Chương 4: Anh hùng cứu mỹ nhân

Thẩm Xu Mạn ngốc ngẩn ra vài giây, mi mắt nhào vào một mảnh màu da —— người đàn ông dưới áo ngủ thế nhưng lõa thể!

Cô không dám nhìn kỹ, sau khi phản ứng lại lập tức hoảng không chọn đường mà nhanh chân liền chạy.

Nhưng người đàn ông biếи ŧɦái có sở thích khoe chim kia lại giành trước một bước, một phen túm chặt cổ tay phải của cô.

“Oa a! Cứu mạng!” Cô thất sắc, theo bản năng lớn tiếng thét chói tai.

Người đàn ông biếи ŧɦái nghe được tiếng kêu của cô thì rất là phấn khởi, cánh tay ngắn mập mạp lực lớn vô cùng, như kiềm sắt mà nắm chặt tay cô, đem cô kéo đến lùm cây bên cạnh.

Đêm khuya tĩnh lặng, không có người nào ở bên ngoài đi dạo.

Thẩm Xu Mạn kinh hoảng thất thố mà từ trong túi sách móc di động ra, còn không có kịp mở khóa, thì người đàn ông biếи ŧɦái đã vung tay lên, hại tay cô giữa không chặt, di động “Bang” một tiếng mà thật mạnh rơi trên đất.

“Buông tôi ra!” Cô khàn cả giọng, không có cốt khí mà rơi xuống nước mắt.

Cồn làm thần kinh tê mỏi, cô khó có thể khống chế chân tay của mình, bộ dáng như nhược vô lực phản kháng, khiến người ta nhìn mà huyết thú sôi trào, hận không thể đem cô ra chà đạp đến khóc chết.

“Buổi tối lại mặc thành cái dạng lẳиɠ ɭơ lang thang ở bên ngoài như này, còn không phải là đồ đê tiện thiếu thao sao? Xem gia tôi phải thao hư cái âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ này mới được!”

Người đàn ông biếи ŧɦái cười dữ tợn ra tiếng, âm trầm mà lộ ra một hàm răng vàng ghê tởm.

Ô ngôn uế ngữ rót vào lỗ tai, Thẩm Xu Mạn ghê tởm đến muốn nôn, cô lạnh lùng nói: “Cưỡиɠ ɠiαи là phải ngồi tù!”

“Phi!” Đối phương phun một tiếng, lười đến cùng cô vô nghĩa, dùng sức kéo một cái.

Thẩm Xu Mạn lảo đảo, mắt thấy sắp phải ngã vào trong lòng ngực đối phương, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một người, vững vàng mà tiếp được cô.

Cô kinh ngạc mà quay đầu, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn về phía người nọ ——

Anh dáng người cao dài, mặt như quan ngọc, tay phải mạnh mẽ hữu lực chế trụ đầu vai cô, làm cô an ổn mà dựa vào ngực anh.

Ngực lưng tương dán, cô có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của anh, khi hô hấp còn ngửi được nhàn nhạt mùi rượu trên người anh.

“Con mẹ nó! Từ đâu ra thằng chó này?!” Người đẹp tới tay đột nhiên bị hụt mất, tên biếи ŧɦái béo lùn tức giận quát một tiếng, vung lên nắm tay hướng về phía mặt anh.

“A!” Thẩm Xu Mạn là người cha đau mẹ thương, cuộc sống trải qua vô cùng bình yên, nên nào đã trải qua loại sự tình này? Cô gái nhỏ xưa nay đoan trang dịu dàng, bị dọa đến kêu sợ hãi liên tục.

“Thật trùng hợp.” Nguy Thời lẩm bẩm một tiếng, ba lượng hai hạ liền khống chế được thân thể đối phương.

Anh nắm cổ tay của hắn dùng sức một cái, đem cánh tay hắn bẻ đến phía sau lưng, “Răng rắc” một tiếng, khớp xương vai như bị trật khớp, đau đến nỗi tên biếи ŧɦái nhe răng trợn mắt, hùng hùng hổ hổ.

Nguy Thời thở dài: “Tôi chỉ là cảm thấy anh chắn đường, muốn kêu anh nhường một chút, không nghĩ tới anh cư nhiên muốn đánh tôi, chậc.”

“Khụ —— phi!” Người đàn ông biếи ŧɦái phun một ngụm đàm đến trên mặt đất, “Đường rộng như vậy, chỗ nào không thể đi?”

“A ~” Nguy Thời lười nhác kéo dài âm, “Nhưng mắt tôi không tốt lắm, nhìn không rõ đường đi.”

Thẩm Xu Mạn thấy tên biếи ŧɦái đã bị khống chế, vội vàng nhặt lên di động màn hình đã vỡ vụn, muốn báo nguy.

Đối phương thấy cô cầm điện thoại, sợ tới mức ra sức giãy giụa, cất bước liền chạy, nhanh như chớp liền không thấy thân ảnh.

“…”Thẩm Xu Mạn sửng sốt, “Đuổi theo không?”

Nguy Thời quay đầu đi, trên dưới đánh giá cô liếc mắt một cái.

Trên mặt cô bởi vì say rượu mà ửng hồng, ánh mắt mê ly.

Anh bỗng nhiên cười, môi mỏng khẽ mở: “Ở đại học em học thể dục, là đi giày cao gót chạy sao?”

“Sao có thể?” Cô không hiểu.

“Vậy còn như thế nào đuổi theo?” Dứt lời, anh nhắc chân, đi vào sâu trong tiểu khu.

Thẩm Xu Mạn chạy nhanh đuổi kịp.

“Em cũng là lần đầu tiên ở trong tiểu khu, gặp được biếи ŧɦái…” Cô tìm chuyện để nói.

Cô cũng không phải đồ ngốc không có tầm đề phòng, cũng không phải không biết “Định luật Murphy”.

Nhưng con người thỉnh thoảng thường lệ thuộc vào may mắn, cho rằng chính mình người thông minh, có sách lược ứng đối, hơn nữa đây là ở địa phương mà bản thân quen thuộc nên cái gì cũng đều không sợ.

Chính là, chuyện một khi thật sự đã xảy ra, thì có mấy người có thể bảo trì lý trí bình tĩnh, tìm được biện pháp giải quyết chứ?

Con người phần lớn xong việc đều sẽ nghĩ lại. Ngay cả mắng chửi người cũng sẽ ở lúc xong việc mà nhìn lại một lần, ghét bỏ chính mình lúc trước mắng đến không đủ thoải mái.

Tỷ như, cô đường đường là một thạc sĩ học luật chuyên nghiệp, vậy mà, cư nhiên liền quên đi pháp điều của “tội cưỡиɠ ɠiαи ”.

Cô nếu là biết sẽ có chuyện như vậy, phỏng chừng đêm nay cô sẽ không ra khỏi cửa.

Tuy nhiên… Nghĩ đến việc được anh làm anh hùng cứu mỹ nhân, cô lại cảm thấy đây là vận mệnh chú định, đều là ý trời.