Chương 13

Lại nói, đương lúc a Bạch ở ngoài cung điện hồ tộc học hỏi chuyện chế tạo ra cây cung thì Vạn Ninh ở bên này chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã sụt mất năm kí lô.

Mấy ngày nay hắn chặt củi xong liền đi tìm a Bạch, cũng hỏi người trong thôn có hay không nhìn thấy y không, thậm chí đến chỗ huyện lão gia báo án. Huyện lão gia cũng phái một số người lên núi tìm, đến thôn bên cạnh hỏi, chính là một điểm tin tức cũng không có, tất cả mọi người đều nói chưa từng thấy con xà lớn như vậy, cũng không hề thấy lão hổ to lớn đi cùng đại mỹ nhân xinh đẹp thoát tục.

Có người mất tích tuy nhiên không phải đại sự, bất quá lại có người đến thưa kiện, nếu thượng cấp phái người đến Tuần Sát, án tử liền cầm chắc trong tay, vì vậy Huyện thái gia phái nha dịch đến Đại Thành tìm người hỗ trợ, nhưng chẳng những không có còn bị người ta cười cho vào mặt.

“ Cái gì mà núi Chết Yểu, tại sao có thể có địa danh quỷ quái như vậy? Người nọ không phải là hù các ngươi a?”

“Đó là các ngươi không có kiến thức, vị Bạch công tử kia nhìn liền biết là người từ phương xa tới không phải dân ở đây. Còn có con hổ cùng đại xà đi theo a, chúng ta từ trước đến nay chưa từng thấy con vật nào lớn đến vậy.” nha dịch tuy rằng chỉ mới nhìn thấy a Hổ chưa từng được chiêm ngưỡng con đại xà mà người ta đồn đại nhưng vẫn có thể kể lại vô cùng sinh động.

“Như thế nào không thể lớn như vậy? Ngươi có biết vị tướng quân đóng ở phía nam không? Trước nghe nói bị hồ ly mê hoặc, bị nó hấp thụ tinh khí, may mắn một vị đạo sĩ đi qua phát hiện ra đó là hồ ly. Ông ta liền bắt nó hiện nguyên hình, nghe nói so với chó giữ cửa nha huyện ta còn lớn hơn! Ngươi nghĩ xem tại sao lại không thể lớn như thế được.” Vị nha dịch này cũng là chưa từng nhìn thấy con hồ ly kia nha.

“Phi phi phi, Bạch công tử chỗ chúng ta sao có thể là yeu quái, y nuôi được con hổ lớn như vậy, chính là do cho nó ăn chay, hơn nữa còn ngoan ngoãn cực kì, bộ dáng cũng không giống sẽ làm người khác bị thương!” hắn đương nhiên đem chuyện Huyện lão gia bị nhét đầu vào miệng hổ mà kể lại.

“Vậy ngươi nói con xà kia đâu? Ngươi từng thấy con xà lớn như thế sao! Con xà lớn nhất chúng ta nhìn thấy cũng chỉ lớn bằng miệng bát cơm, các ngươi nói không phải yêu quái tới, ai tin.”

“Vậy mới nói ngươi không có kiến thức, các ngươi hàng ngày đi ra đi vào, nhìn thấy một con xà liền đánh chết tươi, đương nhiên không thể nuôi ra lớn như vậy.... Ai nha không thèm nghe ngươi nói nữa, không giúp thì thôi.”

“Giúp a giúp a! Giới thiệu đạo sĩ giúp vị tướng quân kia trảm hồ ly, ngươi thấy thế nào?”

“Giữ lại chính ngươi dùng đi.” vị này nha dịch trước đi theo Vạn Ninh cùng mọi người lên núi, cũng được phát cho một mảnh bảo thạch, bán đi lấy tiền, sau đó mới có thể cho vợ mình bồi bổ thân thể, cũng có thể cho bọn nhỏ vài món thức ăn có dinh dưởng, cho nên hắn là rất cảm kích Bạch công tử, lúc này đương nhiên không cho phép có người nói y là yêu quái.

Nha dịch trở lại thôn trang bẩm báo Huyện thái gia, lại thấy sư gia nói thầm vào tai Huyện thái gia điều gì đó, sau đó Huyện thái gia mừng rỡ hắc hắc cười to, hắn còn không kịp nghe rõ ràng cái gì, đã bị đuổi xuống.

Nhưng là căn cứ hắn đang phủ nha người hầu nhiều năm như vậy, tám chín phần mười, ấy chẳng phải việc tốt đẹp gì.

===========================================================================

Vạn Ninh ngồi trên giường, nhìn vẩy xà óng ánh trong hộp gỗ, cẩn cẩn dực dực vuốt.

“A Bạch....”

Mỗi lần cùng a Bạch gặp hắn, xà lại để rớt vài miếng vảy, Vạn Ninh liền đem những miếng vảy này cất vào trong hộp để ở đầu giường.

Vài ngày trước, Vạn Ninh tìm không thấy a Bạch, tại dưới giường phát hiện so với trước còn nhiều vảy hơn, không biết có phải hay không là bởi vì dưới giường quá chật, lúc di động bị ma sát với ván giường không.

“a Bạch không biết có bị thương không....”

Vạn Ninh nhiều lần xem qua sau, xác định trên vảy là không có vết máu, nhưng là có chút miệng vết thương thì dù cho không đổ máu cũng sẽ rất đau, cho nên hắn vẫn là lo lắng không thôi.

“a Bạch lại không ăn thảo dược, nếu tìm không thấy thứ gì nong nóng cho y dựa vào thì làm sao bây giờ? Y có thể hay không đi tìm người khác hay động vật khác? Chính là tất cả mọi người rất sợ y....”

Nghĩ đến khác động vật, hắn đã nghĩ đến A Hổ. Mấy ngày nay cũng không nhìn thấy con hổ to lớn ấy nữa, Vạn Ninh nghĩ thầm, A Hổ nghe lời a Bạch như vậy, nếu như a Bạch rời đi, A Hổ nhất định cũng sẽ đi theo đi.

“có A Hổ đi cùng, hắn sẽ không việc gì đi…”

Tuy nội tâm nghĩ như vậy, nhưng Vạn Ninh vẫn không thể ngăn mình với a Bạch lo lắng cùng tưởng niệm.

“Lên núi lần nữa xem thế nào.”

Tuy nhiên trong ngày hắn lên núi lần này đã là lần thứ năm, mấy ngày qua cũng đã đi lại không dưới mười lần, nhưng Vạn Ninh còn thì không có cách nào ngăn bản thân mình lại, hy vọng lên núi sẽ lại nhìn thấy a Bạch.

Vừa mới buộc lên túi hành lý liền thấy Vạn đại nương hốt hoảng chạy vào

“A, a Ninh, Huyện thái gia hắn, hắn nói a Bạch....” Vạn đại nương liều mạng chỉ ra ngoài cửa, gấp đến độ đều nói lắp.

“Huyện thái gia tìm được a Bạch rồi sao?” Vạn Ninh chỉ nghe đến một vài từ mấu chốt, liền vui vẻ vứt xuống dưới bọc hành lý chạy ra khỏi phòng, hoàn toàn không để ý mẫu thân ở phía sau gọi với theo.

Một bước tiến vào đại sảnh, hai gã nha dịch xông tới túm lấy tay hắn.

“Di?” Vạn Ninh hoàn toàn không kịp phản ứng, mơ hồ cảm thấy cái tình cảnh này dường như rất quen thuộc.

“Vạn Ninh lớn mật!” Sư gia hô một tiếng.”Bạch công tử một vốn có rất nhiều cống hiến cho huyện nha, cũng đối với ngươi cũng vô cùng chiếu cô, không nghĩ tới ngươi lại lấy oán trả ơn, sát hại Bạch công tử, hủy thi diệt tích [hủy xác xóa chứng cớ], tội trạng chồng chất.”

“Cái gì? Ta ta ta không có a! Đại nhân oan uổng, ta không có a!” Vạn Ninh hoảng hốt hô to.

“Đại nhân oan uổng, a Ninh nhà chúng ta không có sát hại Bạch công tử a!” Vạn lão gia cùng Vạn đại nương cùng kêu oan.

“Căn cứ vào nguồn tin đáng tin cậy, ta biết được rằng, Bạch công tử trước khi mất tích đã ở nhà các người, Vạn Ninh là người cuối cùng nhìn thấy Bạch công tử, cũng là kẻ đáng nghi nhất.” kỳ thật điều này chính là Vạn Ninh cùng cha mẹ hắn nói cho bọn họ biết.”

“Đại nhân oan uổng a ~~ ”

Đám hương dân trong huyện châu đầu vào xem.

“Hiện tại lại là cái gì đây?”

“Không phải là vu oan giá họa cướp đoạt tài sản sao?”

“Lần trước là bị Bạch công tử trị nên không đoạt thành công, hiện tại xác định tìm không thấy Bạch công tử, đương nhiên là lại muốn tới nữa.”

“A Ninh cũng thật sự là đáng thương mà! Huyện lão gia rốt cuộc là muốn lấy vật gì của hắn a?”

Đáp án liền được công bố, sư gia vào phòng Vạn Ninh không ngờ lại lấy ra một hộp gỗ.

“Vạn Ninh trước mắt liệt vào số người bị tình nghi, mọi vật phẩm liên quan đều là chứng cứ, mang về huyện nha sung công!”

“Dạ!” Tất cả nha dịch đồng thanh hô một tiếng, sau đó bưng hộp gỗ kia ly khai hiện trường, không cử ai tìm thêm bất cứ vật chứng nào cả.

“Con mẹ nó! Đây cũng quá rõ ràng rồi!”

“Đúng vậy! Nói cái gì mà vật phẩm liên quan với chứng với cớ, có mà muốn mang cái hộp kia đi.”

“Hắn trước không phải đã nuốt ba phiến bảo thạch của Chu gia tiểu thư, còn ngại không đủ a?”

“Hừ, heo ăn cái gì thì đâu có ngại nhiều!”

“Lớn mật! Ai dám nhục mạ Huyện thái gia, hết thảy coi là đồng phạm mang về thẩm tra xử lí!”

Sư gia vừa nói như vậy, hương dân dù cho tức giận bất bình, cũng không dám tỏ vẻ gì hơn.

“Hừ, coi như các ngươi thức thời. Đến a, đem người mang đi!”

Sư gia đem hộp gỗ giao cho Huyện thái gia vốn từ đầu tới cuối lẳng lặng xem cuộc vui, sau đó đem Vạn Ninh áp đi, Vạn lão gia cùng Vạn đại nương than khóc phía sau, nhóm thân hữu hương dân cũng đồng loạt đi theo.

Tình cảnh cũng giống như lần trước bị lôi đi, nhưng Vạn Ninh cảm thấy, a Bạch đã rời khỏi nơi đây, tăm hơi không rõ, lần này sẽ không thể lần nữa xuất hiện mà cứu hắn.

Mấy canh giờ sau, mặt trời đã sớm lên cao, đúng thời điểm mọi người ăn xong bữa sáng chuẩn bị đi làm thì…

Xuất hiện giữa gian phòng trống rỗng của Vạn gia, một nam tử tóc trắng vận bạch y, khuôn mặt xinh đẹp mê người, đôi mắt xanh biếc đối diện với không gian trống rỗng không khỏi nổi lên nghi hoặc.

“Kỳ quái, người đâu hết rồi?”