Dưới ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn ngồi lên xe của cảnh sát hình sự để đến bệnh viện.
Vừa lên xe, Lữ Cẩn tò mò quan sát. Xe cảnh sát hình sự không có những dấu hiệu rõ ràng như xe cảnh sát của đồn, nhưng phía trước lại trang bị rất nhiều thiết bị kỳ lạ mà cô ấy không hiểu rõ. Dù vậy, cô cảm thấy nó khá có khí phách.
Ngược lại, Chu Hoài Hạ thì cúi mắt, vẻ ngoài trông như sắp ngủ đến nơi nếu không phải thỉnh thoảng chớp chớp mắt.
Thực ra Chu Hoài Hạ đang nghĩ cách đối phó các câu hỏi sắp tới. Đội trưởng Điền đã biết cô là người báo án tại công viên trò chơi, cảnh sát hình sự chắc chắn sẽ không qua loa như Lữ Cẩn. Cô cần một câu giải thích hợp lý.
Đây rõ ràng là một vụ bắt cóc, hai người đàn ông chính là bọn bắt cóc. Sau khi nhận tiền chuộc tại công viên, tên lớn tuổi dự định thủ tiêu đứa trẻ tại công trường. Tiếng nói cô nghe thấy ở công viên chính là của ông ta.
Chu Hoài Hạ cần một lý do thuyết phục để giải thích tại sao mình nghe được ông ta nói, dù trước đó chưa từng nhìn thấy ông ta.
Cô nhớ lại khi ở công viên, Lữ Cẩn từng nói đã thấy cảnh sát Dư và cảnh sát Tôn dắt tay đi cùng nhau. Điều này chứng tỏ cảnh sát đã âm thầm tham gia vào vụ án. Việc hai cảnh sát xuất hiện quanh khu vực đó có nghĩa là nơi giao dịch tiền chuộc rất có thể là khu vực gần tàu lượn siêu tốc. Sau đó, khi nghe tên bắt cóc nói "đã lấy được", điều này càng chứng minh giả thuyết. Nhưng hai chiếc túi lớn đó nếu xách tay thì rất dễ bị phát hiện.
Chu Hoài Hạ không thấy ai mang theo túi lớn như vậy. Thế mà vài giờ sau, ở gần cổng Bắc, cô lại nghe thấy giọng của tên bắt cóc. Điều này chứng tỏ bọn chúng đã ở gần đó vào thời điểm ấy.
Chu Hoài Hạ nhớ rất rõ mọi chi tiết và chắc chắn rằng mình chưa từng nhìn thấy hai tên bắt cóc tại các khu vực đó. Cô cẩn thận ghép những ký ức về cảnh tượng mình nhìn thấy quanh hai khu vực lại với nhau.
... Là xe rác!
Cô đột nhiên nhớ ra điểm trùng khớp trong ký ức.
"Thưa cảnh sát, hai nhân viên vệ sinh của công viên tại sao lại đi bắt cóc trẻ con?" Chu Hoài Hạ ngẩng đầu, giả vờ tò mò hỏi.
Bên cạnh, Lữ Cẩn qua cặp kính vỡ nhìn cô đầy ngờ vực. Nhân viên vệ sinh gì chứ? Bạn cùng phòng của mình đâu có nhìn điện thoại, thông tin này từ đâu ra?
Nhưng Lữ Cẩn không nói gì.
Hai cảnh sát hình sự đều chưa từng gặp Chu Hoài Hạ. Lại nghe tài xế taxi kể chuyện, họ cho rằng hai cô gái này chỉ tình cờ đυ.ng độ bọn bắt cóc và bị thương.
Cảnh sát trẻ ngồi ghế phụ phía trước đáp: "Chúng tôi vẫn đang điều tra động cơ của chúng."
Anh ta không phủ nhận thân phận nhân viên vệ sinh của bọn bắt cóc.
Chu Hoài Hạ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại liền chạm phải ánh mắt kỳ lạ của Lữ Cẩn. Bạn cùng phòng này dễ đối phó, chắc chắn sẽ chịu hợp tác.
Chu Hoài Hạ hiểu rõ bản chất của Lữ Cẩn. Cô dựa vào ghế, rút điện thoại ra nhắn:
"Thực ra tai tớ rất thính, giống như mũi cậu nhạy vậy. Tại công viên mình nghe hai lần tên bắt cóc lớn tuổi tự lẩm bẩm. Trước khi rời khỏi đó, mình quyết định báo cảnh sát. Nhưng vì sợ họ không tin, cộng thêm sự khích lệ của cậu nên mình mới quyết định qua công trường gần đó xem thử."
Cô vừa gửi tin, đang định giải thích thêm thì nhận được tin nhắn phản hồi từ Lữ Cẩn:
"Tớ biết. Cậu đang cùng tớ bàn chuyện bịa lời khai."
Chu Hoài Hạ: "…"
Qua cặp kính nứt, Lữ Cẩn liếc nhìn người bạn cùng phòng đang cứng đờ, rất đắc ý gửi thêm tin:
"Vừa rồi cậu chọt tớ không phải để bảo đến bệnh viện bàn chuyện bịa lời khai sao?"
Chu Hoài Hạ thấy đau đầu, từ từ tựa vào cửa kính, nghĩ cách giải thích tiếp nhưng cảm thấy rất phiền.
Cô thở dài một hơi, quyết định cam chịu thừa nhận.
"Ừ, vậy cậu có phối hợp không?"
Lữ Cẩn nghiêm túc nhìn màn hình, tay gõ rất nhanh:
"Có. Nhưng lời khai của chúng ta không được giống hệt nhau, nếu không rất dễ bị phát hiện. Cảnh sát sẽ hỏi chi tiết, kiểm tra chéo, thậm chí gọi thẩm vấn nhiều lần."
"… Đó là quy trình thẩm vấn nghi phạm. Chúng ta là người tốt đi đường mà."
—
Ở bên khác, công trường Tân Vũ.
"Đúng vậy, chúng tôi đều đang ở công trường Tân Vũ."
Cảnh sát khu vực Hạ Hồ nhận cuộc gọi từ đồng nghiệp: "Hai người đàn ông bắt cóc con trai Dư Tân Vũ? Ờ… người đã bị bắt rồi."
Điền Hoằng lúc này gần như đã bước lên xe, nghe vậy liền quay lại hỏi cảnh sát vừa cúp máy: "Có chuyện gì vậy?"
Người cảnh sát khu vực Hạ Hồ mỉm cười: "Đồng nghiệp của tôi vừa nhận nhiệm vụ từ trung tâm chỉ huy, nói rằng nhận được tin nhắn báo án, có hai người đàn ông ở đây bắt cóc con trai Dư Tân Vũ. Cái này thật là trùng hợp."
Điền Hoằng hỏi: "Tôi có thể xem tin nhắn báo án đó không?"
Đây là cùng một vụ án. Cảnh sát khu vực Hạ Hồ liền bảo đồng nghiệp chuyển tiếp tin nhắn báo án.
Tin nhắn được trung tâm chỉ huy chuyển đến bao gồm cả số điện thoại của người báo án.
Điền Hoằng liếc nhìn số điện thoại rồi nói: "Phiền anh chuyển tiếp tin nhắn này cho tôi."
Bệnh viện trực thuộc số 1 của đại học S.
"Bị sao thế, vẫn cảm thấy tay vẫn thấy không ổn à?" Bác sĩ trực ban nhìn Chu Hoài Hạ hỏi.
Chu Hoài Hạ gật đầu, nói nhỏ: "… Lắc tay mấy cái, giờ rất đau."
Bác sĩ liếc nhìn hai cảnh sát đứng ở cửa. Dù không mặc đồng phục trông như người thường, nhưng tình huống này làm ông cảm thấy quen quen.
Ông kiểm tra một lượt rồi bảo: "Tốt nhất vẫn nên đi chụp X-quang xem sao."
Khi xem kết quả, bác sĩ không khỏi bất lực: "Mới tháo dụng cụ bảo vệ được vài ngày mà sao lại gãy xương nữa rồi?"
Lữ Cẩn xen vào: "Tại cậu ấy là kiểu người dễ vỡ."
Khu văn phòng đội hình sự số 3, cục công an Tây Thành.
Điền Hoằng đứng bên ngoài phòng thẩm vấn nhìn vào hai nghi phạm bên trong. Ông đã nhận được hồ sơ của hai người làm việc trên xe rác. Tên lớn tuổi hơn nhận việc tại khu vui chơi giải trí cách đây nửa tháng với vai trò nhân viên xử lý rác. Ông ta không có bằng lái xe hạng B2 nên chỉ ngồi ghế phụ, phụ trách dọn dẹp và sắp xếp thùng rác.
Tên trẻ hơn với khuôn mặt dài cũng không phải tài xế xe rác. Tài xế thực sự là một người khác.
Cả hai nghi phạm từng là công nhân xây dựng ở công trường Tân Vũ. Do bị nợ lương nên nảy sinh oán giận, dẫn đến việc bắt cóc con trai Dư Tân Vũ để trả thù.
"Đội trưởng Điền, đã tra được thông tin." Tôn Vi cầm một tập tài liệu bước đến: "Hai người này là đồng hương. Tên trẻ hơn là Trương Bồi, tốt nghiệp cấp ba, chưa lập gia đình. Anh ta từng làm thêm ba ngày với vai diễn yêu quái trong đoàn diễu hành tại công viên, luôn đội khăn trùm đầu. Chính vào lúc khói khô được phun ra, anh ta đã nhét hai túi tiền chuộc lớn vào thùng rác. Tên lớn tuổi hơn là Trương Địa, học hết tiểu học rồi nghỉ, đã ly hôn và có một đứa con trai mười một tuổi."
Điền Hoằng cau mày: "Sao bọn chúng lại nắm rõ công viên như vậy?"
Tôn Vi trả lời: “Tôi xem lại camera giám sát rồi. Trương Bồi hôm trước đã đến thăm dò, dừng lại rất lâu ở khu vực tàu lượn siêu tốc, ngoài ra sim điện thoại giả cũng là anh ta chuẩn bị. Tôi nghi ngờ anh ta chính là người lên kế hoạch toàn bộ vụ này.”
Điền Hoằng lật xem tài liệu: “Còn tài xế xe rác đã đến chưa?”
Tôn Vi gật đầu: “Đến rồi. Tôi đã hỏi qua, tài xế không có liên quan gì đến hai người họ, cũng không quen Dư Tân Vũ, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi cũng đã gọi điện cho người phụ trách dọn rác của khu vui chơi. Họ nói tài xế và phụ lái được phân công ngẫu nhiên, tuyến đường cố định, mỗi ngày dọn rác hai lần, một lần vào buổi trưa và một lần trước khi đóng cửa.”
“Buổi trưa hôm nay Trương Địa phụ trách phân loại rác tại trạm trung chuyển trong khu vực hậu cần của công viên. Lúc tài xế nghỉ ngơi, ông ta có thể đã lợi dụng thời điểm này lấy tiền chuộc từ trong xe rác và chuyển vào túi vải.”
Trạm trung chuyển rác nằm ở khu vực hậu cần xa khu vui chơi để không ảnh hưởng đến du khách. Khu vực cổng vào và thiết bị ở cửa có camera giám sát, nhưng nơi phân loại thì không.”
Điền Hoằng hỏi: “Làm sao anh ta mang hai túi vải lớn đi mà không khiến tài xế nghi ngờ?”
Tôn Vi đáp: “Vì Trương Địa thường xuyên nhét những rác có giá trị vào túi vải lớn khi phân loại. Tài xế đã quen, miễn là không quá bốc mùi thì cho ông ta mang lên xe.”
Tôn Vi nói tiếp: “Đến chiều, sau khi rời khỏi khu vui chơi không lâu, Trương Địa lấy cớ muốn mua quà cho con trai nên xuống xe giữa chừng và mang theo hai túi lớn. Trương Bồi thì hoàn thành công việc rồi mới rời khỏi công viên như bình thường.”
Điền Hoằng nhận xét: “Hai người này lên kế hoạch khá chặt chẽ.”
Sau đó, hai kẻ bị bắt tại hiện trường, xác nhận thân phận cũng rất nhanh. Trương Địa lớn tuổi hơn, tàn nhẫn nhưng kém hiểu biết, không chịu nổi áp lực thẩm vấn nên khai hết.
Còn Trương Bồi là người trẻ hơn, thường giao du với những người có tiền án. Đúng như dự đoán của Tôn Vi, sim điện thoại giả được anh ta lấy từ nhóm này và chính anh ta thiết kế toàn bộ kế hoạch.
“Đội trưởng Điền, Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn đến rồi.” Dư Thiên Minh nhìn thấy hai người đứng ở khu vực tiếp đón liền quay đầu vào văn phòng báo cáo.
Trước đó, đội trưởng Điền đặc biệt dặn khi họ đến thì chính ông sẽ thẩm vấn Chu Hoài Hạ.
Dư Thiên Minh nói lớn nên cả tầng đều nghe rõ. Điền Hoằng trong văn phòng đặt tài liệu xuống,ông bước ra gọi Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn vào.
Có một cảnh sát đội điều tra hình sự số 2 tò mò thò đầu vào xem.
“Tiểu Chu, cậu theo tôi vào.” Điền Hoằng cười thân thiện. “Tôn Vi, cô phụ trách Tiểu Lữ.”
---
Phòng hỏi cung không giống như phòng thẩm vấn lạnh lẽo, ánh đèn tương đối dịu nhẹ, bày biện đơn giản với vài chậu cây xanh.
“Mệt không?” Điền Hoằng không hỏi ngay mà trò chuyện trước, trên tay cầm bút và sổ.
“Khá tốt.” Chu Hoài Hạ bình tĩnh trả lời.
Điền Hoằng mỉm cười: “Nghe Tôn Vi nói có gặp các cô trong khu vui chơi.”
“Đúng vậy, Lữ Cẩn có kể lại với tôi.”
Điền Hoằng: “May lần này nhờ cuộc gọi của cô nếu không chúng tôi khó mà bắt được bọn bắt cóc.”
Chu Hoài Hạ: “Đó đều là trách nhiệm của công dân thôi.”
Điền Hoằng cười khẽ, gật đầu: “Nhưng sao cô lại nghe được lời nói đó của bọn bắt cóc?”
Tới rồi.
Chu Hoài Hạ lập tức tập trung tinh thần, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh:
"Từ nhỏ thính giác của tôi đã khá nhạy, dù âm thanh đó trong đám đông có rất nhỏ thì tôi vẫn nghe được. Chỉ là lúc đó không biết ai đã nói."
Nếu Điền Hoằng đã kiểm tra camera giám sát chắc chắn sẽ thấy cả hai lần xe rác đều xuất hiện gần cô, đặc biệt là ở cổng phía bắc. Lúc đó, xe rác còn đi sát ngay cạnh cô.
"Ồ… lợi hại thật." Điền Hoằng không biểu lộ cảm xúc, hỏi tiếp: "Vậy tại sao sau khi báo cảnh sát, cô lại cùng Lữ Cẩn đến công trường Tân Vũ? Trong cuộc gọi báo án, cô nói là không nghe thấy là ở công trường nào mà."
Chu Hoài Hạ đáp: "Vì bọn họ có nói "một lát nữa". Tôi đoán có thể là công trường gần đó, nhưng lại sợ mấy người phụ trách công trường không để tâm nên bàn với bạn cùng phòng là qua đó xem thử. Nếu có chuyện gì thì sẽ báo ngay cho cảnh sát."
Câu trả lời này đúng là lời thật lòng.
Điền Hoằng hỏi tiếp: "Vậy sao lại chọn công trường Tân Vũ?"
Chu Hoài Hạ lặp lại những suy luận mà cô đã kể cho Lữ Cẩn trước đó.
Điền Hoằng khen ngợi: "Cô có năng khiếu phá án đấy. Trước đây từng gặp ông chủ Dư Tân Vũ chưa?"
Chu Hoài Hạ lắc đầu: "Chưa từng."
Cô đặt tay lên đầu gối, ngón tay vô thức siết chặt. Sau đó, cô lập tức bổ sung: "Nhưng khi tìm kiếm thông tin công trường trên mạng tôi thấy trang cá nhân của ông ta hiện lên. Tôi có xem qua, trên mạng có rất nhiều ảnh của ông ta."
Trong tin nhắn báo án, cô ghi rất rõ là con trai của Dư Tân Vũ. Nhưng trong đoạn hội thoại của hai kẻ bắt cóc, bọn họ chưa từng nhắc đến tên cụ thể. Chỉ có âm thanh từ suy nghĩ của người đàn ông trung niên vang lên trong đầu cô.
Dư Tân Vũ không phải kiểu người giữ kín thông tin gia đình. Chu Hoài Hạ đánh cược trên mạng chắc chắn có ảnh con trai ông ta.
Điền Hoằng mỉm cười: "Lần này ông chủ Dư chắc chắn phải cảm ơn hai người."
Chu Hoài Hạ: "Đó là việc nên làm thôi."
Điền Hoằng đóng cuốn sổ lại: "Tốt lắm, hôm nay kết thúc ở đây thôi. Khổ cho cô rồi, tay có nghiêm trọng không?"
Chu Hoài Hạ: "Gãy xương nhẹ thôi, nghỉ ngơi chút là sẽ ổn."
Điền Hoằng gật đầu, lấy điện thoại ra gọi. Thấy Chu Hoài Hạ không có phản ứng, ông nhắc: "Tôi đang gọi vào số của cô."
Chu Hoài Hạ vội lấy điện thoại từ túi ra: "Ngại quá, tôi để chế độ im lặng."
"Không sao, số trên Wechat với số di động của tôi đều dùng số này." Điền Hoằng nói. "Cô lưu số tôi lại rồi kết bạn, có chuyện gì cứ liên hệ."
"Được." Chu Hoài Hạ gật đầu, lưu số rồi kết bạn trên Wechat, thêm ghi chú tên của mình.
Điền Hoằng nhìn cô gõ phím, giống như thuận miệng hỏi: "Tài xế xe rác không phải đồng phạm bắt cóc. Kẻ bắt cóc trẻ hơn vẫn luôn ở phía sau xe hoa."
Ngón tay Chu Hoài Hạ khựng lại. Cô cố giữ bình tĩnh nhập xong thông tin rồi ngẩng lên vẻ khó hiểu: "Hả?"
Điền Hoằng mỉm cười: "Tôi chỉ nói vậy thôi, cô về được rồi."
Chu Hoài Hạ cảm thấy lạnh sống lưng. Nếu tài xế không phải đồng phạm, thì hai câu nói kia của kẻ bắt cóc không thể được nói ra trong xe.
Cô cố gắng kiểm soát bản thân, giữ vẻ bình tĩnh bước ra khỏi phòng thẩm vấn. Lữ Cẩn đã ra trước, cô ấy đứng bên ngoài thoải mái trò chuyện, trông có vẻ rất tự tin rằng cả hai đã qua mặt được cuộc hỏi cung.
"Này, hai em là hai người sáng nay đúng không?" Một cảnh sát hình sự từ đội 2 đang xem lại camera xe buýt và hồ sơ báo án, qua lại mấy lần cuối cùng đã nhận ra họ, đứng ở cửa lớn tiếng gọi: "Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn đúng không?"
Dư Thiên Minh ngồi gần đó cũng tò mò đứng dậy hỏi: "Lão Lưu, anh quen hai cô ấy à?"
"Chính hai người này đã tóm được gã đàn ông mặc vest chuyên quấy rối và chụp lén trẻ vị thành niên trên xe buýt." Cảnh sát gọi là Lão Lưu đáp. "Lúc nghe anh nhắc đến tên tôi thấy quen lắm. Sao, hai cô này lại gặp rắc rối gì à?"
Chu Hoài Hạ đứng sững tại chỗ, không dám quay lại nhìn sắc mặt của đội trưởng Điền Hoằng, chỉ muốn ngay lập tức biến mất khỏi thế giới này.