Chương 2: Ái muội

Cô quay đầu nhìn lại.

Anh thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm cô, khóe mắt đuôi lông mày ẩn ẩn tiết ra tà khí ngả ngớn, khóe miệng giơ lên.

Anh trộm hướng cô ngoắc ngón tay.

Cô ngẩn ra, mặt đỏ tai nóng, trong lòng mừng thầm, mặt ngoài lại gian nan mà duy trì đoan trang rụt rè, che lại ngực, lại lần nữa cúi người.

Anh dán lên bên tai cô, môi mỏng hơi lạnh như có như không mà cọ tới vành tai cô. Mở miệng, tiếng nói trầm thấp giàu từ tính: “Bạn bè của em thật đúng là thiện lương, đối với em rất hạ thủ lưu tình.”

“Cái gì?” Cô không nghe rõ, chỉ cảm thấy lỗ tai tê dại, xương cốt đều mềm.

“A.” Anh cười khẽ, thở ra hơi thở, như con kiến nhẹ nhàng cắn vào màng nhĩ của cô, “Anh vừa mới thua trò chơi, bọn họ thế nhưng kêu anh lấy được qυầи ɭóŧ của nữ sinh. Em nói xem, bọn họ có phải rất quá mức hay không?”

Một câu nhìn như muốn hỗ trợ cô lấy lại công đạo nói, nhưng bởi vì hai chữ “Qυầи ɭóŧ” mà có vẻ ái muội kiều diễm.

Thẩm Xu Mạn “Đùng” một cái, mặt hoàn toàn hồng lên, tuy là đứng dưới ánh đèn ngũ sắc, nhưng cũng không che dấu được sự ngượng ngùng của cô.

Một câu của anh liền câu đến cô ngứa tâm. Nhưng đại não của cô lại làm ra phản ứng trước, anh buông tay, khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ—— giống như anh vừa mới cái gì cũng chưa nói qua.

Thẩm Xu Mạn hơi hơi nhíu mày, mất hồn mất vía mà trở về chỗ ngồi.

“Rốt cuộc là đối tượng thầm mến như thế nào mà làm cậu giữ kín như bưng như vậy a?” Trình Đồng truy vấn.

“…Tớ đã đại mạo hiểm rồi.” Cô mới không nói đâu.

“Được thôi…” Trình Đồng bĩu môi.

Chuyện vừa chuyển, liền hướng cô làm mặt quỷ nói: “Aiii, tớ còn tưởng rằng anh ta rất khó hợp tác chứ, không thể tưởng được, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, hi… Tiểu Mạn Mạn, quên mất cái người mà cậu thầm mến không đáng tin cậy kia đi. Cậu cảm thấy người đàn ông kia như thế nào? Hai ngươi nếu có thể ở một chỗ, tuấn nam mỹ nhân, rất đẹp mắt a.”

Thẩm Xu Mạn ngập ngừng cánh môi, nửa chữ cũng nói không ra, đơn giản rót cho mình một ly rượu trái cây, lướt qua một ngụm.

Hương rượu tràn ngập, chất lỏng lạnh lẽo thấm nhập thân thể. Cô ổn định lại tâm thần, sau khi suy tư một lúc lâu, trầm trọng nói: “Tớ đi WC.”

Ước chừng qua mười phút, Thẩm Xu Mạn mới kẹp chặt mông, ngượng ngùng xoắn xít mà trở về chỗ ngồi.

Cô một tay đè nặng làn váy dài tới đầu gối, một tay nắm chặt đồ vật trong tay, khi trên đường khi đi qua bên cạnh Nguy Thời cô lặng yên chạm chạm bờ vai của anh.

Nguy Thời không rõ nguyên do mà ngửa đầu nhìn cô, chỉ thấy cô ánh mắt mơ hồ, môi đỏ nhấp chặt, có tật giật mình mà đem đồ vật nhét vào trong tay anh.

Cảm nhận được đoàn vải dệt mềm mại ấm áp kia, trong mắt anh hiện lên một mạt ánh sáng, còn muốn nắm tay cô nói chút gì.

Nhưng cô sớm đã chạy trối chết, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng chưa cho anh.

Anh nắm chặt qυầи ɭóŧ mềm mại của cô trong tay, không nhịn được mà bật cười.

“Cậu vừa mới cho anh ta cái gì?” Tưởng Hạ hỏi cô, trơ mắt nhìn anh ta đem đồ vật kia lặng lẽ đút vào túi quần.

“Không có gì.” Thẩm Xu Mạn giả vờ bình tĩnh, nói chuyện giống như hàm chứa đồ vật, mơ hồ không rõ.

Cách vách đột nhiên cười vang lên, cô không dám quay đầu, sợ nhìn thấy qυầи ɭóŧ của mình bị anh cầm ở trong tay đưa ra trước mặt mọi người.

Kia quá cảm thấy thẹn, cùng hình tượng nhất quán đứng đắn rụt rè của cô rất không thích hợp.

Hạ thể thiếu đi qυầи ɭóŧ che đậy, chỉ còn sót lại một tầng quần an toàn hơi mỏng màu da nên cô cảm thấy đứng ngồi không yên.

Ở loại chỗ ăn chơi như quán bar này, có rất nhiều người đến tìm kiếm diễm ngộ. (*kiểu tình một đêm)

Người đến người đi, cô sợ hãi có người phát hiện cô khác thường ——

Dưới làn váy xòe màu vàng nghệ kia là chiếc quần an toàn mỏng manh kề sát da thịt, sắc khí mà phác họa ra hình dáng nơi riêng tư.

Khi cô đi đường, được may của quần an toàn không cẩn thận cọ vào khe thịt, tra tấn nơi riêng tư mẫn cảm, vừa đau lại vừa ma xát ra cảm giác quái dị, khiến cô tâm hoảng ý loạn.

Lúng ta lúng túng không biết sao, bởi vì cô chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, thấm ướt vải dệt.

Di động chấn động, Thẩm Xu Mạn chịu đựng thân thể không khoẻ, cầm lên nhìn.

Ở nhóm chat ba người có tên là “Phòng rụng tóc của viện nghiên cứu”, Trình Đồng gửi tới mấy số di động.

“Cái gì a?” Thẩm Xu Mạn hỏi cô ấy.

Trình Đồng vứt cái mị nhãn, thần thái tự đắc, “Chị giúp cô lấy được số di động của người ta… Trừ bỏ anh ta, số của mấy tiểu ca ca khác cũng có. Giăng lưới lớn, mới có thể câu cá lớn, hiểu không?”

“Hiểu, tính làm Hải Vương sao ~” Thẩm Xu Mạn nói khinh phiêu phiêu, kỳ thật trong lòng chua đến muốn mệnh.