Chương 15: Em rể vừa ý
Edit: Tiếu Ngu Ngốc
Beta: ss gau5555
Thân thể nho nhỏ bay vọt lên, trong tay là mộc kiếm “Chà, chà, chà” do mũi kiếm chạm đất sau đó liền hướng về phía đối phương, đã thấy đối phương không nhanh, không chậm, lách thân mình tránh một bên, tay không vòng mấy cái liền hóa giải chiêu kiếm sắc bén. Ngươi tới ta đi, hai người tuổi không lớn, nhưng công phu này lại làm cho một người tuấn tú, một người tiêu sái.
Đến khi thanh âm của Phượng Hiên truyền đến “Ca ca đã trở lại nha”.Cầm mộc kiếm trong tay, lúc này bé gái thu hồi lại chiêu kiếm vừa ra, lui về sau vài bước, mộc kiếm trong tay quăng ra, mặt sáng lạn đỏ bừng do xuất mồ hôi, cười lên, xoay người liền chạy đến chỗ Phượng Hiên, thanh âm non nớt kêu lên: “Ca ca!”
“Muội muội!” từ mái hiên bên này Phượng Hiên nhiệt tình chạy tới mái hiên bên kia, mở rộng hai tay, đem muội tử đang chạy tới ôm lấy xoay vài vòng. Hai huynh muội cười so với hoa còn đắc ý hơn.
Chúng nô bộc đồng tình liếc trộm vị khách nhân kia đột nhiên bị bỏ lại. Nhưng phát hiện ra hắn chỉ thu hồi chiêu thức, lẳng lặng đứng yên ở nơi đó, nhìn cuộc gặp mặt khoa trương của hai huynh muội vẻ mặt không có bị kí©h thí©ɧ. Chúng nô bộc không khỏi tâm phục, “không hổ là xuất thân trong lục đại gia tộc Bích gia, quả nhiên bất phàm!”
Hai huynh muội cười khanh khách xong, Phượng Hiên liền đặt muội tử tới trước, sau đó ngẩng đầu nhìn người nọ, nhiệt tình cười nói: “Thật sự là đã làm phiền huynh, khiến huynh bớt thời giờ lại đây bồi Vũ nhi so chiêu.”
“Không có chuyện gì, dù sao ta không có bận gì a.” Khuôn mặt Bích Nhân Hoành mang theo vài nét trẻ con nhưng lời nói không nhanh, không chậm trả lời Phượng Hiên, ánh mắt ôn nhu nhìn tiểu Phượng Vũ.
“Tiểu ca được không?” Phượng Hiên cúi đầu hỏi muội tử.
“Được!” Phượng Vũ gật gật đầu.
“Vậy còn không mau cảm tạ tiểu ca đi!” Phượng Hiên ý bảo muội tử tiến lên từng bước.
” Cảm tạ tiểu ca!” Ca ca nói gì chính là đó, Phượng Vũ lập tức nói.
“Không cần khách khí như thế, không có gì !” Bích Nhân Hoành mỉm cười, chậm rãi nói.
“Chúng ta cùng đi ra chính sảnh.” Ba người đi đến trước chính sảnh Thanh Phong viện. Phượng Hiên lặng lẽ đẩy muội tử, để muội tử đi cùng Bích Nhân Hoành. Tiểu Phượng Vũ ngoan ngoãn dựa theo yêu cầu của ca ca làm.
Thấy Bích Nhân Hoành nhu hòa đang nhìn muội tử bảo bối của mình, tiểu ác ma trong lòng Phượng Hiên kiêu ngạo cười trộm.
Bích Nhân Hoành năm nay mười một tuổi, là đứa con yêu của bộ tộc Bích thị. Quen biết hắn từ cuối năm trước trong một lần tham gia yến hội do Bích thị tổ chức. Tuy nói Bích Nhân Hoành vẫn còn con nít, nhưng trong mắt Phượng Hiên-Bích Nhân Hoành đã được phân loại là người trưởng thành.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, Phượng Hiên đã nhìn ra người này không phải “vật trong ao”. Phàm thì khi nói luôn là bộ dạng cân nhắc, lời nói không nhanh không chậm, tuổi tác không lớn nhưng ánh mắt lại làm cho người khác không nắm bắt được, một thân bạch y, cả người tản ra khí chất nho nhã.
Qua một vài lần bắt chuyện, Phượng Hiên lại phát hiện người này phẩm hạnh chính trực. Lúc này,trong lòng “người nào đó” trộm mừng thầm, đây quả thực là vì muội tử bảo bối mà hắn suy tính tạo ra vị hôn phu tương lai thôi!
Vì thế, Phượng Hiên mời Bích Nhân Hồng ghé qua Phượng phủ chơi, tiện thể hiến vật quý là đem muội tử bảo bối giới thiệu cho hắn. Đối với ánh mắt Bích Nhân Hoành ôn nhu, không bao giờ dời khỏi người Phượng Vũ, Phượng Hiên cảm giác sâu sắc vừa lòng. Rồi sau đó, Bích Nhân Hoành thường xuyên ghé Phượng phủ, tới gần Thanh Phong viện và tiến vào tìm Phượng Hiên hoặc Phượng Vũ chơi.
Hừ, đều nói hồng nhan bạc mệnh, mẹ ruột của hắn tướng mạo đẹp, tài cao, đúng là ứng nghiệm với câu nói cổ ngày xưa này. Nhưng mà hắn(Phượng Hiên) mới mặc kệ dung mạo muội tử bảo bối giống như đúc với mẫu thân, có phải là vận mệnh giống nhau hay không! Chỉ cần có hắn(Phượng Hiên) tuyệt đối không làm cho muội tử bước theo rập khuôn của mẫu thân! Cho nên, vị hôn phu tương lai của muội tử mà hắn sớm bắt đầu chọn, ánh mắt hắn đã trợn to, phát sáng, xem xét.
Phượng Hiên thủy chung cho rằng mẫu thân không hạnh phúc là quy kết cho ngoại công không thay mẫu thân tuyển chọn vị hôn phu tốt. Bộ tộc Phượng thị này từ trước đến nay khi nam nhi tròn mười bốn tuổi sẽ được trưởng bối mang đến thanh lâu để mở mang kiến thức. Mà ở trong lòng Phượng Hiên, phàm nam tử mà đặt chân đến thanh lâu đều là người giống với phụ thân hắn, không phải là người đáng giá để chọn mà phó thác chung thân. May mà phụ thân không coi trọng hắn nên không có hành động gì. Nhưng nếu phụ thân bảo hắn đi, hắn cũng sẽ không đi. Bởi vì hắn (Phượng Hiên) ngại nơi đó bẩn.
Hắn kiếp này cũng sẽ không đặt chân đến nơi dơ bẩn kia! Hắn (Phượng Hiên) bất luận là thể xác hay tinh thần đều muốn một lòng với nương tử tương lai. Giống như hắn yêu cầu em rể tương lai cũng nhất định là thể xác và tinh thần đều phải một lòng với muội tử bảo bối!
Ban đầu là hắn muốn từ Cung gia chọn lựa em rể tương lai. Nhưng bộ tộc Bích thị này từ trước đến nay luôn giữ mình trong sạch, lại có thanh danh tốt, mà nhìn tất cả các phương diện thì Bích Nhân Hoành là sự lựa chọn hoàn mỹ a. Vì thế, từ nhỏ Phượng Hiên cố gắng tìm cơ hội để cho hai người bồi dưỡng tình cảm. Trong lòng tính toán nếu hai người lưỡng tình tương duyệt*, như vậy đến khi muội tử cập kê là lúc để cho hai người đính hôn.Sau đó hắn có thể giữ lại muội tử hai năm.
(lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều có tình cảm-người beta)
Lúc muội tử mười bảy sẽ thành thân, sau đó sinh vài cháu ngoại trai hoặc ngoại nữ đến cho hắn chơi, khụ! cưng chiều. Về sau, cuộc sống muội tử quá hạnh phúc. Mà hắn, sẽ thành người cậu cưng chiều cháu ngoại trai hoặc cháu ngoại nữ thật tốt!
Tất cả mọi người không biết bàn tính trong lòng Phượng Hiên đang gảy lách cách. Nhưng trong lòng kế hoạch tràn đầy thì cũng có chuyện mà Phượng Hiên hắn không biết.
Hắn không biết, nếu lần này hắn không đi Phượng Châu trước, hoặc là nếu lần này hắn đi Phượng Châu về sớm một ngày, như vậy, có lẽ chuyện đã tiến hành giống kế hoạch tốt đẹp kia của hắn. Nhưng mà, hắn không thể biết trước chuyện sau này. Cho nên hắn không biết, ngày mai từ biệt, đợi lúc hắn trở về lại phát sinh sự kiện làm cho hắn không tưởng được, sự việc rung trời cuồng nộ, khiến vận mệnh muội tử bị thay đổi. Trước tiên, khiến kế hoạch của hắn lệch quỹ đạo, rồi bất luận hắn liều mạng muốn kéo nhân sinh của muội tử quay về cái gọi là quỹ đạo của hắn, lại thủy chung vô cùng nhân ý (không theo như ý).
Về phương diện khác, tại phía xa Nam Lăng ở Vân Châu, Cốc Lương Thừa được tin tức người cậu nuôi mình lớn lên bị bệnh nguy kịch. Lập tức chạy về nhà cùng Mai Bình thương lượng đi Phượng Châu.
Mấy năm này, Cốc Lương Thừa dựa vào kinh nghiệm của mình đi khỏi Phượng Châu tích góp nhiều năm. Dựa vào sự cần cù cùng cố gắng vất vả của mình, cùng với thê tử làm công việc quản gia cần kiệm đã có một ngôi nhà thuộc về mình, tiểu điếm, phòng ở cũng lớn, cảnh ngộ cuộc sống cũng không tệ lắm. Cũng bởi vì vậy, thường xuyên giúp đám huynh đệ, tỷ muội nhà mẹ đẻ của thê tử .
Quyết định ngày kia liền lên đường, hai người đang thu thập hành lý đi đường. Chỉ thấy nhị tỷ Mai Bình là Mai Phương đang dẫn năm đứa nhỏ của mình lại đây, chuẩn bị khóc lóc kể lể bất hạnh của mình: “Hai người đang chuẩn bị làm cái gì?” Mai Phương khó hiểu khi nhìn thấy hành động của hai người.
“Cậu của Lương Thừa bệnh nguy kịch, bọn muội chuẩn bị đi Phượng Châu một chuyến.” Mai Bình một bên sắp xếp tư trang, một bên trả lời.
“Vậy phòng trọ làm sao bây giờ? Ai tới trông giữ?” Mai Phương vừa nghe, nhãn tình sáng lên, vội vàng đề nghị: “Lúc muội không ở đây, không bằng cho tỷ phu các người ở đây hỗ trợ a!”
Mai Bình kỳ quái nhìn tỷ tỷ liếc mắt một cái, trong lòng nói thầm “rõ ràng mỗi lần tới đều đối với tỷ phu kia không rủa lại mắng, lúc này lập tức đề cử tỷ phu, rốt cuộc tỷ tỷ đối tỷ phu là loại cảm tình gì?”
“Không cần.” Mai Bình thấy Lương Thừa từ trong điếm đi ra thì cũng đã sắp xếp xong xuôi.
“Trong điếm đã có hai vợ chồng Phú đại ca hỗ trợ trông coi.” Mai Bình cự tuyệt.
“A.” Bị cự tuyệt, sắc mặt Mai Phương có chút không tốt, bĩu môi. Trong lòng tiếp tục suy nghĩ xem có thể từ chuyện này kiếm được chỗ tốt gì không.
“Nếu người trong nhà bệnh nguy kịch,nhà chúng ta lý ra nên có người vấn an mới đúng, như vậy được rồi, chúng ta cùng đi với hai người!” Rốt cục nàng ta nghĩ đến có thể nhân cơ hội này du ngoạn một phen.
“A?” Hai vợ chồng Mai Bình nhìn Mai Phương, đếm cái nàng ta gọi là “Chúng ta” đây chẳng phải là chí ít có sáu nguời!
Trực giác của Mai Bình đã muốn cự tuyệt. Tỷ tỷ cho tới bây giờ làm chuyện gì cũng không bỏ tiền. Bởi vì bản thân đau lòng cho tỷ gả vào nơi không tốt. Cho nên mỗi lần đều là tự mình bỏ ra, Lương Thừa đối với mình rất tốt, chưa bao giờ nói, nhưng mà lần này thì hơi quá đáng, nhà mình nào có năng lực ra nhiều lộ phí cho sáu người như vậy!
Nàng vừa muốn há mồm, chỉ thấy Cốc Lương Thừa nói chuyện: “Nhị tỷ, như vậy đi, người đi cùng chúng ta nhưng mà bọn nhỏ lưu lại, vì đường xá quá mức xa xôi .”
“A.” Mai Phương không tình nguyện lên tiếng, chỉ lo suy nghĩ muốn cho con của mình cũng đi ra ngoài nhìn một chút. Mà từ trước đến nay toàn nhà muội muội xuất tiền khiến cho nàng dưỡng thành thói quen ích kỷ, vấn đề lộ phí căn bản không muốn bỏ ra.
Lúc này, Cốc Nhược Vũ thân hình nho nhỏ nhảy xuống ghế, hướng biểu tỷ Tề Hiểu Nhã của mình, kéo tay của nàng, chờ đợi biểu tỷ ngẩng lên đầu nhìn nói: “Nhã tỷ tỷ, chúng ta đi chơi được không?”
Ánh mắt liếc qua, liếc lại trong đầu Mai Phương vừa chuyển, rồi nói với hai vợ chồng Mai Bình: “Vậy Nhược Vũ thì sao, lưu lại không?”
Mai Bình lắc đầu nói: “Không, nó đi cùng bọn muội.” Không biết rõ đi bao lâu, nàng mới lo lắng không dám đem nữ nhi giao cho người khác chăm sóc!
“Vậy để cho Hiểu Nhã cũng đi theo chúng ta đi, cho Nhược Vũ cũng có bạn chơi được không?” Mai Phương lập tức đề nghị nói.
Cốc Lương Thừa cùng Mai Bình nhìn về phía Cốc Nhược Vũ, chỉ thấy vẻ mặt của con chờ đợi mà muốn chơi đùa cùng biểu tỷ, cảm thấy nữ nhi quá cô đơn, đành phải gật gật đầu, đáp ứng cũng đem theo Tề Hiểu Nhã.
Lúc này Mai Phương vui vẻ, vội vàng lấy lòng muội muội, đối với các hài tử của mình nói: “Đều đứng ở chỗ này làm cái gì, còn không mau đi chơi với Nhược Vũ!”
Vì thế, mấy người hài tử dẫn Cốc Nhược Vũ ra cửa phòng. Xa xa, Mai Bình chỉ nghe thấy mấy người … đứa nhỏ kia không phải đang chơi, mà là đang hỏi Cốc Nhược Vũ nơi đó có đồ ăn gì ngon. Mi mắt của nàng không khỏi hơi hơi nhíu lại, trong lòng đối với tương lai nữ nhi lo lắng không thôi.
Có câu thường nói : ba tuổi xem lớn, bảy tuổi xem già. Tuy nói nữ nhi này của nàng mới ba tuổi, nhưng tính cách nhu thuận, thiện lương đã sớm thành quy cách, tỷ tỷ bọn nhỏ tới nhà, căn bản không phải cùng Nhược Vũ chơi đùa, mà là lộ ra bộ dạng đáng thương dụ dỗ nó cho đồ ăn. Nhược Vũ nhà nàng tính tình đơn thuần, chỉ cần biểu huynh cùng đám tỷ tỷ cao hứng là tốt rồi, mình có thể một ngụm cũng không ăn.
Thật là…, loại tính cách này của con tương lai sẽ phải chịu thiệt thòi, vạn nhất bất hạnh còn gặp được một vị hôn phu chân trong, chân ngoài, vậy nó chẳng phải là còn thiện lương giúp hắn đem thϊếp thất nghênh tiến vào cửa hay sao?
Càng nghĩ càng đáng sợ, Mai Bình bắt đầu quan tâm rốt cuộc tìm cho nữ nhi dạng vị hôn phu như thế nào mới có thể che chở cho con, bảo hộ cho con, không cho con bị khi dễ, thương nó, đem hạnh phúc đến cho nó?
Nàng lo lắng cho tương lai nữ nhi đến tột cùng sẽ gả cho người như thế nào?Con rể tương lai rốt cuộc ở nơi nào? Thì cùng thời khắc đó, vị vợ nô (nô bộc của vợ) tương lai kia, không hiểu hắt hơi một cái, nhưng lập tức cho rằng là bảo bối muội tử quan tâm đến mình, trong lòng vui sướиɠ hài lòng, cho rằng cái hắt xì này đáng giá a!