"La nhi, ta chỉ muốn giúp nàng tắm rửa." Nàng ở trong phòng giam, có lẽ đã vài ngày chưa tắm rửa, nhưng mùi hương trên người vẫn tươi mát như cũ.
Hắn cởϊ áσ ngoài và bước vào thau tắm, cũng cởi sạch quần áo của nàng.
"Chàng muốn tắm rửa cho thϊếp sạch sẽ, tránh cho việc thϊếp chết trông quá khó coi, có phải hay không?" Nàng thật sự không biết hắn đang muốn làm gì.
"Ta sẽ không để nàng chết. Từ nay về sau, hằng đêm nàng tới đây thị tẩm, ban ngày quay về nhà giam." Hắn ôm nàng vào trong lòng ngực, thỏa mãn tinh thần cô đơn và nỗi đau thể xác mà hắn phải chịu đựng trong nhiều ngày qua.
"Tề Nhĩ Luân!" Hắn đang xem nàng là gì?
"Bổn vương cho phép nàng gọi thẳng tên huý của bổn vương."
Tề Nhĩ Luân cố ý phớt lờ cơn giận của nàng, phủ lên môi nàng, thèm khát liếʍ mυ"ŧ.
Phòng Quân La nghĩ ra một kế, nàng đặt bàn tay mềm mại yếu ớt ở trên cổ hắn, nóng bỏng hôn lại hắn. "Vương gia, cởi bỏ huyệt đạo cho thϊếp, thϊếp sẽ cẩn thận hầu hạ chàng."
Khẳng định là dối trá! Đầu nàng suy nghĩ cái gì, sao hắn lại không đoán ra được. "Nàng hãy cẩn thận hầu hạ ta trước, sau đó ta sẽ quyết định có nên cởi bỏ huyệt đạo cho nàng hay không."
Phòng Quân La dừng hôn, hung hăng nhìn hắn, "Cáo già xảo quyệt."
Tề Nhĩ Luân lại bị nàng chọc cười, nói: "Muốn hay không thì tuỳ nàng, nếu không ta hầu hạ nàng cũng được. Ta sẵn sàng hầu hạ nàng."
Phòng Quân La bĩu môi, sau khi chăm chú nhìn hắn một lúc, lúc này mới không tình nguyện hôn hắn.
Tề Nhĩ Luân thản nhiên dựa vào thùng tắm, hưởng thụ kỹ xảo khıêυ khí©h nửa sống nửa chín của nàng.
Nàng vừa chạm vừa hôn, cho dù ngây ngô cũng có thể khơi dậy đam mê cháy bỏng nhất của hắn.
Khi Phòng Quân La khıêυ khí©h hắn, cũng khơi dậy ham muốn của mình, dần dần nàng dừng tất cả động tác lại, lẳng lặng ghé vào trên người hắn, lắng nghe nhịp tim của hắn.
Lúc này, nàng hy vọng khoảnh khắc này sẽ kéo dài vĩnh viễn.
Tề Nhĩ Luân khẽ vuốt ve lưng nàng, thỏa mãn hít lấy mùi hương của nàng, cho đến khi nước bắt đầu lạnh, hắn mới bế nàng lên trở lại trên giường.
Ngải Lập đứng ở ngoài cửa cũng nghe thấy tiếng cười của Tề Nhĩ Luân. Hắn nhìn thấy mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên Tề Nhĩ Luân thổi tắt ánh nến. Có vẻ như Tề Nhĩ Luân sẽ không tưới rượu giải sầu hằng đêm nữa, hắn cũng mỉm cười si ngốc với mặt trăng trên trời.
......
"Chàng đã không giữ lời hứa." Phòng Quân La đỏ mặt. Đêm qua, nàng đã dùng hết khả năng để hầu hạ hắn, nhưng sau khi hắn hưởng thụ xong vẫn không cởi bỏ huyệt đạo cho nàng.
Hắn không giải huyệt cho nàng, nàng sẽ không thể điểm huyệt lại hắn, càng không thể sử dụng kim châm phi huyệt hay thi triển khinh công, vậy nàng làm thế nào có thể chạy trốn?
Tề Nhĩ Luân nhẹ nhàng vuốt ve má hồng thanh tú của nàng, sau đó di chuyển tới môi đỏ anh đào, "Ta sợ nàng chạy trốn. Nàng chỉ cần hằng đêm hầu hạ ta như thế, có một ngày ta sẽ cởi bỏ huyệt đạo cho nàng."
Đêm qua nàng quả thực đã khiến hắn điên đảo thần hồn.
"Thϊếp không tin lời chàng nói nữa. Thϊếp đã nói với chàng, thϊếp không hại Vương phi của chàng sẩy thai. Chàng tốt nhất nên tin tưởng thϊếp, hãy thả thϊếp và Cẩm Tú. Thϊếp muốn rời khỏi vương phủ."
"Rời khỏi vương phủ? Nghĩ cũng đừng nghĩ tới."
"Vậy chàng có thể gϊếŧ thϊếp."
"Gϊếŧ nàng? Điều đó cũng đừng nghĩ tới."
Nước mắt lập tức tràn ra hốc mắt của nàng, bàn tay trắng nõn yếu ớt bất lực đấm ở trên bộ ngực rộng lớn của hắn, đầy bụng ủy khuất nói: "Vậy rốt cuộc chàng muốn như thế nào? Chàng căn bản chỉ xem thϊếp trở thành công cụ ấm giường của chàng, chàng tàn nhẫn và vô tình với thϊếp; Chàng đã đồng ý không chạm vào thϊếp nhưng lại trêu chọc thϊếp, hiện tại lại hưu thϊếp."
Tề Nhĩ Luân chăm chú nhìn vào một mặt khác dễ bị tổn thương của nàng, âu yếm ôm nàng vào trong lòng ngực. "Ngoan, nàng hãy ngoan ngoãn nghe ta nói. Gϊếŧ người vốn nên đền mạng, ta hưu nàng là vì để bảo toàn mạng sống của nàng. Ta sẽ tìm cách để giảm thời hạn thi hành án của nàng; Sau khi ra ngoài, nàng sẽ là thϊếp của ta."
"Chàng không điều tra đã cho rằng đó là do thϊếp làm, còn nói rất đường hoàng. Chàng thật quá đáng! Trừ phi chàng gϊếŧ chết thϊếp, nếu không sớm muộn gì thϊếp cũng chạy ra khỏi Thái Nguyên quận vương phủ."
"Nếu nàng đã nói như vậy, ta đây càng không thể cởi bỏ huyệt đạo cho nàng, nàng vĩnh viễn sẽ phải ở lại Thái Nguyên quận vương phủ."
"Chàng cố chấp giữ thϊếp lại rốt cuộc là vì cái gì?"
"Ta chỉ muốn giữ giữ nàng ở bên cạnh ta. Ngoại trừ nàng ra, không có nữ nhân nào có thể khiến ta cảm thấy hứng thú." Hắn nói theo sự thật.
"Buông thϊếp ra." Hắn quả nhiên chỉ xem nàng trở thành công cụ ấm giường.
"Mơ tưởng."
"Thϊếp hận chàng!" Nước mắt của nàng chảy xuống, nhẹ nhàng khóc nức nở.
Hận hắn? Vậy nàng cứ hận đi!
Tề Nhĩ Luân mặc kệ nàng khóc thút thít, không thèm để ý. Để trừng phạt nàng không nghe lời, hắn thô bạo ấn trên da thịt trắng tinh của nàng.
Tiếp theo, hắn chiếm đôi môi đỏ của nàng, giống như cơn bão tàn sát bừa bãi nàng một trận. Sau khi thỏa mãn, hắn mới giúp nàng mặc quần áo, ra lệnh cho Ngải Lập mang nàng trở về đại lao.
~~~Hết chương 9~~~