Chương 17: Chương 7.2
Nhưng cảm giác ngọt ngào kia chân , đến giờ vẫn còn lưu lại trong lòng nàng, vì có xuất của hắc y nhân kia mà biến mất. Và gương mặt của thiếu niên thiếu nữ trong mộng ràng, cũng phải vì ngày suy nghĩ đêm nằm mơ thấy đơn giản chỉ có vài chữ như vậy là có thể giải thích được nghi hoặc dần lớn trong lòng nàng.
Còn có, hắc y nhân uy hϊếp đe dọa gϊếŧ nàng kia, cùng đủ loại tình cảnh ở cầm kiếm sơn trang, từng việc đều lộ nhiều nghi vấn, hơn nữa nhất định là có liên quan đến đoạn trí nhớ mất kia của nàng.
Tiểu Lượt quyết định tìm hiểu ràng, nàng sờ trán Thiên Du chút, thấy sốt giảm bớt, nàng liền an tâm rời khỏi phòng.
Tiểu Lượt tìm Dung bà ngoại, hỏi thẳng vấn đề “Bà ngoại, con rốt cục là ai?”
Dung bà ngoại hoảng sợ “Tiểu Lượt, con làm sao lại hỏi vấn đề kì quái như vậy?”
“Bà ngoại, con ngoại trừ chỉ biết mình tên là Âu Dương Xảo Sơ ra, những chuyện khác con đều biết, gia cảnh thân thế con như thế nào? Cuộc sống trước kia của con trãi qua như thế nào? Bộ dáng của cha mẹ con… thiệt nhiều, thiệt nhiều chuyện con đều nhớ , bà ngoại, xin người hãy cho con biết.”
“Tiểu Lượt, chờ con…”
“ cần! Con chờ nỗi nữa, con sống mơ hồ qua mười mấy năm, tại con trưởng thành, con muốn biết. Bất luận có bao nhiêu kích động cùng đáng sợ, con cũng có dũng khí đối mặt. Bà ngoại, cầu xin người cho con biết.”
“Này…” Dung bà ngoại do dự bất an “Tiểu Lượt, để cho ta suy nghĩ chút rồi cho con biết được ?”
“Bà ngoại, người chỉ cần trả lời con chuyện, con cùng cầm kiếm sơn trang rốt cục là có quan hệ gì?”
Bà ngoại thần sắc hoảng sợ, run rẩy hỏi “Tiểu Lượt, con phải… là nhớ ra cái gì?”
“ có, con nhớ ra được chuyện gì, nên con mới hỏi người a.”
“Tiểu Lượt, tiểu thư tốt của ta, đưng ép ta…”
“Bà ngoại, đem mọi chuyện cho nàng .” Thiên Du tiến vào, Tiểu Lượt vội vàng lập tức đỡ ngồi xuống.
“Du ca ca, thân thể của huynh rất suy yếu, làm sao lại có thể xuống giường lại?”
“Tiểu Lượt, đệ cũng ngồi xuống , ta có lời muốn với đệ.” Thiên Du .
Tiểu Lượt kéo ghế ngồi gần bên chân Thiên Du, ngẩng khuôn mắt nhắn, đôi mắt trông mong, ngóng nhìn .
Dung bà ngoại vẫn còn điều cố kị, liền “Du thiếu gia, người mới bị thương, ta nghĩ chuyện này nên để vài ngày nửa rồi tốt hơn.”
“Bà ngoại, người kia vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Lượt, cho nên vẫn nên cho nàng , để nàng biết đường phòng tránh, nếu dựa vào cá tính biết nặng của nàng, nếu nguy hiểm ở trước mắt nàng, nàng vẫn có thể ngốc lăng vào đó.”
“Đệ chỉ là mất trí nhớ, đệ phải là đứa ngốc.” Tiểu Lượt kháng nghị .
“Đệ chính là đứa ngốc vừa làm người ta vừa làm cho gười ta lo lắng.” Thiên Du thương .
“Du thiếu gia, người có muốn thương lượng với Thạch đại gia chút hay ?” Bà ngoại lo sợ Tiểu Lượt nếu biết được chân tướng, lập tức nhớ lại thảm án ngày đó, nàng chịu nỗi.
“Du ca ca, huynh mau , đừng để ý đến bà ngoại, người chuyện gì cũng lo lắng sợ hãi.” Tiểu Lượt có chút chờ được thúc giục.
“Tiểu Lượt, bà ngoại đều là vì lo lắng cho an toàn của đệ.” Thiên Du nhàng giáo huấn câu.
“Bà ngoại, xin lỗi, con biết mấy năm nay người mang theo con sống cực khổ như thế nào, nhưng con muốn biết. đoạn trí nhớ con quên kia có thể là do con tự mình từ bỏ, nên để cho người thay con gánh vác, người làm cho con nhiều lắm, tại là lúc người gỡ xuống gánh nặng bao lâu nay, thoải mái mà sống.”
Dung bà ngoại cảm động, lấy tay áo lau nước mắt, đứng dậy ra cửa phòng.
“Tiểu Lượt…” Thiên Du đưa tay vuốt khuôn mặt nhắn của nàng, từ từ “Nàng gọi là Âu Dương Xảo Sơ, là con duy nhất của chủ nhân cầm kiếm sơn trang Âu Dương Kính Hồ cùng Giang Nam đệ nhất tài nữ Hương Tuyết Hải.”
Tiểu Lượt kinh ngạc há miệng, lúc sau mới có thể lắp bắp “Ta là… con của trang chủ Cầm kiếm sơn trang… vậy… vậy… ta cũng là nữ nhân Du ca ca thương Xảo muội muội…”
“Đúng vậy, nàng chính là xảo muội muội của ta. Thời điểm mới gặp nàng, ta chỉ cảm thấy nàng có chút giống xảo muội muội, bất quá lúc đó ta nghĩ có lẽ do mình tưởng niệm quá sâu mới có thể đem thiếu niên nghĩ thành nương. Sau đó nàng thân đầy máu trở về, là ta thay muội chửa thương, phát ra nàng chính là nương, sau đó ta gặp Dung bà ngoại, ta thập phần xác định nàng chính là xảo muội muội của ta.”
“Ta là xảo muội muội? ta là xảo muội muội….” Tiểu Lượt kinh hỷ, vừa khóc vừa cười, thào tự .
“Ta là xảo muội muội…”
Thiên Du gặp Tiểu Lượt rơi nước mắt ngừng, kinh ngạc hỏi “Làm sao lại khóc? Nàng thích mình là xảo muội muội?”
“,… phải,… Du ca ca, lúc trước ta thấy huynh si tình với xảo muội muội như vậy, ta cảm thấy hâm mộ nàng, thậm chí hi vọng mình có thể là xảo muội muội.”
“ tại nàng chính xác là xảo muội muội, phải là nên cao hứng hay sao?”
“Muội khóc… là bởi vì…” Tiểu Lượt thương tâm nhào vào l*иg ngực Thiên Du, khóc “Muội thương huynh như vậy, lại quên mất huynh, làm cho huynh thương tâm khổ sở…”
“Tốt lắm, tốt lắm. Đừng khóc, cũng phải do nàng nguyện ý.” Thiên Du nhàng vỗ hai má nàng “Cũng phải là nàng đem ta quên , chỉ là nàng nhất thời đánh rơi mà thôi. Dánh rơi gì đó, chỉ cần nàng có tâm, nhất định tìm lại được.”
“Du ca ca, muội phải nhanh chóng nhớ lại, muội cần nhìn thấy huynh như vậy, nhưng trong đầu lại trống rỗng.”
“ cần gấp, từ từ nhớ, chúng ta có thời gian.”
“, muội muốn nhanh nhớ lại mooij chuyện trước kia! Muội,…muội muốn biết thời gian chúng ta ở cùng nhau có bao nhiêu vui vẻ cùng ngọt ngào, muốn đem chúng nó lần nữa nhồi vào chỗ trống trong lòng muội.”
“Ta tin tưởng nàng nhất định làm được, xảo muội muội, sau này ta dùng cả hai tay mình nắm lấy muội. cho muội rời xa ta nữa. xảo muội muội, chờ thương thế của tta tốt hơn, ta gởi thư về bẩm báo với cha mẹ, thỉnh hai vị nhân gia làm chủ, để chúng ta mau chóng bái đường thành thân.”
“Nhưng huynh ở cùng chỗ với ta rất nguy hiểm, muội nghĩ hắc y nhân kia tìm cơ hội xuống tay với muội.” Tiểu Lượt nghĩ tới Thiên Du vì mình mà bị trọng thương, khỏi rùng mình, sợ hãi “Du ca ca, muội muốn huynh chết…”
“Ai ta muốn chết? ta chẳng những chết mà còn bắt tên hung thủ ác độc kia, thay cha mẹ nàng cùng hai mươi mấy mạng người Âu Dương gia báo thù.”
“Du ca ca…” Tiểu Lượt trong lòng cảm động, lại khóc.
Thiên Du nâng khuôn mặt đầy nước mắt của nàng lên, nhàng hôn lên nước mắt của nàng, sau đó hôn nàng sâu.