Chương 4: Ánh mắt của con rắn này tại sao giống nàng như vậy!
Editor: Tôi Là Ai!?
Beta : Đào
"A, yêu quái a --" Không biết ai đã hét lên một câu.
Bác sĩ y tá gan lì một chút còn có thể di chuyển, chạy trối chết, trốn ra khỏi phòng phẫu thuật.
Mà người nhát gan thì trực tiếp sợ đến hôn mê rồi.
Ngoài phòng giải phẫu, còi báo động bắt đầu vang lên, lái xe bị ép buộc hiển nhiên đã báo cảnh sát.
Phía bên ngoài cửa sổ, người đàn ông mặc âu phục màu đen lại một lần nữa xuất hiện một cách quỷ dị.
Sắc mặt Liễu Thanh Thanh trở nên vô cùng tái nhợt, nàng cố sức đem thân thể mình đứng lên, sau đó nhìn thứ mà mình vừa mới sinh ra.
Đó là một con mãng xà*, quanh quẩn ở phía dưới người nàng, dùng hàm răng bén nhọn, cắn bắp đùi đã dính đầy máu tươi của nàng.
* con mãng xà: con trăn
Sắc mặt nàng trắng bệch tới cực điểm, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa trên trán, run rẩy cầm lấy một cây kéo bên cạnh, nhắm thẳng mãng xà màu đỏ đâm tới.
Yêu quái này, thế nhưng lại từ trong bụng của nàng sinh ra, nàng muốn gϊếŧ nó...
Mãng xà ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt hoàn toàn giống như đứa trẻ bình thường vô tội đáng thương, nàng thế nào lại phát hiện, ánh mắt của con rắn này, tại sao giống hệt nàng vậy.
Tay cầm lấy cây kéo run rẩy vài cái, nàng cắn chặt hàm răng, cuối cùng không có cách nào ra tay, phẫn hận ném cây kéo đi.
Con rắn nhỏ vui mừng, thân thể không ngừng bành trướng, đuôi rắn quét ngang một cái, phòng giải phẫu lập tức trở thành một mảnh hỗn độn.
Bóng dáng cảnh sát đã xuất hiện ở trước cửa, sau đó là một loạt tiếng thét chói tai, không ít cảnh sát đã lấy súng ra, tất cả đều nhắm ngay con rắn nhỏ màu đỏ được cho là xinh đẹp trong phòng.
"Cẩn thận!" Liễu Thanh Thanh không để ý thân thể còn đau đớn, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, hướng con rắn nhỏ hô lên.
Con rắn nhỏ nghiêng đầu, con mắt màu đỏ nhanh như chớp nhìn nàng, đúng lúc phát hiện người ở cửa đánh lén, đuôi rắn quét ngang một cái, cái đuôi như gió bão mưa rào hướng những cảnh sát kia quật tới.
"Gϊếŧ bọn họ!" Liễu Thanh Thanh lạnh lùng nghiêm nghị nói, dám thừa cơ trong lúc nàng sinh con mà đánh lén bọn họ, nhất định phải trả giá thật lớn.
Nàng đưa tay, nắm chặt các loại đao nhỏ trên bàn giải phẩu, sau đó trong không khí phát ra vài tiếng "Sưu sưu", đao nhỏ sắc bén lạnh lẽo như tuyết, mấy cảnh sát cầm đầu định bắn con rắn nhỏ liền ngã trong vũng máu.
Con rắn nhỏ kia thấy Liễu Thanh Thanh như tăng thêm thế lực, lực đạo khi đuôi rắn quét ngang liền gia tăng một chút, chuồn êm tiến vào chỗ cảnh sát, toàn bộ đều bị đuôi rắn quật ném lên tường, quật đến máu tươi chảy ròng ròng.
Cửa sổ xuất hiện vài cọng dây thép, tiếp đến nhìn thấy vài người đàn ông mặc âu phục màu đen, bọn họ là người trong tổ chức cao cấp.
Nghĩ đến bọn họ vừa mới thấy mình chạy trốn từ cửa sổ, cho nên lúc này trong lòng nàng sinh ra tâm tư, thế nhưng lại đánh lén từ cửa sổ, hơn nữa nhất định trước cửa có người của bọn họ.
Liễu Thanh Thanh cười lạnh một cái, lấy súng lục ra, nhắm ngay vị trí cửa sổ, hoả tuyến nhanh chóng lướt đi.
Con rắn nhỏ thấy được hai kẻ lạ mặt, đuôi rắn lập tức quét về phía cửa sổ, một tiếng vang "Bùm" thật lớn, cả vách tường bị đuôi của nó quét ngang lập tức xuất hiện một lổ thủng khổng lồ.
Trong phòng lập tức khói báo động phun ra ào ạt, tất cả thiết bị công nghệ cao cấp, toàn bộ đều bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, đầu dây điện còn phát ra âm thanh "Xuy... xuy".
Người đàn ông mặt âu phục màu đen suýt chút nữa bị súng lục của Liễu Thanh Thanh bắn chết, còn có suýt nửa bị quật ngang rơi xuống từ tầng chín.
Con rắn nhỏ thu lại cái đuôi, kiêu ngạo nhìn nơi này một chút, cái đầu nhỏ màu đỏ ngước lên, tựa hồ muốn tranh công Liễu Thanh Thanh, ánh mắt vô cùng đáng yêu.