Bối Bối đưa tay vỗ nhẹ vào l*иg ngực vững chắc của hắn, mặt mày hớn hở lấy lòng, bộ dáng cười đến nỗi miệng như muốn rộng ra hết cỡ, cực lực xu nịnh: “Ha ha, đương nhiên không phải, ngươi là anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, có hình có khoản, là đẹp trai siêu cấp vô địch vũ trụ như vậy, ra phố làm nữ nhân mê mẩn đến mức sẵn sàng hy sinh tính mạng”
Mặc dù những lời nàng nói nghe là biết xiểm nịnh, nhưng là do tiếng nói của nàng thanh thúy, nói ra nghe cũng lọt tai. Cô Ngự Hàn trong mắt thoáng nét cười: “Có thật không? Có hay không khiến ngươi mê mẩn?”
“Ha ha ha, đó là đương nhiên! Sự si mê của ta đối với ngươi quả thực có thể so sánh Trường Giang Hoàng Hà cuồn cuộn hồng thủy, liên tục không dứt.” Bối Bối nói nghe hay như là hát vậy.
Thương Tuyệt Lệ thấy tiếp tục nghe sẽ khiến cho bụng hắn rối loạn, coi như là mạo phạm, hắn cũng muốn ngăn cản Vương phạm hạ sai lầm lớn như thế.
“Vương, thỉnh ngài xem qua tấu chương này, bên trong có rất nhiều mỹ nữ mỗi người một vẻ, thỉnh Vương so sánh các mỹ nữ đang biểu diễn trên sân khấu, chọn Vương hậu.” Thương Tuyệt Lệ đang cầm tấu chương một mực cung kính đưa đến trước mặt bọn Bối Bối, thanh âm rất lớn, làm cho người ta cũng không cách nào bỏ qua.
Bối Bối nhảy xuống trước mặt hắn, đưa tay lấy đi tấu chương trong tay Thương Tuyệt Lệ: “Danh sách mỹ nữ sao?”
Không biết tên Khả y xếp nơi nào? Thảm thảm, nếu như bị phát hiện không có người này chẳng phải là gặp tai hoạ?
Thương Tuyệt Lệ hất tay, nhíu mày nhìn Bối Bối. Chuyển tấu chương sang phía Cô Ngự Hàn.
Cô Ngự Hàn tùy ý mở tấu chương, ánh mắt phượng liếc về phía Bối Bối.
Bối Bối ngửa cổ muốn xem nhưng không dễ dàng vì Cô Ngự Hàn vô tình giơ cao hoặc là giơ lên trời, nàng tức giận đến nghiến răng, nàng khẳng định hắn nhất định là cố ý!
Mắt thấy hắn lật một tờ lại một tờ, Bối Bối nhanh chóng nhún chân nhảy lên, muốn thừa dịp hắn chưa chuẩn bị nhưng tấu chương lại bị Cô Ngự Hàn giơ lên cao.
Ai ngờ, Cô Ngự Hàn ánh mắt gian trá, di chuyển gót chân, Bối Bối cả người liền hướng về phía trước vồ hụt: “Ai da…”
Nàng kêu rên một tiếng, liền ngã xuống cẩm tọa thượng mềm mại rộng rãi, chân đá phải đĩa quả hồng trên bàn, những quả hồng trên bàn bắn lên, làm một vòng trên không trung, rồi xui xẻo đậu trên đỉnh đầu của nàng.
“Lạch cạch… Lạch cạch…” Quả hồng rơi trên đầu nàng bắt đầu vỡ ra.
Cô Ngự Hàn cúi lưng, nhìn quả hồng bi thảm, ánh mắt không nhịn được cười: “Chậc chậc, chết không toàn thây, tiểu Bối Bối, ngươi xuống tay thật đúng là không nhẹ, may là ta tránh được, nếu không bi thảm chính là ta.”
Bối Bối với cái đầu dính phải quả hồng từ từ đứng lên, đưa tay lau mắt, ánh mắt lưng tròng, khuôn mặt tuấn tú đạo đức giả của Cô Ngự Hàn thật khiến người ta giận sôi gan. Nàng tức giận đến dựng cả tóc gáy.
“Cô, Ngự, Hàn, ngươi thật không đáng làm nam nhi, không chỉ không có phẩm chất, còn không phong độ, không khí lượng, không có tử tế, không có mắt mũi, cái gì cũng không, làm cho người ta nhìn ngươi phía trước liền chán ghét phía sau, nhìn phía sau đã nghĩ đoán ngươi phía trước, ngươi ngươi ngươi…” Bối Bối phẫn nộ khiến giọng nói trở rên run rẩy.
Thân người run lên làm cho quả hồng chảy xuống người nàng, rơi đến miệng làm nàng không cẩn thận ăn vào bị sặc: “Khụ khụ khụ…”