Giọng điệu của ta cố tình tỏ ra đầy lo lắng.
Khuôn mặt Thanh Đào lập tức sa sầm lại:
"Xảo Châu, ngươi không nói thật với ta ư. Ngươi không phải nói coi ta như tỷ tỷ của ngươi sao? Ngươi còn nói dối cả tỷ tỷ của mình ư?"
"Hay là, ngươi không coi ta là tỷ tỷ của ngươi?"
Ta thấy ánh mắt thất vọng của Thanh Đào, lập tức cuống quýt giải thích:
"Không... Không phải vậy. Thanh Đào tỷ, thực ra là có cách, chỉ là không dùng được, ta có thể nói cho tỷ biết, nhưng tỷ phải giúp ta che giấu."
"Được, ta sẽ giúp ngươi che giấu."
Thanh Đào nói.
Vì vậy, ta nói:
"Thực ra vẫn còn một viên trân châu, nhưng đó là ngọc bản mệnh của Dựng Châu nữ. Nếu uống ba bát m/á/u của Dựng Châu nữ bọn ta, rồi ăn ngọc bản mệnh, thì có thể có được năng lực của Dựng Châu nữ bọn ta, trong vòng ba tháng sẽ mang thai một viên Thiên châu, mang thai Thiên châu có thể khiến người mẹ trẻ lại, đẹp như tiên nữ."
Thanh Đào trợn tròn mắt:
"Người còn có thể mang thai ngọc trai sao?”
"Đúng vậy, đây là năng lực đặc biệt của Dựng Châu nữ bọn ta."
Ta cầu xin nhìn Thanh Đào:
"Dựng Châu nữ mất đi ngọc bản mệnh, rồi mất thêm ba bát m/á/u, thì ta sẽ không sống nổi đâu. Thanh Đào tỷ, tỷ nhất định phải giúp ta giữ bí mật!"
"Yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài."
Thanh Đào nói với ta.
Nhưng đêm hôm đó, Thanh Đào đã dẫn theo thị vệ bên cạnh Khánh Dương trưởng công chúa đến bắt ta.
"Tại sao?"
Ta khó tin nhìn Thanh Đào.
Thanh Đào cúi xuống nhìn ta, sau đó bình tĩnh hỏi:
"Ngươi đoán xem ta học được gì từ Vân Thư?"
"Học được gì?"
Ta hỏi ngược lại.
Nàng ta cười nói:
"Ta học được rằng, người không vì mình, trời tru đất diệt."
Nàng ta nhìn ta, vẻ mặt đắc ý:
"Từ ngày ngươi vào phủ, ta đã chú ý đến ngươi, ta luôn cảm thấy ngươi không giống những nha hoàn khác. Sự thật chứng minh, trực giác của ta là đúng, ngươi có bản lĩnh này, quả thực là trời cao phái đến để giúp ta giành lại sự trọng dụng của Điện Hạ."
Thanh Đào căn bản không giống như vẻ ngoài ngốc nghếch mà nàng ta đã thể hiện, nàng ta cố ý giả vờ thất bại và suy sụp để đ/á/n/h lừa Vân Thư, không ngờ ta lại ngốc nghếch tự đ/â/m đầu vào, đưa cho nàng cơ hội lật ngược tình thế.
Thanh Đào rất đắc ý về điều này.
Ta tỏ ra không cam lòng và tức giận, nhưng trong lòng lại cực kì thản nhiên.
Nàng ta lục soát lấy từ người ta viên "ngọc bản mệnh", sau đó lại lấy ba bát m/á/u của ta.
Động tác của nàng ta rất nhanh nhẹn, không hề do dự chút nào.
Nàng ta lấy đồ xong, nóng lòng muốn dâng lên cho Khánh Dương trưởng công chúa.
Ta giả vờ ngất đi vì mất nhiều m/á/u quá.
Khoảng một canh giờ sau, có người đến khiêng ta đi.