Chương 20: Chương 8.2
"Du ca ca, huynh ở nơi nào? huynh mau ra đây, đừng chơi trốn tìm với muội. Du ca ca. . . . . ." Tiểu Lược ở trong rừng dạo qua vòng, bóng người cũng có thấy, thào tự : "Du ca ca chắc chờ đến kiên nhẫn, trước bước rồi? Vẫn là. . . Phù Dung tỷ tỷ tìm sai chỗ?"
Tiểu Lược ngóng nhìn rừng cây tương tư trước mắt, hồi tưởng đến ngày nữ nhân nào đó, Du ca ca chính là ở dưới tàng cây tương tư hôn nàng, giờ nàng lại đứng ở chỗ này, nhớ tới tình cảnh ngày đó, rung động trong lòng.
Đột nhiên, Tiểu Lược nhìn ra lá tương tư đất như che mất đường mò, nàng đến phía trước, ở gốc cây tương tư cao lớn nàng nhìn thấy cánh cửa. Nàng có do dự vào.
Sâu trong rừng biết là chỗ nào, những cây tương tư cao lớn che mất bầu trời, bốn phía mảnh u ám, ngẫu nhiên có ánh mặt trời len qua khe lá chiếu xuống, làm khí cả tương tư lâm có phần quỷ dị.
Nhưng Tiểu Lược tuyệt sợ hãi, nàng cảm thấy được chỗ cánh rừng này giống như trí nhớ đen tối của nàng; có lẽ đến cuối là có thể thấy cảnh nàng hi vọng.
Càng hướng bên trong đến, cây tương tư càng thưa thớt, ánh mặt trời càng nhiều, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng nước róc rách.
Tiểu lược theo trực giác tìm đến tiếng nước, xuyên qua gốc cây cuối cùng, thêm khoảng trăm mét , tức nhìn thấy con sông, sông còn có con thuyền .
Nàng nghĩ cũng nghĩ nhiều, phi thân nhảy lên thuyền, phía sau truyền đến thanh quen thuộc.
"Xảo muội muội, nàng đến rồi."
Tiểu lược vội vàng địa quay đầu lại, mở miệng định trách bày chuyện huyền bí nhưng khi nhìn thấy trước mắt chính là nam tử tuấn tú sạch , mà phải vẻ mặt đầy râu của râu đại ca.
Đây là khuôn mặt của Du ca ca!
Thiên Du gặp Tiểu Lược bộ dáng ngốc lăng, khỏi thất vọng : "Xảo muội muội, ngươi quả nhiên nhận ra ta."
"Ai ?" Tiểu lược phục .
"Vậy biểu tình của nàng. . . . . ." Thiên du giả bộ giật mình hiểu được : "Ta biết, nàng là kinh ngạc nghĩ, nguyên lai bộ dạng của Du ca ca lại đẹp như vậy!"
"Mới phải đâu! Muội kinh ngạc là cho chính mình, mà phải cho huynh." Tiểu lược đem bức tranh cầm trong tay giao cho Thiên Du."Du ca ca, chính huynh xem ."
Thiên Du mở tranh cuộn ra, khỏi líu lưỡi, bức tranh vẽ hình người nghiễm nhiên là bản thân , trông rất sống động.
Tiểu Lược xem xét vẻ mặt của , dào dạt đắc ý : "Du ca ca, mặt huynh lộ ra biểu tình mười phần kinh ngạc, có thể thấy được bức tranh của muội cùng huynh thập phần rất giống."
Thiên Du cao hứng : "Xảo muội muội, nàng nhớ tới bộ dáng của ta ."
"Đêm qua, thời điểm khi muội nhắm mắt lại, trong đầu thực tự nhiên liền lên bộ dáng của huynh, cùng với đủ loại tình cảnh khi ở cùng chỗ với huynh." Tiểu lược dừng chút, mặt khỏi lộ ra vẻ mặt thất vọng, ảm đạm :
"Chính là khi muội cố gắng suy nghĩ đến thời điểm đó, nhưng cái gì cũng nhớ được. Du ca ca, vạn nhất muội nhớ nổi những chuyện khác, như vậy là thể bắt được hung thủ, mà muội cũng có thể thay cha mẹ báo thù ."
", xảo muội muội, nàng có thể theo đường mòn ở rừng tương tư đến nơi này, liền có thể là trí nhớ muội chôn ở đáy lòng dần thức tỉnh lại."
"Muội hiểu. . . . . ."
"Tòa mẫu đơn viên viên là cha nàng vì chúc mừng nàng được sinh ra, quyên tiền xây dựng nên để mọi người có thể cùng ngắm hoa dạo chơi ở đấy, nhưng lại làm ảnh hưởng đến yên tĩnh của cầm kiếm sơn trang, vì thế lợi dụng mảnh rừng lớn cây tương tư ngăn cách vườn hoa cùng sơn trang, người quen thuộc, là thể theo cánh rừng đến nơi này."
" ra là thế."
"Xảo muội muội, nàng nhận ra được đường rừng tương tư, chứng tỏ ở trong nội tâm muội có gì đó thôi thúc muội nhớ lại mọi chuyện. Ta tin tưởng chỉ cần trở lại những nơi quen thuộc, nàng nhất định có thể nhớ lại mọi chuyện trước kia."
"Vì cha mẹ cùng cầm kiếm sơn trang hai mươi mấy mạng người, muội nhất định phải cố gắng."
"Còn gì nữa?"
"Còn có huynh. . . . . . Du ca ca." Tiểu Lược vừa đưa mắt lên liền cùng ánh mắt của Thiên Du gặp nhau, nhớ tới lúc này nàng thân quần áo nữ nhi, bất giác thẹn thùng cúi đầu."Làm gì nhìn người ta như vậy? Huynh cũng phải có gặp qua bộ dáng nữ nhi của muội."
"Lần đó nàng tới vội vàng, ta chưa nhìn hết." Thiên Du nâng cằm của nàng lên, si mê : "Xảo muội muội, bộ dáng nữ nhân của nàng rất đẹp, làm cho người ta nhìn hoài chán.."
Ca ngợi của Thiên Du giống như gió xuân, làm cả người Tiểu Lượt vui sướиɠ.
"Muội đây trước kia là bộ dáng nam hài, chính là xấu thua mấy tên Xú tiểu tử ?" Tiểu lược giả vờ vui .
", trước kia muội là tuấn tú tiểu tử, ta cũng thực thích, chính là ta càng bộ dáng tại của nàng hơn, cứ như vậy, ta là có thể chút nào cố kỵ mà ôm muội, hôn muội, người khác cho là ta bị mê hoặc, thích cái tiểu tử."
Tiểu Lược nũng nịu hừ tiếng : "Muội khôi phục bộ dáng nữ nhân cũng cho huynh tùy tiện hôn môi, nếu để cho người khác nhìn thấy, có thể muội bị cho là ngã ngớn, vũ nhục gia môn Âu Dương gia."
Thiên Du khẽ cười tiếng. nụ cười này , như ánh mặt trời chiếu khắp, chói mắt làm người khác luyến tiếc dời ánh mắt.
"Nguyên lai huynh cười như vậy mê người. . . . . ." Tiểu lược phì cười nhịn được nâng tay sờ gương mặt bóng loáng của , cũng kiễng gót chân hôn chút lên miệng của Thiên Du.
"Có phải cảm giác có râu cùng có râu khác nhau ?"
Tiểu lược gật gật đầu, lại lập tức lắc đầu.
"Lúc trước Du ca ca bị râu che hơn phân nữa gương mặt, biểu lộ hỷ, nộ, ái ố mặt huynh đều nhìn ra, như vậy để người bên cạnh nhìn được cảm xúc của mình, làm cho trong lòng người ta rất thoải mái lại bất an, cho nên sau này muội cho huynh để râu."
"Được, xảo muội muội được để râu để." xong, hai tay vòng qua eo Tiểu Lượt, lại hôn trụ đôi môi đỏ mọng của nàng.
Thiên Du hề lo lắng nàng là nam hài, mà Tiểu Lược cũng sợ bị phát mình là , vì thế nụ hôn này, như thiên lôi lửa nóng, hôn nồng nhiệt, hôn quên mình.