Chương 13: Chương 5.2
Thiên Du cưng chìu vuốt lên hai má lạnh lẽo, tái nhợt của Tiểu Lượt, ngón tay nhàng chạm vào ánh mắt khép lại, dần xuống cái mũi, đôi môi hồng run rẩy, còn có hai vai tinh tế, cùng cơ thể mềm mại, có chỗ nào là giống với Xảo muội muội trong giấc mộng của .
đáng chết! Vì sao sớm nhận ra đó là Tiểu Lượt chứ? Nếu như nhận ra sớm hơn, Tiểu Lượt xảy ra chuyện ngoài ý muốn này. Thiên Du tự trách.
Tiểu Lượt thống khổ rêи ɾỉ, thân mình lăn lộn, đυ.ng đến miệng vết thương, đau tỉnh lại.
“A … đau quá…!” Tiểu Lượt mở to mắt, đập vào mắt là khuôn mặt đầy râu, nàng nâng tay lên nắm lấy râu của Thiên Du, tay nàng vẫn có cảm giác “A, có cảm giác hơi ngứa, như vậy…chứng tỏ ta còn sống!”
“ ngốc cái gì, đương nhiên đệ còn sống,”
Thiên Du bưng chén thuốc tới, thổi nguội, lại cẩn thận đỡ Tiểu Lượt ngồi dậy, hầu hạ nàng uống thuốc.
“Đệ chán ghét uống loại thuốc đen thui này!” – Tiểu Lượt chán ghét .
“Ngoan, uống thuốc, vết thương của đệ mới mau bình phục.”
Tiểu Lượt xoay mặt qua chỗ khác, vẫn chịu uống.
“Tiểu Lượt, đừng làm cho người khác lo lắng được ? Đến, ta đút cho đệ.” – Thiên Du múc muỗng thuốc đưa tới bên miệng Tiểu Lượt, đe dọa “ngoan ngoãn đem miệng mở ra, bằng ta lấy miệng đút cho đệ.”
Khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Lượt lên màu hồng, vội vàng cầm lấy chén thuốc Thiên Du cầm, hơi uống cạn.
Thiên Du cẩn thận lau miệng cho nàng khen ngợi “Đây mới là muội…huynh đệ ngoan của ta.”
“Râu đại ca, sao huynh lại ở trong phòng của đệ?”
“Đệ thân đầy máu chạy vào chỗ của Phù Dung nương, làm cho chúng ta sợ hãi, là ta đem đệ ôm từ vọng xuân lâu về đây.” Lời thoải mái, nhưng dấu được vẻ quan tâm trong đáy mắt .
Tiểu Lượt vội tránh ánh mắt của , cúi đầu thấy mình thay xiêm y khác, trong lòng liền lo lắng, ấp úng hỏi “Râu đại ca, như vậy, huynh … huynh…?”
Thiên Du thu tất cả động tác của Tiểu Lượt vào trong mắt, cố ý “Tiểu Lượt, là nam nhi, có chuyện gì mau , đừng ấp úng như tiểu nương tử!”
Tim Tiểu Lượt chấn động chút, hỏi “Râu đại ca, huynh có biết?”
“Biết cái gì?”
“Chính là…chính là… huynh thay quần áo cho ta, có thấy được…?”
“Đệ là huynh đệ của ta, ta cũng rất vui lòng thay quần áo giúp đệ, nhưng là bà ngoại của đệ lại cho ta chạm vào đệ, lại càng cho ta nhìn đệ thay quần áo. Ta cũng nhìn, đều là nam nhân, có gì phải lo sợ chứ, bà ngoại của đệ cũng kì quái.”
Tiểu Lượt nghe xong thở ra hơi nhõm.
“Tiểu Lượt, đệ có bí mật.” – Thiên Du kìm lòng được nâng khuôn mặt của nàng lên, thâm tình nhìn nàng, ôn nhu “Nếu đệ xem ta là đại ca, liền giao chuyện trong lòng đệ cho ta giải quyết.”
Tiểu Lượt nhìn thấy ánh mắt của Thiên Du, lòng khỏi tan ra, nàng muốn nhào vòng ngực , cho biết nàng chính là nương, nguyện ý thay thế xảo muội muội của , an ủi tấm lòng của .
Có thể sao…! Haiz Tiểu Lượt cúi đầu xuống, dám nhìn ánh mắt thâm tình của .
“Đệ có thể có tâm gì chứ? Râu đại ca, đệ cảm thấy trong lòng huynh giấu bí mật to lớn.”
“Tiểu Lượt, đệ đúng rồi, trong lòng ta có tâm , hơn nữa tâm này chỉ có mình đệ mới có thể hiểu được.” – Thiên Du thân thiết , kì vọng kí ức của nàng có thể tỉnh lại, nhớ tới Du ca ca của nàng, như vậy chính mình mới có thể cần kiêng kị ôm nàng vào ngực, hung hăng hôn nàng, tới khi nàng cầu xin tha thứ mới thôi, ai bảo nàng đem quên .
“Đệ hiểu được? Ha ha …” Tiểu Lượt cười to vài tiếng, lại đυ.ng lên miệng vết thương, mặt đau đến run rẩy, kêu tiếng “A! … đau quá!”
“Đệ chính là vô ý như vậy.” – Thiên Du đau lòng trách cứ câu, lại lo lắng “Để cho ta nhìn vết thương sau lưng đệ có sao ?”
“Lưng của đệ có chuyện gì.” Nàng vội vàng đem chăn kéo lên tận cổ, nhịn đau cười cái, lại tiếp tục “Râu đại ca, đệ phải thần tiên cũng phải thầy bói, cũng có bản lĩnh có thể bấm đốt ngón tay tính ra được tổ tông mười tám đời của người khác, đệ ngay cả người ở đâu cũng biết, làm sao có thể biết hoa hoa lá lá trong bụng huynh a? Bất quá, Phù dung tỷ có lẽ hiểu được, đôi mắt xinh đẹp của nàng có thể nhìn thấu lòng người, nếu huynh có tâm , vậy cùng nàng .”
“Được rồi, vậy ta tìm Phù Dung nương, với nàng hết nỗi lòng.”
xong, Thiên Du xoay người giả bộ muốn ra, lập tức có cảm giác quần áo phía sau có người kéo lại.
“Tiểu Lượt, đệ làm gì giữ chặt ta lại, chẳng phải đệ bảo ta tìm Phù dung nương sao?” – Thiên Du tuy miệng như vậy nhưng trong lòng lại mừng thầm, tuy rằng xảo muội muội quên , nhớ , nhưng trong thâm tâm vẫn để trong lòng.
“Vậy cũng phải đợi trời tối a.” – môi Tiểu Lượt nhếch lên, nén giận “Râu đại ca, huynh luôn ta là hảo huynh đệ của huynh, nhưng huynh chút cũng quan tâm ta.”
Thiên Du ngồi lại giường “Ta quan tâm đệ, vậy làm gì phải chăm sóc đệ cả đêm?”
“Cả đêm?” – Tiểu Lượt nghe xong tâm khỏi ngọt ngào, nhất thời cảm thấy bị thương như vậy cũng đáng.
“Đúng rồi Tiểu Lượt, cuối cùng là ai đả thương đệ?”
“Chính là hắc y nhân che mặt kia, Râu đại ca, nếu phải tên mặt đen kia cứu đệ, tại đệ có thể nhìn thấy diêm vương chứ phải là huynh.” – tưởng tượng đến chuyện đêm qua, trong lòng nàng vẫn còn thấy sợ hãi.
“ như vậy, hắc y nhân kia phải là Thạch Lỗi, vậy ta là ai?”
“Râu đại ca, đôi mắt của hắc y nhân kia ta nhìn thấy qua ở nơi nào rồi.”
“Tiểu Lượt, đệ suy nghĩ cẩn thận gặp ở đâu, như vậy có thể biết được là ai?”
“Ân!” Tiểu Lượt chăm chú nhớ lại, thào “Giống như…ở, ở….” Nàng thống khổ ôm đầu, tự trách “Ai nha, cái đầu của đệ vô dụng, ràng sắp nhớ tới, lại đau đầu…”
Thiên Du đau lòng cầm lấy tay nàng “ nghĩ ra cũng đừng miễn cưỡng chính mình, trước dưỡng thương mới là quan trọng nhất. Đến đây, nằm xuống nghỉ ngơi !”
Thiên Du đỡ Tiểu Lượt nằm xuống.
“Râu đại ca, đệ sợ gặp ác mộng, huynh ở lại với đệ nha!”
“Yên tâm, ta ở đây với đệ. Tiểu Lượt, ta nghe đệ thường xuyên nằm mơ thấy cùng cơn ác mộng?”
“Đúng rồi, ác mộng này cũng kì quái…” – Tiểu Lượt suy nghĩ chút, “Sau khi Cầm kiếm sơn trang tu sửa xong, đệ lén vào tham quan chút, đó là lần đầu tiên đệ vào Cầm kiếm sơn trang, nhưng đệ lại phát ác mộng từ của đệ lại là Cầm kiếm sơn trang, hơn nữa trong mộng, đệ thấy Cầm kiếm sơn trang máu chảy thành sông, nhiều…”
“Đừng nữa, ngủ !”
“Huynh cũng thể thừa dịp đệ ngủ mà bỏ nha!”
“Được, ta tuyệt đối bỏ .”
Tiểu Lượt nhợt nhạt cười, sau đó nhắm mắt lại. Rất nhanh, nàng lại mở mắt ra, khiến Thiên Du cúi đầu chăm chú nhìn Tiểu Lượt ngạc nhiên, Tiểu Lượt luyến tiếc đem mắt mình nhắm lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thiên Du có chút kìm lòng đậu, chậm rãi cúi người muốn hôn lên môi Tiểu Lượt, mặt Tiểu Lượt nóng lên, vội vàng nhắm mắt lại.
Thiên Du giật mình vội vàng quay mặt . Vừa rồi suýt hôn Tiểu Lượt là nam nhân, như thế chẳng phải tăng thêm gánh nặng trong lòng xảo muội muội hay sao?
Xảo muội muội, mau mau nhớ Du ca ca của muội ! Trong lòng Thiên Du ngừng hô, hy vọng có thể truyền vào mộng của Tiểu Lượt.
lát sau, Tiểu Lượt có đem mắt mở ra, Thiên Du xác định nàng ngủ, vì thế ở môi nàng nhàng hôn chút.
….
“Râu đại ca…” – Tiểu Lượt từ từ tỉnh lại, thấy Thiên Du ngồi bên giường, liền đưa mắt nhìn khắp phòng, liền nhìn thấy ngồi ghế dựa vào tường mà ngủ.
Tiểu Lượt xuống giường qua, đứng trước mặt , nhìn rời mắt, nhịn được tò mò thầm nghĩ: biết dưới lớp râu này là gương mặt như thế nào?
“Râu đại ca?” Tiểu Lượt kêu tiếng, thấy Thiên Du vẫn ngủ, có động tĩnh gì.
Tiểu Lượt chần chờ lúc, từ từ đẩy râu mặt của Thiên Du ra, muốn nhìn dưới lớp râu này rốt cục là dung mạo gì.
đẩy râu như cỏ dại mọc mặt, lại từ quai hàm đẩy đến bên môi, Tiểu Lượt nhìn chăm chú khuôn miệng của Thiên Du, môi như nhếch lên. Giống như tùy thời có thể mĩm cười với xảo muội muội của mình, mà phải đối với nàng mỉm cười.
vì xảo muội muội che dấu khuôn mặt của mình, hề cười với khác, nàng có chút hâm mộ vị xảo muội muội kia…
Đột nhiên, tay của Tiểu Lượt bị bàn tay cường tráng nắm lấy.
“Tiểu Lượt, đệ muốn nhổ râu của ta sao?”
“Đệ cũng phải mượn lá gan của ông trời, nào dám nhổ râu của lão hổ a!”
“Lá gan của đệ cần mượn cũng đủ lớn rồi, cả ngày luôn bướng bỉnh hồ nháo, thể làm cho người khác an tâm được.”
“Đệ lúc nào làm cho huynh lo lắng chứ?” – Tiểu Lượt phục
“Từ khi biết đệ tới nay, ta khắc cũng an tâm về đệ.”
xong, tay Thiên Du kéo cái, Tiểu Lượt ổn định ngã ngồi lên hai chân của , mà đầu cũng đυ.ng trúng ngực của Thiên Du, mặt khỏi nóng lên, thẹn thùng xoay thân thể muốn đứng lên, thế nhưng hai tay ôm ngang hông nàng càng siết chặt cho nàng như ý.
“Râu đại ca, huynh … buông tay trước, để người khác nhìn thấy tốt”
“Chúng ta là huynh đệ, mà huynh đệ tương thân tương ái, ai dám tốt?”
“Nhưng là… đời này có huynh đệ nào cảm tình đến mức phải ôm nhau buông a?” – Tiểu Lượt thấp giọng “Cũng phải vợ chồng.”
“Chúng ta đây coi như vợ chồng là được rồi”
“Râu đại ca, ta thấy huynh là bị cuồng dại rồi, hai nam nhân làm sao có thể là vợ chồng?” – Tiểu Lượt có chút đồng tình nhìn Thiên Du, nghĩ thầm, nhất định là rất nhớ xảo muội muội của mình mới có thể như vậy.
“Đệ đúng rồi, ta đây là bị bệnh cuồng dại.” – Thiên Du đem hai má cọ cọ mặt Tiểu Lượt, tưởng niệm “Trước kia, ngươi thường hay ngồi như vậy dưới dàn đu dây…”
“Rất ngứa…” Tiểu Lượt cười khanh khách vài tiếng, lấy tay đẩy khuôn mặt ra, hồ nghi “Râu đại ca, huynh hồ đồ, trước kia chúng ta biết nhau a.”
Thiên Du nhìn chằm chằm khuôn mặt tỉnh tỉnh mê mê của Tiểu Lượt, làm cho vừa đau lòng lại thương tiếc, thở ra, buông tay mình ra.
Tiểu Lượt vội vàng nhảy xuống, lại giường ngồi xuống.
Thiên Du cũng lại ngồi gần Tiểu Lượt “Tiểu Lượt, vừa rồi đệ đẩy râu mặt ta, là muốn nhìn cái gì?”
“Nhìn mặt của huynh nha! Râu đại ca, ngày nào đó huynh rời , đệ cũng biết mặt của huynh như thế nào, lỡ như huynh cạo râu , ngày nào đó đệ gặp huynh ở đường lại nhận ra huynh…. Đệ muốn đối mặt với huynh nhưng lại nhận ra huynh.”
“Tiểu Lượt, ta vẫn đợi ở đây, rời nữa. Nếu đệ thích ta để râu, ta cạo , để cho đệ nhìn thấy ta.”
“Nhưng phải huynh thề chỉ cạo râu khi gặp lại xảo muội muội của huynh sao?” – Tiểu Lượt lại thốt lên.
Nàng luôn quên là Râu đại ca biết hôm đó người ở tương tư lâm là nàng chứ phải Xảo muội muội của .
“Tiểu Lượt, vì sao đệ biết chuyện này?” – Thiên Du cố ý hỏi.
“Này… đệ….” – Tiểu Lượt ấm úng chút, linh quang chợt lóe, “Là chính miệng huynh cho đệ biết, Râu đại ca, ngày đó huynh ở đình Vân trai nghe khúc với Phù Dung tỷ, uống say, huynh cẩn thận đem chuyện này ra, huynh quên sao?”
ràng chính là ngày lễ nữ nhân đó với xảo muội muội, nhưng nàng lại cố tình bịa chuyện, bất quá, nhìn bộ dáng ngây ngô của nàng, làm cho người khác thương.
Thiên Du cố tình đùa giỡn với nàng, giả ngốc “Có chuyện như vậy sao? Sao ta chẳng nhớ gì cả?”
“Có, đương nhiên là có. Khi đó đệ còn cười huynh là người si tình thế gian khó gặp a! Râu đại ca, huynh cố nhớ lại a!....”
“Tiểu Lượt, ta tên là Nhâm Thiên Du, đệ gọi ta là Du ca ca.”
“Nhâm Thiên Du,… Du ca ca? Du ca ca….” – Tiểu Lượt thào gọi tên này, cảm thấy rất thân thiết, rất quen thuộc, giống như tiếng gọi từ đáy lòng của nàng.
“Tên này làm cho đệ nhớ tới cái gì phải ?” – Thiên Du nóng lòng hỏi
“Ân!” – Tiểu Lượt cúi đầu trầm ngâm trong chút lát, lại giương mắt nhìn , ngập ngừng “Cảm giác… Giống như có...”
Lúc này Tiểu Hoa vội vàng tiến vào, gấp gáp “Râu đại hiệp, tên mặt đen kia lại đến tìm Tiểu Lượt, Phù Dung nương muốn huynh qua đó chút.”
Nhất thời chú ý của Tiểu Lượt bị dời , cao hứng “Cái tên mặt đen kia là ân nhân cứu mạng của đệ, đệ phải cảm ơn người ta.” xong nàng liền muốn đứng lên, lại bị Thiên Du ấn ngồi xuống.
“Tiểu Lượt, tại thân thể đệ còn yếu, nằm xuống nghĩ ngơi , ta trước tìm hiểu chút, chờ thương thế đệ khỏi hẳn, đến lúc đó cảm ơn cũng muộn.”
“Nhưng đệ…”
“Nghe lời, đây là vì an toàn của đệ” – lời của Thiên Du tuy nhàng nhưng cho phép nàng tuân theo, thể làm gì khác, nàng quay trở lại giường nằm.
“Du ca ca, sau khi huynh tìm hiểu xong, phải cho đệ biết.” – Tiểu Lượt sửa miệng gọi cũng tự nhiên, có gì là vướng miệng, giống như nàng vẫn thường gọi như vậy.
“Được, ta đáp ứng đệ.”
Thiên Du ra khỏi phòng, nhàng đóng cửa, hướng vọng xuân lâu tới.
Thiên Du đến bên ngoài sương phòng, thấy Thạch Lỗi rất nghiêm chỉnh, mắt hề liếc ngang chăm chú uống rượu, chút cũng để ý mỹ nhân Phù Dung bên cạnh, nghĩ thầm, người này là tên thô lỗ hiểu phong tình, bất quá về các phương diện khác là chính nhân quân tử.
Phù Dung thấy Thiên Du tới, khỏi nhàng thở ra hơi, thầm nghĩ: người này chính là tảng đá từ núi ra, chứ phải là từ bụng mẹ sinh ra, nếu nàng phải ngồi đây cùng tên mặt đen này mắt to trừng mắt , chừng nàng buồn bực đến nội thương.
“Râu đại hiệp, huynh tới rồi, Tiểu Lượt đâu?” – Phù Dung hỏi
“Uống thuốc xong ngủ rồi” – Thiên Du trả lời Phù Dung, sau đó chắp tay hướng Thạch Lỗi lời cảm tạ “Thạch đại hiệp, tại hạ là Nhâm Thiên Du, ta thay Tiểu Lượt cảm tạ ơn cứu mạng của huynh.”
“Thương thế của thế nào rồi?” – Thạch Lỗi hỏi
“ sao rồi.” – Thiên Du trả lời, ngồi xuống trước mặt Thạch Lỗi.
Phù Dung cũng hiểu được bọn họ có chuyện muốn , vì thế mượn cớ tránh .
“Ta chuẩn bị cho hai vị chút rượu và đồ nhắm.” – xong muốn đứng dậy rời khỏi, bị Thiên Du giữ lại.
“, Phù Dung nương, nương ở lại , hai nam nhân ở trong phòng lại có nương hầu hạ, làm người khác chú ý.”
“Ta sao cả, chỉ sợ có người vừa lòng.” – Phù Dung liếc Thạch Lỗi cái, cái nam nhân này từ lúc tiến vào liền hề liếc mắt nhìn nàng cái, làm cho nàng dễ chịu gì.
“Nhâm huynh đệ, ta cũng có sao cả, ta đến nơi này là muốn biết ràng mọi chuyện.”
“Vậy Phù Dung cung kính bằng tuân lệnh.” – Phù Dung ngồi vào bàn của hai nam nhân kia, “Tóm lại, những lời hai người , ta nghe tai trái, ra tai phải, nhất quyết nghe được gì hết.”
Thiên Du cầm ly rượu, cung kính “Thạch đại hiệp, ta kính huynh, cảm tạ huynh cứu Tiểu Lượt mạng.”
Thạch Lỗi sảng khoái đem ly rượu uống sạch, thẳng thắng hỏi “Nhâm huynh đệ, ngươi cùng cầm kiếm sơn trang có quan hệ gì?”
Thiên Du kinh ngạc chút, nhìn Thạch Lỗi lúc, quyết định ra .
“ dấu gì Thạch đại hiệp, Bạch Vân sơn trang cùng cầm kiếm sơn trang có quan hệ rất tốt, ta cùng Âu Dương Xảo Sơ có đính ước từ , nghĩ tới lúc ta ở Côn Lôn học nghệ, cầm kiếm sơn trang lại phát sinh thảm án.”
“ vậy, quả nhiên Tiểu Lượt là hậu nhân của cầm kiếm sơn trang, cũng là người duy nhất còn sống trong vụ án năm xưa.” – Bộ dáng Thạch Lỗi giống như mọi chuyện nằm ngoài dự liệu của “Lần đầu tiên ta nhìn thấy Tiểu Lượt, ta liền cảm thấy nàng cùng Âu Dương phu nhân giống nhau đến mười phần.”
“Tiểu Lượt nàng quên tất cả mọi chuyện trước kia, mấy năm nay, nàng luôn dùng thân phận nam nhân mà sống.” – Thiên Du .
“ ra là thế. Bất quá có thể sống đến giờ may mắn, Âu Dương đại hiệp cùng phu nhân trời có linh thiêng cũng cảm thấy vui mừng.”
Bằng trực giác của nữ nhân, Phù Dung nghe mỗi khi nghe Thạch Lỗi nhắc tới Âu Dương phu nhân, có chút ngượng ngùng.
“Thạch đại hiệp, nghe giọng của huynh, giống như cùng Âu Dương phu nhân rất quen thuộc?” – Phù Dung cố ý hỏi
“, ta chỉ gặp qua vài lần, mười năm trước lúc đó ta mới vào nha môn, theo lão bộ đầu truy bắt tội phạm bị triều đình truy nã cường đạo Sa Thất Đao, đường , có ở lại sơn trang ba ngày.”
nhìn ra, tên mặt đen này cũng có lúc lộ ra vẻ mặt ôn nhu này. Phù Dung cảm thấy có ý nghĩa, liền cố ý “Thạch Lỗi đại hiệp, nhìn ra huynh là người có tâm nha, mới chỉ có ba ngày liền đem Âu Dương phu nhân nhớ trong lòng cả đời a.”
Gương mặt đen của Thạch Lỗi cảm thấy sắp đỏ như gan heo.
Thiên Du đem đề tài thay đổi, tránh làm cho Thạch Lỗi lúng túng “Thạch đại hiệp, lúc trước ta từng nghi ngờ huynh là hắc y nhân kia, nên có thất lễ, mong huynh tha thứ.”
“Ta biết ngươi có ác ý, nên để ở trong lòng. Hơn nữa ta nóng vội, làm Tiểu Lượt sợ hãi, trong lòng thực áy náy. Còn nữa, huynh đệ đừng kêu đại hiệp, đại hiệp nữa, huynh đệ liền gọi ta Thạch Lỗi là được rồi.”
“Đệ đây kêu huynh là Thạch đại ca, đại ca huynh đến nơi đây phá án sao?”
“Ta nghe có người tu sửa cầm kiếm sơn trang, liền đến đây nhìn chút, xem thử có tìm ra chút manh mối nào .”
Thạch Lỗi liếc mắt nhìn Thiên Du cái “Nhâm huynh đệ, người cho tu sửa cầm kiếm sơn trang là đệ phải ?”
“Đúng, ba năm nay ta khắp nơi tìm kiếm Xảo muội muội, nhưng vẫn có chút tin tức, vì thế ta nghĩ nếu ta tu sửa cầm kiếm sơn trang, xảo muội muội hay tin có thể xuất nhìn chút.”
“Đệ vô tâm làm, nhưng lại thu được những hai kết quả!”
“Thạch đại ca, ý huynh là hắc y nhân kia?”
“Đúng vậy, ta khẳng định là hung thủ hại cầm kiếm sơn trang, ta đuổi theo mấy đêm liền, nhưng vẫn để cho chạy thoát. Ta đoán hôm qua nhất định nhận ra đó là Âu Dương nương, sợ nàng nhận ra và chỉ ra , nên cố ý đưa nàng vào chỗ chết. Nhâm huynh đệ, từ đây tới lúc nàng nhớ ra mọi chuyện, tình cảnh của nàng rất nguy hiểm, đệ tốt nhất lúc nào cũng bên cạnh nàng ấy.”
Thạch Lỗi vừa như vậy, Thiên Du liền cảm thấy hoảng sợ, gật đầu .
“Đệ bảo vệ nàng, tuyệt đối thể để cho tên tán tận lương tâm kia có cơ hội đυ.ng tới sợi lông tơ của nàng.” – Thiên Du oán giận .
Thạch Lỗi gật đầu cái “Ta tra nhiều năm như vậy, lúc này ta nhất định phải bắt , tế hai mươi mấy mạng người Âu Dương gia.”
Phù Dung nghe xong hốc mắt khỏi nóng lên “Nguyên lai Tiểu Lượt là tiểu nương năm ấy trốn thoát… ta nghĩ hung thủ nhất định là người có quan hệ rất tốt với cầm kiếm sơn trang, mới sợ hãi Tiểu Lượt nhận ra . ta thấy hai người hợp tác nhất định là có thể bắt được hung thủ ra quy án, như vậy Tiểu Lượt mới có thể chân chính được an toàn.”
Thiên Du cùng Thạch Lỗi cũng đồng tình với ý nghĩ của Phù Dung.