Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xanh Xanh Góc Trời

Chương 3: Màu hoàng hôn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi giật thót, cả người như đông cứng. Đang chần chừ không biết phải đáp lại ra sao, thì cậu ta lại nói:

- À mà...

Tôi không rõ vì sao cậu lại ậm ừ. Hay có lẽ Minh còn chưa thể nhớ ngay ra được tên tôi? Cũng phải, vì sự xuất hiện của tôi trong lớp cũng không có gì là nổi trội. Nghĩ thế, tôi ngập ngừng tiếp lời Minh bằng việc nói ra tên mình:

- Lam. Hoàng Châu Lam.

- Ừ. - Cậu ta đáp gọn, rồi thu dọn đồ đạc của mình.

Minh định bước đi về, nhưng dường như lại nhớ về thứ gì đó, nên quay sang hỏi tôi:

- Cậu nhớ sổ sinh hoạt lớp mình để đâu không?

- À, trên ngăn tủ của lớp. Tôi có mang chìa khóa này. - Vì chơi thân với lớp trưởng nên tôi được Chi tin tưởng giao trọng trách giữ một chìa.

- Vậy nhờ cậu đi cùng tớ. - Minh nói, rồi lập tức rảo bước, chẳng kịp để tôi suy nghĩ.

Trên đường đi, tôi không nén được tò mò, quay sang hỏi:

- Nghỉ lễ mà cậu vẫn đến trường tập bóng rổ á? Lại còn tập một mình.

- Thì... - Minh hơi ngần ngừ. - Ở nhà tớ cũng chẳng có ai, bố mẹ đều đi công tác hết. Một mình ở nhà với bốn bức tường thì chi bằng chơi một mình ở sân tập, đỡ chán hơn.

Tôi nghe xong thì gật gù. Chỉ kịp để ý chút ưu tư phảng phất trong câu trả lời của Minh, tôi không hỏi gì thêm nữa. Hai đứa đi cạnh nhau, băng qua dãy nhà dài hun hút.

Ở trường tôi thì lớp nào cũng rộng và đẹp, từng phòng lại có một hàng tủ gỗ theo kiểu tối giản, mỗi học sinh một ngăn, còn dư ra thì để cho lớp bỏ một vài thứ đồ cần thiết. Vì là ngăn không ai chọn nên nó nằm ở trên cùng, tôi với mãi cũng không sao tách cánh cửa ra được. Vừa định tìm ghế thì Minh đưa tay lên lấy giúp, tiện tay gõ một cái vào đầu tôi, lẩm nhẩm:

- Không hiểu bình thường người lùn 'function' như nào nhỉ?

Người lùn thì không 'vận hành' được ấy hả?

Tôi ức nghẹn, nhưng chẳng biết phải nói lại ra sao. Sau khi cùng Minh ra khỏi lớp, chúng tôi còn bước chung một đoạn đường ra lối cổng phụ. Vừa đi vừa quen tay đập quả bóng rổ xuống nền, nhưng không may, nó đột nhiên bay vụt lên tận tầng trên của tòa sau kí túc xá.

- Chết rồi! Phải làm sao đây nhỉ?

- Lên đó lấy được không? - Minh hỏi.

- Sao tớ biết được chứ? - Dù gì tôi cũng chỉ vào học chưa lâu.

- Cứ thử lên xem, có khi giờ vắng quá còn chả có ai ấy!

Tôi theo cậu lên tầng, trong lòng thầm nhủ có khi mình lại gặp họa chỉ vì trót mải đứng nhìn, đầu óc trên mây. Lấy được quả bóng, Minh không xuống ngay, mà lại rủ tôi leo nốt những bậc cầu thang xem có gì.

- Thôi cậu đi một mình đi. - Tôi từ chối theo sau.

- Ừ nhưng mà nếu tớ có lỡ gây ra chuyện gì, thì tớ sẽ khai là cậu nói chỗ này được lên thoải mái.

Tôi nghe mà tức. Tính ra tôi với cậu bạn này còn mới chỉ lần đầu nói chuyện riêng với nhau chưa đầy ba mươi phút trước.

Cậu ta bước thoăn thoắt, còn tôi thì vừa đi vừa thở. Leo nốt những bậc cuối cùng, chưa kịp mở miệng than phiền thì cảnh vật trước mắt khiến tôi nín lặng.

Ngước mặt lên, những tia sáng mong manh nhưng rực rỡ cuối ngày tràn vào mái hiên sân thượng. Từ đây còn nhìn được những cảnh vật phía xa ngoài khuôn viên trường, rợp một màu xanh yên ả. Mọi chuyển động như chậm dần, để sắc nắng dần len lỏi ấp ôm. Tôi như bị thôi miên, còn Minh đứng bên cạnh cũng chẳng nói lời nào.

Chúng tôi cứ đứng như vậy, thỉnh thoảng tôi lại ngắm nhìn mảnh trời đằng xa ngả sắc đỏ tàn trên vai áo cậu. Còn đôi mắt đen thẳm thẳm kia lại như được nhuốm thêm một khoảng sáng mờ.

Tim tôi đập rộn, một chút bối rối ùa đến. Bất chợt như cách mà ánh hoàng hôn vây lấy chúng tôi.

*

Tối đó, tôi về phòng và vẫn chúi mũi vào học. Nhưng lâu lâu buồn chán lại phải mở blog lên nhìn, dù chẳng có gì mới. Chắc vì lần đó có một bình luận đột nhiên từ đâu xuất hiện nên giờ tôi cứ có cảm giác nếu không kiểm tra thường xuyên thì sẽ lại bỏ lỡ gì đấy. Nhưng tính ra thì khả năng đó cũng chẳng cao lắm, và dẫu sao thời gian tới tôi cũng không chăm lo được cho chỗ này thường xuyên nữa.

Nghĩ bụng vậy, tôi liền để lại một dòng ghi chú nhỏ về việc mình sắp thi và phải dành nhiều thời gian ôn tập những kiến thức còn hổng trong thời gian dài sắp tới. Vì dù sao không chỉ có lúc thi mà cả năm học cũng có nhiều hoạt động học tập và ngoại khóa cần phải để tâm nữa.

"Thi thố căng thẳng vậy sao?"

Một dòng tin nhắn hiện lên, khiến tôi giật mình, phút chốc còn tưởng mình đang mơ. Lại là bạn "Màu xanh" bí ẩn. Tôi muốn biết về người ta lắm, nhưng cũng không muốn tiết lộ danh tính của mình, nên định bụng cũng sẽ không đề cập chuyện đó.

"Cũng một phần là căng, phần còn lại là do thực lực của tớ cũng hạn chế."

Tôi lạch gạch gõ, cuối cùng cũng chốt được tin nhắn gọn ghẽ đó. Ngồi một lúc không thấy Xanh nhắn gì lại, tôi chần chừ tắt laptop, tiếp tục vùi đầu vào sách vở.

Ngày thi môn Toán, tôi bồn chồn từ lúc chưa cả vào phòng thi. Nhìn danh sách rồi lẩm nhẩm số báo danh, tôi còn tưởng tượng ra viễn cảnh mình cuống quá nên viết nhầm thông tin cơ bản, thế là lại càng căng thẳng tợn. Nhìn cái tên "Vũ Đăng Minh" chễm chệ đầu danh sách, tôi nghĩ chắc cậu sẽ làm bài thoải mái hơn tôi, vì dù gì cũng là người giỏi có tiếng mà.

Quả đúng thế thực, dáng vóc điềm nhiên đó vẫn làm bài mà không thấy loay hoay gì.

- Các em còn ba mươi phút nữa. - Cô giáo coi thi thông báo.

Tôi toát mồ hôi, nhìn vào những câu mà mình còn bỏ lại. Thật sự là bế tắc không ít. Tôi đọc đề mà không thể lần ra hướng đi nào để giải quyết chứ đừng nói là thử tính toán. Những con số ấy dường như cứ nhìn chăm chăm vào tôi, khiến tôi phải cắn chặt môi cho khỏi run rẩy.

- Thưa cô!

Tôi ngước nhìn lên, thấy Minh đứng dậy, xin phép ý kiến gì đó.

- Sao thế em?

- Hình như đề bài câu cuối bị sai ạ.

- Em kiểm tra kĩ chưa?

- Dạ em thử rồi, mấy câu 4, 5, 6 ghép đồ thị thì em vẫn thấy có nghiệm như bình thường như riêng câu cuối thì hình như đề bị viết nhầm ạ.

Cả phòng tôi dường như bắt được từ khóa "ghép đồ thị", ngoài ra chẳng quan tâm đến vấn đề của câu cuối cho lắm. Tôi giật mình nhớ lại cách Minh đã chỉ cho cả lớp vào giờ truy bài tuần trước rồi hùng hục thử làm, quả thực là nhìn thấy một đường đi rõ ràng hơn hẳn. Tôi bấm máy tính rồi viết lia lịa, trong lòng hồ hởi như gỡ được một mối tơ vò.

- Cô vừa gọi điện cho thầy ra đề. Thầy nói là không có nhầm lẫn gì em nhé.

- Dạ. - Minh nghe vậy thì chỉ đành ngồi xuống, tiếp tục làm.

Tôi nghĩ, chắc cậu ấy chỉ nhầm lẫn nhất thời thôi, vì khi có điểm, cậu ta vẫn nhận con mười chói lóa hiếm hoi so với mặt bằng chung của cả khối. Còn tôi...

Tận tám điểm.
« Chương TrướcChương Tiếp »