Quyển 1 - Chương 43: Yến hội

“Tiểu Bối Bối, ngươi mặc như vậy thật xinh đẹp!” Cô Ngự Hàn không biết đã đi tới từ lúc nào.

Đột nhiên nghe thấy thanh âm của hắn, Bối Bối lập tức xoay người, bắt gặp ánh mắt đen lóe sáng, nàng lôi lôi túm túm y phục trên người, tự nhiên cảm thấy có điểm e lệ, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải?

Hắn khen nàng xinh đẹp… Tim của nàng đập thình thịch, nữ nhi xinh đẹp ngại ngùng nũng nịu, hai bên má đều hồng rực.

Đáy mắt thu hết dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ của nàng, Cô Ngự Hàn tuấn mỹ nở nụ cười rạng rỡ nhằm hướng nàng đi tới, nâng cằm nàng lên, ánh mắt hắn toát ra những rung động say lòng người: “Tiểu Bối Bối, ngươi rất đẹp.”

Mùi hương từ huân lô* thoang thoảng quanh quẩn, nhè nhẹ quấn qu‎‎ýt buông xuống, mang đến cảm giác hưng phấn, Bối Bối cảm thấy tâm tình của mình phảng phất lâng lâng phiêu động chung với bức rèm cửa, cảm giác đó khiến tay nàng không biết để chỗ nào.

Đôi môi anh đào hơi khép mở, thủy chung không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể bối rối xấu hổ nhìn con ngươi đen nóng bỏng của hắn, miệng lưỡi khô nhạt.

Cô Ngự Hàn sung sướиɠ hưởng thụ cảm giác thẹn thùng rất khó thấy được của nàng, không kiềm chế nổi bản tính xấu xa muốn trêu chọc: “Tiểu Bối Bối, được ta ca ngợi có phải cảm thấy quá vinh hạnh a.”

Rốt cục không chịu nổi cảm giác xấu hổ của bản thân, nàng cố sức đẩy mạnh vào ngực hắn một cái: “Trên mặt ta có thϊếp vàng, ai cần ngươi ca ngợi.”

Grừ, không khí tốt đẹp đều bị lời nói ác độc của hắn phá hủy, xoa xoa cổ tay, nàng thích thú hưởng thụ cái cảm giác bản thân có điểm cổ hương cổ vận**.

“Tốt, không cần ta ca ngợi, chúng ta cùng đi ra để cho người khác ca ngợi một chút.” Cô Ngự Hàn thuận tay ôm lấy eo lưng mềm mại của nàng, dẫn nàng đi ra ngoài.

Bối Bối chỉ muốn giãy dụa thoát khỏi vòng tay của hắn, nhưng chỉ uổng công vô ích, tay của hắn tựa như nam châm dính chặt lấy eo lưng nàng.

“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Bối Bối đương nhiên không chịu ngoan ngoãn đi theo hắn.

Cô Ngự Hàn thu tay lại, cười khẽ trấn an: “Đừng nóng vội, đi ra.”

Đi ra ngoài, bọn họ đi tới một tòa cung điện, rất nhiều người ngồi ở bên trong, tất cả đang ngồi đợi Cô Ngự Hàn … Đại vương đến, điện bày đầy rượu ngon món ngon, thanh nhạc dễ nghe, nhìn tình huống hình như đang mở tiệc.

“Vương, vạn an.” Mọi người đồng thời hành lễ.

Bối Bối đứng ở bên cạnh Cô Ngự Hàn, cảm giác không được thoải mái, con mắt nàng đảo bốn phía nhìn qua mọi người trong phòng, có đại thần, có mỹ nữ, rất nhiều rất nhiều mỹ nữ, có cả giai nhân bị nàng tuyển ra tới, đây là yến hội gì chứ?

Cô Ngự Hàn nhìn mọi người xua xua tay, sau đó ôm eo Bối Bối đi về ghế trên của hắn.

Ánh mắt của mọi người rơi vào trên người Bối Bối, tò mò, nghi hoặc, hâm mộ, đố kỵ… Đủ loại ánh mắt kết dính trên người Bối Bối, làm nàng cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, kéo kéo ống tay áo của Cô Ngự Hàn, nàng nhỏ giọng nói: “Uy, ta không cần ngồi chung với ngươi.”

Nàng nhìn nơi bọn họ đi đến rõ ràng đã có hai mỹ nhân ngồi sẵn, cần gì còn muốn nàng đi dệt hoa trên gấm***! Hơn nữa nàng phát hiện rất nhiều nữ nhân ngồi ở xung quanh hắn nhiều người nàng cũng chưa gặp qua bao giờ, hừ! Khẳng định là hậu cung của hắn!

Tầm mắt Bối Bối bắt đầu tìm kiếm chỗ không người ngồi gần nhất trong phòng, ánh mắt lơ đãng chống lại một số nữ nhân, các nàng ánh mắt nhìn nàng giống như có thù oán không bằng, làm sống lưng nàng nổi lên từng cơn gió lạnh.

Cô Ngự Hàn cau mày nhìn hai phi tử ngồi chỗ bên cạnh hắn, tầm mắt của hắn rơi vào trên người trưởng lão ngồi bên cạnh, thấy trưởng lão cố ý né tránh ánh mắt của hắn, hắn lập tức hiểu trưởng lão là cố ý an bài các nàng phi tần ngồi ở chỗ kia.

Hiển nhiên trưởng lão cố ý không an bài chỗ ngồi cho Bối Bối…

____

* Huân lô: lò hương.

** Cổ hương cổ vận: hê hê, mặc cổ trang trong một bầu không khí sặc mùi cổ trang ai mà không thích a ~~ ta cũng muốn thử T’’T hu hu ….!!

*** Dệt hoa trên gấm: gấm là vải đã rất đẹp, không cần phải dệt hoa nữa, ý chỉ làm một việc thừa thãi, không cần thiết.