Thời gian để nuôi dưỡng nhân dược càng ngắn, tốc độ khôi phục bình thường càng nhanh.
Ta ở lại biệt viện của Dụ Vương.
Liên tục có tin tức từ triều đình truyền đến, Hoàng Đế và Khánh Dương bị bách tính chửi rủa, từ hoàng tộc cao cao tại thượng bị biếm xuống thành tù nhân, bị ép diễu hành thị chúng.
Những nho sinh thi nhau viết hịch văn thảo phạt bọn họ, bách tính đã ký vào thư của vạn dân, yêu cầu xử tử tên bạo quân và yêu nữ bằng hình phạt lăng trì.
Dụ Vương đăng cơ làm Hoàng Đế, trở thành Tân Hoàng, dưới yêu cầu mạnh mẽ của các đại thần và bách tính, đã hạ chỉ xử tội hai kẻ ác đó.
Chúng đều đã nhận báo ứng thích đáng.
Một tháng sau, vào tháng giêng, kinh thành đổ tuyết lớn.
Bùi Cửu Khoảnh đứng dưới gốc mai rất lâu, sau đó lựa những bông tuyết trên cành mai rồi nặn thành một người tuyết nhỏ, đặt vào tay ta.
Ta rất kích động, dùng tay che miệng mình, sợ rằng mình sẽ khóc thành tiếng.
Bùi Cửu Khoảnh nhìn ta, trong mắt mang ý cười.
Cổ Trùng trong cơ thể chàng đã c/h/ế/t, chàng đã trở lại bình thường.
Nhưng chúng ta ngầm hiểu, giữ kín chuyện này.
Qua một tháng, nhân dược thứ mười bảy mà Khánh Dương nuôi dưỡng đã trở lại bình thường.
Hắn và Bùi Cửu Khoảnh là thí sinh cùng kỳ thi, cha mẹ hắn là phú gia nổi tiếng ở kinh thành.
Sau khi hắn thi trượt, người của Khánh Dương đã bắt hắn đi, sau đó đặt giày của hắn ở trước vách núi Vạn Trượng ngoài thành, khiến mọi người đều tưởng rằng hắn không chịu nổi đả kích vì thi trượt nên đã nhảy xuống vực tự vẫn.
Hai lão nhân gia hay tin nhi tử vẫn bình an vô sự, nước mắt lưng tròng đến đón.
Họ quỳ trước mặt tân đế, thề sẽ trung thành phò tá ngài, nếu có việc gì cần dùng tới ngân lượng, ngân trang của họ sẽ để tân đế thoải mái sử dụng.
Tân đế vô cùng cảm động, sau khi họ rời đi, triệu ta đến rồi hỏi ta muốn được ban thưởng gì.
Ta nói, ta muốn đưa Bùi Cửu Khoảnh về Khâm Châu.
Tân đế không nói gì, chỉ bảo:
"Bùi khanh là nhân tài, trẫm mới đăng cơ, muốn để Bùi khanh vào Hàn lâm viện."
Muốn vào Nội các, trước tiên phải vào Hàn lâm.
Nhưng ta và Bùi Cửu Khoảnh không muốn ở lại kinh thành ăn thịt người không nhả xương này nữa.
Vì vậy ta đỏ hoe mắt, nói:
"Bệ hạ, ngài có biết vì sao ngày trước Khánh Dương đi chơi, chỉ mang theo Bùi Cửu Khoảnh không?"
"Vì sao?"
Hắn ta hỏi.
Tất nhiên là vì Bùi Cửu Khoảnh không có căn cơ, vậy nên ả ta không sợ người khác nhận ra.
Nhưng ta lại đáp:
"Vì Bùi Cửu Khoảnh là chủng nhân sẽ c/h/ế/t sau khi nhiễm Cổ Trùng, dễ khống chế hơn những người khác. Mười bảy người còn lại có lẽ có thể trở lại bình thường, nhưng Bùi Cửu Khoảnh thì rất khó. Chàng ấy khổ công đèn sách mười mấy năm, thần là vị hôn thê của chàng, đương nhiên hy vọng chàng có cơ hội vào triều, nhưng chàng bây giờ như vậy... Thần chỉ muốn về Khâm Châu, tìm người trong tộc giúp đỡ xem có thể cứu chàng được không."
Mẹ từng nói, khi ta nói dối, từ thần thái đến ngữ khí đều vô cùng chân thành tha thiết, nếu không phải người rất quen thuộc với ta thì sẽ theo bản năng tin lời ta nói.
Thanh Đào là vậy, Khánh Dương là vậy, tân đế cũng như thế.
Ta nhìn tân đế, hỏi hắn ta:
"Nếu Bùi lang quân bình an vô sự, sau này chàng trở lại kinh thành, còn có cơ hội vào Hàn lâm không?"
Tân đế do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu:
"Hàn lâm viện sẽ luôn dành một vị trí cho Bùi khanh."
Hắn ta đồng ý cho ta và Bùi Cửu Khoảnh rời đi.
Hai ta sợ tân đế đổi ý, lập tức bắt đầu thu dọn hành lý.
Ta thuê một chiếc xe ngựa, đưa cho người đ/á/n/h xe một ít bạc, bảo hắn ta đưa về Khâm Châu.
Còn ta và Bùi lang quân, khi xe ngựa đi qua cầu Lang Hà đã xuống xe, trà trộn vào đám thương nhân Giang Nam rồi lên thuyền chở hàng đi đường thủy.
Gió xuân lạnh lẽo thổi vào mặt, hai bên bờ sông hoa rơi đầy.
Một năm trước vào ngày này, ta tận mắt nhìn thấy Bùi Cửu Khoảnh bị Khánh Dương làm nhục trên thuyền hoa.
Ta vừa hứng mưa, vừa uống bát súp khó uống nhất.
Một năm sau vào ngày này, ta nép vào lòng Bùi Cửu Khoảnh, cùng nhau hướng đến tự do.
Xa nhà lâu như vậy, cha mẹ ta chắc hẳn rất lo lắng.
Nhưng ta đưa Bùi Cửu Khoảnh còn sống về nhà, họ nhất định sẽ rất vui.
Tân đế không phải minh quân, nhưng hắn ta vẫn tốt hơn Thiên Tầm đế.
Bùi Cửu Khoảnh nói, chàng không làm quan nữa, chàng sẽ về Khâm Châu, làm một tiên sinh giống như cha ta, chàng cảm thấy như vậy rất tốt.
Ta cũng cảm thấy rất tốt, mọi chuyện đều tốt đẹp rồi.