại Vị Ương Hiên,Trương Lam Nguyệt vẫn ở trong Trúc Quan Lâm bức độc tích tụ ra ngoài. Nàng đóng cửa chính và cửa sổ,đi đến giường tìm nút bấm mở cửa mật đạo ngầm mà lần trước tiểu thư nói. Quả nhiên,trên giường của tiểu thư nhà nàng có một chỗ hơi lõm xuống,nàng dùng sức,ấn mạnh vào nơi đó,cánh cửa bật ngờ mở ra làm Huyên Huyên trượt chân té rầm xuống đất. Nàng đứng dậy,xoa xoa cái mông đang đau nhức cửa mình,chậm rãi lần mò đường thông đến Trúc Quan Lâm. Thực ra,Huyên Huyên là một nữ tử rất thông minh,hơn nữa có trí nhớ tốt nên cũng không quá khó khăn để tìm được đường đến Trúc Quan Lâm.
Bước ra từ mật đạo ngầm,đập vào mắt Huyên Huyên là một rừng trúc tuyệt đẹp,phong cảnh tựa trong tranh vẽ,đúng như những gì tiểu thư nhà nàng nói. Nơi này đẹp như vậy,thể nào Thượng Quan lại độc chiếm,đặt tên là Trúc Quan Lâm*
*Trúc Quan Lâm:Rừng trúc của Thượng Quan gia
Huyên Huyên mò theo những kí hiệu mà Trương Lam Nguyệt để lại,cuối cùng cũng nhìn thấy nàng đang ngồi trên một tảng đá bức độc. Nàng lúc này,bị bao trùm bởi một luồng khí màu đen vô cùng dày đặc,hơn nữa lại hôi thối vô cùng,nhất thời làm Huyên Huyên không dám đến gần. Nàng không dám,phần vì sợ hãi luồng khí độc hôi thối đó,phần vì muốn ngắm nhìn tiểu the kỹ hơn. Tiểu thư,nếu không phải vì những vết sẹo xấu xí khi,có thể nói cũng là một mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành,giống hệt Bạch di nương ngày xưa. Nhắc đến Bạch di nương,Huyên Huyên bất giác nhớ lại quá khứ chẳng mấy tốt đẹp của mình.
Huyên Huyên mang họ Lam tên thật là Lam Mặc Huyên,nhưng sau khi đi theo Bạch di nương thì đổi tên là Huyên Huyên. Gia đình của nàng từng giữa một chức quan nhỏ nhưng sau đó lại bị tịch thu chức quyền và phải trở về quê sống. Lúc này,mẹ ruột của nàng đang mang thai nàng được hơn một tháng nhưng mụ vợ cả vốn căm ghét nương nàng nên nhẫn tâm,nhân lúc cha nàng bệnh đem bán nàng cho một chủ nô nổi tiếng ác độc trong vùng. Lúc này,tuy nương nàng đang mang thai nhưng,chủ nô không phân biệt nên nương nàng phải làm việc quần quật,vất vả cả ngày mới được một bát cơm. Có hôm lỡ tay là hỏng hay là chậm công việc là nguyên ngày hôm ấy nương nàng bị bỏ đói. Dần dần,đến hơn 6 tháng,chủ nô kia thấy nương nàng không làm được việc gì nữa nên ném nương nàng vứt ra ngoài đường,nương nàng bị bỏ đói mấy ngày liền cho đến khi Bạch di nương xuất hiện. Nàng cứu cả nàng và nương rồi đưa nàng về,cho ăn,cho ở lại,cưu mang cả nương cùng nàng. Kể từ lúc đấy,nương đã thề phải chăm sóc chủ tử mình cho tốt nhưng không ngờ,chỉ vài tháng sau,Bạch di nương đã sớm mất,để lại một mình tứ tiểu thư bơ vơ giữa thế gian. Nương nàng,sau khi sinh nàng 7 năm cũng đi theo Bạch di nương,nàng phải làm việc thay nương trong Thanh Khâu Phục vô cùng khắc nhiệt,nhưng nàng chưa bao giờ oán tránh hay căm hận tiểu thư hết. Bởi tiểu thư không hề có lỗi,trong chuyện này không ai có lỗi,là nàng mang ơn Bạch di nương,nên mới chấp nhận làm nha hoàn cho tiểu thư,là nàng cũng tiểu thư đồng cảm,cùng căm hận Thượng Quan gia nên mới chấp nhận. Đều là nàng tự nguyện hết,tiểu thư không có lỗi.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Huyên Huyên đang ngẩn ngơ nhớ lại quá khứ của mình,chợt một bàn tay ấm áp vươn đến,chạm vào khuôn mặt đang sắp đầm đìa nước mắt của nàng. Huyên Huyên giật mình,vội ngước nhìn thì thấy,tiểu thư nhà nàng đã đứng ở đấy từ bao giờ. Tuy quanh người tiểu thư nhà nàng đều tản ra một mùi hôi thối,nhưng khuôn mặt lại sáng bứng,mang theo nét lo lắng nhìn Huyên Huyên.
Trương Lam Nguyệt lấy khăn tay lau nước mắt cho Huyên Huyên,lo lắng hỏi:"Em sao vậy? Sao lại đứng ở đây khóc?". Huyên Huyên im lặng không nói lên lời,chỉ nhận lấy khăn rồi ngước nhìn nàng,nước mắt đầm đìa,khó khăn cất ra tiếng:"Tiểu thư,em,em muốn học võ công. Em muốn,bảo vệ tiểu thư". Trương Lam Nguyệt không có gì ngạc nhiên lắm,quay đầu lại nhìn nàng nói:"Hảo,từ mai mỗi tối em cùng ta đến đây luyện võ". Huyên Huyên vui mừng gật đầu làm Trương Lam Nguyệt cũng có cảm giác vui theo một chút,nhưng rất nhanh khôi phục tâm trạng,phân phó Huyên Huyên về lấy một bộ y phục còn mình thì đi đến suối ở Trúc Quan Lâm tắm.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Huyên Huyên,năm nay em bao tuổi?"-Trương Lam Nguyệt liếc nhìn nha hoàn đang đứng trên bờ,ánh măt vô cùng bất đắc dĩ nhìn mình. Hừ,biết sao được,nàng là người hiện đại,không quen để người khác tắm cho mình. "Em,em năm nay gần 11 tuổi"-Huyên Huyên lí nhí đáp. "Vậy,từ nay em kêu ta một tiếng tỷ tỷ đi"-Trương Lam Nguyệt lên bờ,lấy y phục mặc vào,Huyên Huyên tròn mắt nhìn tiểu thư nhà mình,lắc lắc cái đầu từ chối:"Em,em không dám". Trương Lam Nguyệt biết chắc chắn nàng sẽ từ chối,thở dài bất đắc dĩ,cổ đại đúng là làm người ta chán chết. "Nếu em không gọi ta tỷ tỷ,ta sẽ không dạy võ công cho em nữa. Ta không dạy võ cho nha hoàn". Huyên Huyên đương nhiên có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Trương Lam Nguyệt,hốc mắt lại bắt đầu heo đỏ lên,gật đầu gọi một tiếng:"Lam Nguyệt tỷ tỷ",đến lúc này Trương Lam Nguyệt mới hài lòng gật đầu:"Tốt lắm. Chúng ta về,tối sẽ bắt đầu luyện tập".