Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

» Tác Giả: Vân Phi Tĩnh
» Tình Trạng: Hoàn Thành
» Đánh Giá: 5.5 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 2 Bình chọn
Văn án
Hồi 1
Dung nhan tuyệt sắc nhưng trên mặt lại bị một vết sẹo lớn làm hủy dung. Con người tài hoa lại bị nhốt trong nội viện, nàng, được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất tài nữ.
Lúc này nàng đang giảng cho tiểu oa nhi hai tuổi đang ngồi đối diện mình chữ “Cười”. Đó là bảo bối của nàng, nàng thật vất vả mới có được bảo bối.
Nàng không biết chính mình còn kiên trì được trong bao lâu nên nàng tận dụng hết thời gian để dạy bảo bối thế nào mới có thể hơn người, như thế nào mới có thể đùa giỡn người. Nàng phải giúp hắn mang mặt nạ, một mặt nạ vô địch thiên hạ
“Hiên nhi, ngươi phải nhớ kỹ lời ta nói. Đối với người thân phải cười, đối với kẻ thù cũng phải cười, đối với người yêu cười, đối với đối thủ cũng phải cười, tươi cười có thể làm cho người mất phòng bị. Tươi cười làm cho người ta nhìn không ra tâm tư của ngươi,…” lưu loát nói những đạo lý lớn lao mặc kệ tiểu oa nhi hai tuổi có thể hay không thể hiểu. Dù sao cứ dạy, ngày sau sẽ hiểu
Gương mặt nho nhỏ cùng nàng giống nhau, tương lai nhất định sẽ là đệ nhất họa thủy, hai tuổi tiểu oa nhi đôi mắt mở to nhìn mẫu thân, đấu óc thông minh lý giải lời mẫu thân nói… Nói tóm lại, hắn nhìn mẫu thân lúc này vui vẻ, tự nhiên sẽ cười. Nghĩ đến người cha mình không thích cũng phải cười, như vậy cha cũng sẽ không biết mình chán ghét hắn. Đối với người yêu phải cười, uhm, người yêu, không cần phải nói. Nhưng đối với đối thủ cười, hắn biết, giống như hắn nhìn Phượng Thiếu Vân cùng mẹ của hắn, còn có nhựng người khác trong phủ Phượng gia. Cha hắn cùng các phu nhân và con cái của các nàng, hắn đều phải cười, muốn cho họ thấy nhưng không biết mình nghĩ muốn ném hết thảy họ xuống sông Trường Giang và Hoàng Hà cho cá ăn, cười!
Hồi 2
“Oa oa” tiếng trẻ con khóc báo hiệu phủ Phương gia có thêm một sinh mệnh mới chào đời. Nhìn cha vui vẻ chạy vào trong phòng, chung quanh cha là huynh muội khác mẹ tụm lại một chỗ. Sáu tuổi tiểu nam oa trên mặt tươi cười hớn hở, nhìn hắn như rất vui vì có thêm một đệ đệ cùng cha khác mẹ. Thật ra hắn đang nghĩ cha hắn cùng các vị phu nhân khác đều sinh hai tiểu hài tử, chỉ có mẹ hắn chỉ có mình hắn. Hắn cảm thấy thật cô đơn, hắn thật muốn có một đệ đệ hoặc muội muội.
Vì thế, hắn xoay người đi tìm mẫu thân, hỏi mẫu thân sinh cho hắn một đệ đệ hoặc muội muội. Nữ tử xoa đầu hắn, trong lòng tiếc nuối, nhưng cũng không chịu buông tha cơ hội giáo dục nói “Có thể, nhưng Hiên nhi, ngươi phải biết rằng mọi thứ trên đời này đều phải dựa vào sự cố gắng của chính mình mới có thể có được. Nương không có khả năng sinh cho ngươi một đệ đệ hoặc muội muội, ngươi cũng biết cha ngươi sau khi ngươi sinh ra đã không vào phòng của nương rồi. Cho nên chuyện này ngươi tự nghĩ biện pháp, muốn làm cho kế hoạch thành công phải làm cho con mồi từng bước tiến vào cạm bẫy của mình”
Kết quả, sáu tuổi tiểu oa nhi suy nghĩ kế hoạch cả đêm. Ngày hôm sau, hắn tìm được cơ hội liền bỏ xuân dược vào chén trà cuả cha hắn, sau đó cho người mang cha hắn vào phòng của nương. Hơn nữa vì để cam đoan cho đệ đệ hoặc muội muội tuyệt đối được sinh ra, hắn bỏ dược làm cho cha hắn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên nganh trụ lại trong phòng mẫu thân hắn ba ngày.
Mười tháng sau, tiểu nam oa vui vẻ ôm tiều hài nữ, đối với tân sinh mạng mới không được hoan nghênh trong Phương phủ nói “Yên tâm, nhà này không có người thích ngươi, nhưng có ca ca ta sủng ngươi, có ca ca thích ngươi là tốt rồi, về sau ngươi muốn cái gì, ca ca đều cho ngươi!”
Từ nay về sau, tiểu nam oa nham hiểm nổi danh nhất không phải vì hắn mười bốn tuổi trở thành đương triều trạng nguyên trẻ tuổi nhât, cũng không phải mười lăm tuổi đoạt được vị trí tông chủ, mà là hắn sủng muội muội nhất thiên hạ!
Hồi 3
“Hắn là ai vậy?” tiền nhiệm mới vào cung nhận chức nhìn thấy đàng xa một thiếu niên đi tới hỏi một người bên cạnh
“Ngươi không biết hắn là ai sao?” bị hỏi người kia nhìn hắn kinh ngạc
“Không biết” hắn tành thật trả lời, hắn chỉ biết vào cung mấy lần đều nhìn thấy người này. Khuôn mặt đó so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp làm cho hắn hoài nghi giới tính của người đó. Nhưng hắn biết, dáng người đó cao to, còn có thần thái làm cho hắn biết vị đó hiển nhiên là một nam tử. Ô, thật sự phí phạm của trời a, nếu người đó là một nữ nhi thì thật tốt!
“Hắn là Phượng Hiên, trạng nguyên mười bốn tuổi, mười lăm tuổi trong một đêm đã trở thành Phượng gia tông chủ!” bị hỏi người này kích động, hết sức bất mãn vì có người lại hỏi về vấn đền này
“Hắn, hắn là Phượng Hiên. Trời ạ, so với truyền thuyết hắn còn tuyệt hơn!” người hỏi khϊếp đảm nói
Đang nói, thiếu niên đã đi qua bọn họ, liếc nhìn bọn họ một cái. Miễn cưỡng nhìn người ta vì dung nhan của mình mà chải nước miếng mà tươi cười. Lúc này, hai người đang nói chuyện ngây người, nội tâm cảm khán nghĩ, a, nhìn từ xa không bằng nhìn gần, họa thủy a, hơn nữa hắn còn mang theo tươi cười, ai có thể ngăn cản được mị lực của hắn a!
Thiếu niên bước nhanh qua, chỉ để lại vẻn vẹn một cái liếc mắt, khiến cho hắn thấy rõ hai người kia đang ngây dại chảy nước miếng bộ ạng thật ngu xuẩn. Trong lòng kinh thường hừ nghĩ, thật là, chỉ mong năm nay có nhóm người mới đừng giống hai người này , nếu không hắn sẽ không có hứng thú chơi! Bất quá đợi hắn mang muội tử trở về mới có tâm tình chơi, nếu không coi bọn họ là nơi trút giận cũng tốt! A….! Thiếu niên trong lòng có điểm phát điên, Lục hoàng tử chết tiệt dựa vào cái gì mà dám chiếm bảo bối muội tử của hắn? Đó là muội tử của mình, không phải muội tử của hắn Lục hòang tử, có hay không thiên lý a! Nếu hắn không phải Lục hoàng tử, chính mình đã sớm thần không hay quỷ không biết đem hắn băm thành tám khối ném xuống sông cho cá ăn rồi! Ô, muội tử của hắn có ăn ngon hay không? Có ngủ ngon không? Có phải hay không đang tìm hắn? Lục hoàng tử có hay không ngược đãi muội tử bảo bối của hắn?
Thiếu niên càng nghĩ càng lo lắng, rõ ràng thi triển kinh công, hướng về phía tẩm cung của Lục hoàng tử, chuẩn bị toàn lực triển khai đại chiến vì muội tử, phải đem muội tử về bên cạnh mới yên tâm. Hắn hoàn toàn không chú ý tới dọc đường ngày càng nhiều người chảy nước miếng, chính mình sinh ra hiệu ứng họa thủy
Họa thủy a! Vẫn là một thế hệ muội nô họa thủy! Có thể hay không mới có thể cũng là một thế hệ vợ nô họa thủy?
Chương 1: Cung gia và Phượng gia
Nói đến lục đại gia tộc của nước Ngự Phong, trong nước không ai không biết, không người không hiểu. Ngay cả trẻ ba tuổi tiểu hài tử cũng biết Cung, Phượng, Bích , Lâm, Lan, Lương lục đại gia tộc đã giúp hoàng tộc Ngự gia dành thiên hạ. Công lao của các đại công thần không thể bỏ qua nên dù đã qua mấy đời thế lực vẫn như cũ không thấy xuống dốc. Nhưng sớm đã không còn như đời thứ nhất kết bái huynh muội giành quyền lực, lục đυ.c với nhau, bây giờ củng cố thế lục chính mình mới là nhiệm vụ chủ yếu của các đại gia tộc

Vô luận nói như thế nào, lục đại gia tộc cũng có thế lực lớn cùng các thế lực nhỏ. Nếu muốn nói về chuyện này, ngay cả tên khất cái cũng có thể nói cho ngươi biết, lục đại gia tộc đứng đầu là Cung gia! Hiện nay hoàng thượng yêu thích nhất sủng thần tông chủ Cung gia Cung Còn Hi, thân là thừa tướng, hoàng thượng đều thích hỏi ý kiến của hắn. Mà ở trong triều đình, lại bộ thượng thư là nhị đệ, lễ bộ thị lang là cháu, hộ quốc đại tướng quân là tam đệ. Trong triều các chức vị quan trọng Cung gia liền chiếm bốn, các chức vị linh tinh khác cũng không ít

Nói đến Cung gia, không người không nói Cung gia rất giỏi, không chỉ bởi vì Cung gia là lục đại gia tộc đứng đầu, càng bởi vì bọn họ mỗi một thời đại đều là lục tộc đứng đầu. Người của Cung gia muốn văn có văn, muốn võ có võ, giỏi mà không kiêu, công cao nhưng lại không ngạo mạn làm cho cái vị ngồi trên ghế rồng kia như thế nào cũng không cảm thấy bị uy hϊếp. Cung gia sở dĩ có thể như vậy, tất cả đều là bởi vì Cung thị bộ tộc thực đoàn kết. Cung gia còn có một việc rất đặc biệt chính là bộ tộc chuyên sinh tuấn nam mỹ nữ, hơn nữa thế hệ này còn hơn thế hệ trước. Cung Còn Hi có nữ nhi là Cung Như Mộng nổi tiếng xinh đẹp, nàng ngoài dung mạo xinh đẹp còn nổi danh vì tài năng. Nàng là người giỏi nhất bộ tộc. Vì thế, khi nàng còn chưa tới tuổi cập kê thì trong nhà đã bị bà mối tìm đến. Đáng tiếc, vô luận ai tới, đều bị Cung Còn Hi cự tuyệt bởi một câu “Tiểu nữ đã đính hôn”

Đúng vậy, làm cho nam nhân trong thiên hạ đau lòng, vị hôn phu may mắn tên là Phượng Trọng Nam, thiếu tông chủ của bộ tộc Phượng thị, thật xứng đôi, ai cũng không phản đối. Thế lực của bộ tộc Phượng thị chỉ đứng sau Cung gia. Khác với Cung gia hình tượng hòa ái dễ gần, nội bộ tranh đấu cực kỳ nghiêm trọng. Mỗi đời tông chủ đều là giẫm lên người khác để đi lên, tính toán chi li, có cừu tất báo là điểm đặc biệt của bộ tộc. Bất quá, cũng bởi vì thế, mà những người sống sót trong bộ tộc đều là những người có năng lực rất cao. Cho nên người của tộc có thế lực rất lớn. Về phần Phượng TrọngNamnăm mười tám tuổi đã có thể làm cho trưởng lão của bộ tộc chấp nhận hắn là tông chủ. Năng lực của hắn tự nhiên sẽ không thể làm cho người ta khinh thường

Mỹ nam tử có vị phu nhân tương lai bối cảnh như thế, tự nhiên trong lòng vui sướиɠ hài lòng. Bởi vì nước Ngự Phong phàm là đã đính hôn, vị hôn phu có thể gặp mặt để bồi dưỡng tình cảm. Cho nên hắn ba ngày hai lần sẽ nhìn thấy vị hôn thê tám tuổi của hắn. Vì thế, lang hữu tình, muội cố ý một đôi tình cảm thật tốt. Khi Cung Như Mộng đến tuổi cập kê, Phượng TrọngNam liền khẩn cấp đem nàng thú qua môn

Hai vợ chồng ân ái không mấy năm thì xảy ra vấn đề, nguyên nhân đơn giản, bởi vì Phượng Trọng Nam đang đợi cung Như Mộng mang thai, Cung gia cũng đợi. Phượng Trọng Nam muốn sớm có một nhi tử, làm cho hắn ở Phượng gia địa vị ổn định hơn, ở Phượng gia, nếu tông chủ có con nối dòng thì…., sẽ không khả năng địa vị bị dao động. Ngược lại, nếu tông chủ không có con nối dõi, địa vị tông chủ của hắn sẽ bị người như hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm! Mà Cung gia bởi vì mỗi đời tông chủ đều là con đầu của tông chủ đời trước, nói đúng hơn, nam cũng tốt , nữ cũng tốt chỉ cần là con đầu chính là tông chủ kế nhiệm. Đại tông chủ Cung Còn Hi chỉ có Cung Như Mộng là con, cho nên khi Cung Như Mộng làm dâu Phượng gia, bọn họ từng nói con thứ hai của Cung Như Mộng sẽ là người của Phượng gia. Còn đứa đầu sẽ là con thừa tự của Cung gia. Vì để có thể lấy Cung Như Mộng, Phượng Trọng Nam không nói hai lời mà đống ý. Nhưng mà, đã năn năm, Cung Như Mộng vẫn bảo trì im ắng, nửa đứa nhỏ cũng không thấy

Tuy nói nàng có tài lại có mạo, nhưng là sinh không được đứa nhỏ tương đương vô dụng. Hơn nữa bộ tộc Lâm thị định lung lạc vị trí của Phượng thị, nữ nhi tông chủ Lâm Thành Huân mặc dù không giống Cung Như Mộng là một tuyệt sắc, nhưng bộ dạng cũng rất đẹp. Hơn nữa nàng tuổi tuy còn nhỏ nhưng lại rất biết chuyện tả một cái “Nam ca ca”, phải một cái “Trọng Nam” lập tức đem một nửa người dưới như động vật tiến lên giường. Không bao lâu, nàng có thai. Kết quả là Phượng Trọng Namđem lời thề chỉ thú một vợ năm đó với Cung Như Mộng đem vứt ra xa ngàn vạn dặm, quên không còn một chút gì. Lập tức Lâm Thu Sương mười ba tuổi cưới về mà Lâm Thu Sương tám tháng sau sinh cho Phượng Trọng Nammột công tử mập mạp. Hắn mừng rỡ liền lấy chữ “Thiếu” làm chữ lót đặt tên là Phượng Thiếu Vân

Đối với việc Phượng Trọng Namvô tình, Cung Như Mộng không nói gì. Chính là khi Lâm Thu Sương vưà vào cửa, nàng tự hủy đi dung nạm thiên hạ đệ nhất của mình làm Phượng Trọng Namrất tức giận. Vì vết sẹo trên mặt nàng mà hắn nguyện ý không bao giờ chạm vào người nàng nhưng vì e ngại thế lực bên nhà của Cung Như Mộng. Cung Còn Hi đã nói “Ít nhất phải làm cho Như Mộng sinh hạ một đứa nhỏ!” Phượng Trọng Namđành phải nhẫn nại mỗi tuần cùng nàng chung phòng vài lần. Rốt cuộc vài năm sau, Cung Như Mộng thay hắn sinh ra nhi tử thứ ba hắn mới được giải thoát, không bao giờ chạm vào người nàng. Về phần đứa bé bởi vì mẫu thân hắn nên Phượng TrọngNamkhông thích. Ngay cả khi hắn là con trai trưởng, nhưng lại xem như là không được thừa nhận, gọi là Phượng Hiên, không có giống những hài tử khác của Phượng Trọng Nam đều có chữ lót “Thiếu” ở giữa làm mệnh danh

Cung Như Mộng từ ngày Lâm Thu Sương nhập môn tới nay không còn trông nom Phượng gia nữa, ngược lại Lâm Thu Sương giống như chủ mẫu đương gia trông nom mọi việc. Thậm chí còn chèn ép Cung Như Mộng đem nàng từ phòng chủ mẫu đuổi tới một biệt viện hoang vắng. Mỗi ngày cơm rau dưa, chỉ có nàng cùng bốn người từ Cung gia để hầu hạ mà Phượng Trọng Namđối với mọi việc hết thảy đều ngầm đồng ý. Cung Như Mộng cũng không có đem chuyện mình bị ủy khuất ở Phượng gia nói cho Cung gia. Phượng TrọngNamđối với Lâm Thu Sương hài lòng nhất là nàng giúp hắn cưới hết người này đến người khác vào nhà, như thế thật phong lưu khoái hoạt! Cho nên Lâm Thu Sương là tối sủng

Phượng Trọng Nam không thích Phượng Hiên, không chỉ có bởi vì hắn là con của Cung Như Mộng , cũng bởi vì hắn không đoán ra đứa nhỏ này đang suy nghĩ gì. Trước năm Phượng Hiên hai tuổi, mỗi ngày cười đến ngốc ngơ ngác, không gặp hắn đã khóc. Nhưng khi hai tuổi lại không ngừng tươi cười, cười mỗi ngày đến nỗi làm cho người ta cảm thấy muốn đánh đòn. Làm cha cho tới bây giờ vẫn không hiểu được tâm tư của con hắn, càng làm cho hắn tức giận vô cùng, tiểu tử này thế mà lại tính kế hắn. Phượng Vũ là kết quả của việc hắn bị tính kế, là sự sỉ nhục của hắn! Đủ loại dấu hiệu cho thấy hết thảy đều do Phượng Hiên làm, nhưng là , hắn thế nào cũng không tìm ra được bằng cớ chính xác nào, khiến cho chính mình chỉ có thể âm thầm nuốt lửa giận vào bụng. Sớm hay muộn hắn cũng sẽ bắt được lỗi của đứa nhỏ này, hắn cũng không tin hắn ngay cả như vậy cái tiểu oa nhi đều đấu không lại, hừ!

Tục ngữ nói hồng nhan bạc mệnh, đáng tiếc dù Cung Như Mộng đã hủy dung, biến dạng rồi, nhưng vẫn là chạy không thoát vận mệnh. Sau khi nàng sinh hạ Phượng Vũ được bốn năm , cơ thể từ từ suy yếu rốt cuộc ngăn cản không nổi bệnh mà rời đi nhân thế

Hôm nay, mưa to, xem như ông trời vì Cung Như Mộng cảm thấy tiếc nuối mà rơi lệ. Đội ngũ đưa ma thật dài, tiếng khóc buồn bã thảm thiết, che kín toàn bộ ngã tư đường, đây là Phượng gia cùng Cung gia vì Cung Như Mộng chuẩn bị lễ tang.

Hừ, chân chính vì thương tâm sợ chỉ có người của Cung gia! Về phần Phượng gia , hơn phân nửa âm thầm cười trộm, nhất là Lâm Thu Sương. Mười một tuổi Phượng Hiên ở trong lòng nói thầm, mắt liếc một bên khóc đến chết đi sống lại, kêu tỷ tỷ không ngừng Lâm Thu Sương. Nội tâm thật muốn đem gương mặt đang khóc kia làm thành bánh bao thịt, da mặt dùng sức bảo trì vốn có tươi cười, chính là, cười đến có điểm âm trầm mà thôi. Khóc, ta gọi ngươi là khóc đến giả mù sa mưa, quân tử báo thù mười năm không muộn. Hắn – Phượng Hiên – không vội báo thù, chờ khi hắn tìm được cơ hội. Hắn không gϊếŧ nàng mới là lạ, đừng tưởng rằng hắn không biết những năm gần đây nàng ở bên cha quạt bao nhiêu gió, nương sớm như vậy rời đi nhân thế đều là bởi vì nàng. Bắt đầu từ ngày nàng tiến vào cửa Phượng gia, nương cũng sớm đã chết, nếu không phải vì phải cấp Cung gia lưu lại huyết mạch, giáo dục chính mình, nương sẽ không chống đỡ đến bây giờ, thù này không báo, hắn Phượng Hiên liền cải danh kêu Hiên Phượng

Phượng Hiên mang trên mặt nụ cười thản nhiên, mấy ngày nay trốn ở trong chăn, hoặc là ôm muội muội trong phòng, vì nương rời đi nhân thế mà khóc. Cho nên hắn hiện tại cười được, bởi vì nương muốn hắn cười, cho dù khổ sở cũng không cho người ta thấy nên phải cười.

Về phần người thấy hắn tươi cười, suy nghĩ đơn giản cho là hắn bất hiếu vì trong tang lễ của mẫu thân mình mà còn cười. Suy nghĩ phức tạp thì giống như Phượng TrọngNam, càng ngày càng cảm thấy đứa nhỏ này quá mức thâm trầm rồi, làm cho người ta nhìn không ra hắn khổ sở. Trước đó vài ngày, các trưởng lão của Phượng gia đã quyết định chuẩn bị cho hắn kế nhiệm vị trí tông chủ, chính mình bị bắt buộc bắt đầu truyền thụ cho hắn võ công độc môn Phượng Cửu, nhớ tới việc này, hắn thì càng cảm thấy Phượng Hiên nụ cười kia cực kỳ chói mắt .

“Nương, . . . . . .” thanh âm non nớt của tiểu oa nhi vang lên bên tai, một tay ôm di ảnh mẫu thân, một tay nắm bàn tay nhỏ bé của muội tử. Hai mắt Phượng Hiên quan sát thần sắc của mỗi người bên cạnh, chỉ một thoáng lực chú ý đã bị dời đi. Quay đầu nhìn về phía bảo bối muội tử bên cạnh, chỉ thấy tiểu Phượng Vũ khóe mắt đeo nước mắt, ánh mắt đỏ rừng rực, mũi cũng hồng hồng , hai mắt thật to nhìn phượng hiên, hít hít cái mũi nhỏ, ẩn chứa tiếng khóc nói : “Ca ca, ta muốn nương. . . . . .”

Cố sức đem cảm giác chua xót đè xuống, Phượng Hiên một tay đem bảo bối muội tử ôm lấy , an ủi nàng nói: “Vũ nhi, ngoan nga, nương đến một địa phương rất xa rất tốt, từ nay về sau, nương sẽ vui vẻ sống. Mà Vũ nhi còn có ca ca, cho nên Vũ nhi cũng phải vui vẻ sống, làm cho nương không cần quan tâm, được không?”

“Ân!” thiên hạ nho nhỏ nhu thuận gật đầu, hai tay vây quanh cổ của ca ca mình

Ô, may mắn năm đó hắn làm cho nương thành công sinh muội tử. Muội tử thật đáng yêu a! Bất quá từ nay về sau chỉ có hai huynh muội bọn họ ở trong hang sói Phượng gia sống nương tựa lẫn nhau rồi. Hừ, các huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ hắn mới không cần thừa nhận. Cùng lúc, hắn đã sớm dạy muội tử, trừ bỏ gọi mình ca ca, người khác giống nhau không cho phép thừa nhận, tất cả đều là ngoại nhân! Mà muội tử bảo bối đáng yêu của hắn trí nhớ vô cùng tốt, chính mình nói một lần, chưa bao giờ kêu những lũ tiểu tử chán ghét, ngay cả tên đều không gọi, thậm chí ngay cả nói cũng không thèm cùng bọn họ nói, thật sự là rất ngoan rồi!

Phượng Hiên trong lòng cảm động, sợ muội tử đi mệt rồi, liền ôm nàng. Đồng thời trong lòng hắn bắt đầu cân nhắc sự tình từ nay về sau, chính mình bề bộn nhiều việc, vội vàng học tập, có đôi khi còn muốn đến Cung gia, theo ngoại công nơi nơi đi lại, nắm giữ Cung gia chuyện tình, mà bởi vì cha không cho Vũ nhi đi Cung gia. Cho nên khi đó hắn không thể chăm lo cho muội tử, để muội tử ra khỏi tầm mắt chính mình. Thật đáng lo a! Vạn nhất người khác khi dễ nàng làm sao bây giờ? Hắn nhìn trong lòng Phượng Vũ, nghĩ rằng Vũ nhi đã có bốn tuổi rồi sao! Không biết dạy võ công cho nàng, nàng có thể hay không học được. Mặc kệ, muội muội hắn làm sao có thể không học được gì đó. Hôm nay trở về mà bắt đầu giáo nàng khẩu quyết là tốt rồi. Lúc này, một vị sủng muội tử hoàn toàn không để ý quy định võ công Phượng gia truyền nam không truyền nữ quyết định đem chính mình sở học toàn bộ truyền cho bảo bối muội tử. Thậm chí quyết định đem những khẩu quyết cha mới bắt đầu dạy hắn hai ngày trước, chỉ có Phượng gia tông chủ mới có thể học võ công độc môn Phượng Cửu cũng nhất định làm cho muội tử cùng học

Nếu Phượng Trọng Nambiết quyết định của Phượng Hiên phỏng chừng sẽ lập tức đưa hắn ném vào trong quan tài của Cung Như Mộng chôn cùng. Đáng tiếc, ôm tiểu oa nhi, Phượng Hiên môi mang nụ cười căn bản làm cho người ta nhìn không ra đầu óc của hắn sớm chuyển từ lễ tang đi ra bên ngoài rồi. Dù sao, người sống trọng yếu hơn, về phần người đã mất, trên trời có linh thiêng lấy báo thù làm an ủi là tốt rồi. Mà thù kia, đối với tính cách của người Phượng gia có cừu oán tất báo của Phượng Hiên mà nói, có thể không báo sao?

🎲 Có Thể Bạn Thích?