Chương 5: Thái Tử Địch Quốc Quá Dính Người

Mặc Tứ nhíu mày, nhưng cái gì cũng không nói, tiếp tục làm bộ không biết gì, chuẩn bị ngủ.

Cự Vô Bá tỏ vẻ thực khϊếp sợ 【 Ngươi như thế nào bình tĩnh như vậy? Hắn rình coi ngươi đó! 】

Mặc Tứ: Chỉ cần đừng đυ.ng đến ta là được.

【……】

Quả nhiên là chỉ có mình là lo lắng dư thừa

Một đêm yên bình, ngày hôm sau sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức, cả đội tiếp tục xuất phát.

Vừa ra cửa thành không bao lâu, Vân Thường liền mang theo Đất Đen đuổi tới, nói là cùng đi Cẩm Quốc.

Phó tướng đột nhiên cảm thấy hai người kia biến mất cả đêm, còn một hai muốn cùng đi Cẩm Quốc, thập phần khả nghi, liền âm thầm cảnh giác bắt đầu đi theo bên người Khuynh Vương, cũng do Vương gia nhà hắn thật sự quá yếu.

Mặc Tứ coi như không quan tâm, lo cưỡi ngựa lên đường, mệt thì nghỉ đói thì ăn.

Vân Thường toàn bộ hành trình đều theo sát phía sau hắn, Đất Đen tự nhiên cũng phải đi theo chủ tử mình, khiến cho phó tướng lo lắng cũng bám theo Khuynh Vương một bước cũng không rời.

Vì thế toàn bộ đội ngũ đều thấy cảnh tượng lạ mắt, chỉ cần là Khuynh Vương bước một bước, phía nhau liền có một hàng đuôi dài bám theo.

Mặc Tứ lúc trước chính là một mình một xe ngựa vô cùng thoải mái, hiện tại xe ngựa lại phải chứa tận bốn đại nam nhân, bắt đầu chen chúc.

Vân Thường lập tức đá đá Đất Đen “Đi, bắt hai con gà rừng tới đây.”

Đất đen ủy khuất “Vì sao phải đi bắt gà rừng?”

“Nào có nhiều cái vì sao như vậy, muốn phản sao, mau đi!” Vân Thường đem Đất Đen đá xuống xe, nhanh nhẹn thu chân, ngồi im lặng.

Mặc Tứ nhìn nhìn phó tướng “Ngươi cũng đi ra ngoài đi, nơi này không cần ngươi.”

Mặt phó tướng chớp mắt nứt ra một cái, như thế nào không cần, Vương gia người đang phải đối diện với một phần tử nguy hiểm đó!!!

Đáng tiếc, Mặc Tứ không muốn đi lý giải biểu tình của hắn, vì thế phó tướng chỉ có thể nghẹn khuất trừng mắt nhìn phần tử nguy hiểm đang ngồi đối diện, mặt xám xịt xuống xe ngựa.

Phó tướng thân hình cao to, sau khi rời đi, lập tức làm cho không gian thùng xe trống trải hơn, Mặc Tứ ngồi xếp bằng ở trên nệm, đem trà cụ lấy tới.

Vân Thường một bên lập tức tiếp nhận, một bên cầm nước ấm được đem tới, pha một bình trà, sau đó rót một ly cho Mặc Tứ, mỹ mãn vẫy đuôi, nhìn đối phương uống trà.

【 Tiểu Thất ngươi đang nghĩ cái gì vậy! 】

Mặc Tứ: Ta đang nghĩ một hiệp khách hành tẩu giang hồ thủ pháp pha trà sao lại tốt như vậy?

【 Ngươi, ngươi như thế nào quan sát cẩn thận quá vậy -_-||】

Mặc Tứ: Đây chính là tật xấu, muốn không quan tâm cũng không được.

【 Cho nên nói, hắn rình coi ngươi ngủ, kỳ thực là vô cùng bình thường đi. 】

Mặc Tứ: Ân, có đạo lý.

【 Ai, mặc kệ ngươi. Cái ta qua tâm là sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có nhiệm vụ chi nhánh nữa, thật phiền lòng! 】

Mặc Tứ: Chi nhánh vốn là hiếm, yêu cầu cốt truyện phải được kích phát, mà ta lại lẩn tránh cốt truyện, tự nhiên tỷ lệ xuất hiện sẽ càng thấp.

【 QwQ, ngươi nói cho ta biết phải làm gì cho tốt đi! 】

Mặc Tứ:…… Ngươi chỉ cần vui vẻ làm tốt rồi.

Thời điểm Mặc Tứ suy nghĩ, Vân Thường lén lút mở ra ám cách,nhìn sơ qua liền lấy ra một ít điểm tâm đặt lên bàn, ý bảo Mặc Tứ ăn nhiều một chút.

Mặc Tứ buông chén trà, còn chưa kịp nói lời nào, liền ho khan vài tiếng.

Vân Thường hoảng sợ “Ngươi làm sao vậy? Bị cảm lạnh? Nơi này có quần áo giữ ấm hay không?”

Mặc Tứ miễn cưỡng ngừng ho khan, lắc đầu tỏ vẻ chính mình không có việc gì, từ trong tay áo móc ra một viên thuốc nuốt xuống, mới tạm ổn.

“Ngươi, thân thể không tốt sao?” Vân Thường thật cẩn thận hỏi, e sợ làm tổn thương tới lòng tự trọng của hắn.

Mặc Tứ liếc hắn một cái, gật gật đầu. Khuynh Vương thân thể thật sự quá suy nhược, sợ là sáng nay dậy sương sớm quá nhiều nên bị lạnh.

Vân Thường tâm trùng xuống, có chút cả giận nói “Thân thể suy nhược như vậy còn không chịu nghỉ ngơi lại dậy sớm cưỡi ngựa, sao ngươi không chịu chiếu cố chính mình cho tốt đi.”

Muốn nói vài câu hung ác với đối phương, nhưng nhìn đối phương đôi mắt u lãnh, nội tâm không tự giác bắt đầu túng quẫn, tự sinh khí tự đau lòng, Vân Thường yên lặng quyết định, quả nhiên vẫn là mình nên chiếu cố tốt với đối phương.

Mặc Tứ trầm mặc nhìn Vân Thường tìm trên dưới một hồi, tìm ra một cái chăn mỏng đắp cho hắn xong rồi thúc giục “Mau nằm ngủ một lát, đắp chăn kín vào kẻo lạnh.”

Trái lại, Mặc Tứ không có đề phòng, liền bị đẩy gã xuống nệm, dứt khoát nhắm mắt lại, dù sao hắn vẫn thích nhất chính là ngủ.

Vân Thường nhìn mặt Mặc Tứ liền phát ngốc, ánh mắt chậm rãi trở nên sâu thẳm, hắn do tò mò muốn xem thử người tới bái phỏng Cẩm Quốc là ai nên mới tới, kết quả lại nhìn được một màn ngoài ý muốn, ngược lại làm hắn không bỏ xuống được.

Hắn chỉnh sửa lại gốc chăn vô tình đυ.ng phải bàn tay của Mặc Tứ, cảm thụ được đầu ngón tay lạnh lẽo, nhịn không được nắm vào lòng bàn tay, muốn bàn tay Mặc Tứ sưởi ấm.

Cự Vô Bá vẫn luôn yên lặng quan sát 【!!! 】

Hắn biết mà người này tuyệt đối là biếи ŧɦái, tuyệt đối có ý đồ với Mặc Mặc!!!

Hamster nhỏ phẫn nộ, mới vừa bò đến bên tai Mặc Tứ chuẩn bị đánh thức hắn, đột nhiên nhớ tới thảm án của mình ngày nọ, tức khắc run bần bật không dám động.

Vạn nhất, vạn nhất mình phải duy trì hình dáng hamster ở thế giới tiếp theo luôn thì sao. 【T-T】

# Không thể trêu vào người có bệnh ham ngủ #

Vân Thường dưới ánh mắt hoảng sợ của chuột hamster nhỏ, duỗi tay hướng đến mặt Mặc Tứ, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, còn có âm thanh phó tướng mắng chửi.

Mặc Tứ lông mi run rẩy, tựa hồ sắp bị đánh thức, Vân Thường lập tức thu hồi tay, có tật giật mình nhìn trái nhìn phải.

Đất Đen gõ gõ thùng xe, tiến vào nói “Chủ tử, bên ngoài bọn bắt cóc cùng binh lính đang giao chiến, nguyên nhân là có một nữ nhân bị đuổi gϊếŧ chạy tới đội ngũ.”

Vân Thường nhíu mày, lãnh khốc nói “Cho người xử lý bọn bắt cóc nhanh đi, tránh cho bọn họ đánh thức Khuynh Vương!”

Đất Đen “……”

【……】 Cự Vô Bá cũng chấn kinh rồi, người này thật đúng là, phỏng chừng trong mắt hắn thế giới chỉ có hai loại người, một là người nhà, một là người xa lạ.

Hắn lại ôm tâm lý quỷ dị đi tiếp cận Mặc Mặc, sau đó lại đem Mặc Mặc vào phạm vị người nhà luôn rồi!

Đối với chuyện này, Cự Vô Bá chỉ có thể tỏ vẻ: Đồ da mặt dày!

Đất Đen khụ một tiếng, thấp giọng nói “Nữ nhân này, hình như là thứ nữ của Thừa tướng Cẩm Quốc, hơn nữa nàng nhận ra thân phận của đám người này, nếu Khuynh Vương mặc kệ không giúp, sợ là không thể giải thích.”

Vân Thường lập tức nổi giận, muốn phát hỏa lại sợ đánh thức người bên cạnh, chỉ nói “Đem bọn bắt cóc gϊếŧ chết tại chỗ , tốc chiến tốc thắng, cho ngươi thời gian nửa nén nhang.”

“Tuân lệnh!” Vì thế, mới đầu Đất Đen còn nhường nhịn, bây giờ bắt đầu bước trên con đường tàn sát.

Bởi vì những lời này đều không kiêng dè mà nói thẳng, ám vệ trong tối tuy rằng không biết tình huống trong thùng xe như thế nào, nhưng đều nghe rõ ràng, lập tức truyền đạt lại cho Mặc Tứ.

Mặc Tứ bất động thanh sắc, cũng không nói thêm cái gì, nhìn Vân Thường vui sướиɠ ở phía sau hầm canh gà.

Chỉ là sau đó dò hỏi phó tướng xem rốt cuộc phát sinh chuyện gì, thuận lý thành chương kêu người đem nữ nhân kia lại đây.

Một lát sau, một người mặc quần áo thiếu nữ màu hồng nhạt được đem tới, chỉ là hiện tại đang cuối thu nên chất liệu hơi đơn bạc, nguyên bản khuôn mặt thiếu nữ mất đi màu hồng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt thoạt nhìn nhu nhược chọc người thương tiếc, chỉ là đôi mắt bình tĩnh lại cường đại, quả nhiên đây là điều lợi hại của nhân vật chính.

Đây chính xác là nữ chính, Đào Uyển Tuệ.

Mặc Tứ trầm tư, mỗi thế giới điều sẽ có năng lực thúc đẩy tình tiết của cốt truyện, duy trì trật tự, mà hiện tại, chính là thời điểm lúc nam nhị cùng nữ chính gặp nhau.

Khuynh Vương thanh phong tuyết nguyệt ôn tồn lễ độ đối với nữ chính nhất kiến chung tình, từ đây liền bắt đầu yên lặng đi trên con đường bảo vệ người mình yêu, cuối cùng bởi vì nam nữ chính hiểu lầm lẫn nhau lần thứ n chia lìa, đem nữ chính đến Thịnh Quốc chiếu cố, bị nam chính ghen ghét trong lòng, ép cưới Duẫn Nhi Công Chúa, cuối cùng bị nam chính diệt quốc.

Trọng điểm là nữ chính tuy rằng thương tâm một đoạn thời gian, còn cùng nam chính náo loạn biệt nữu, cuối cùng cư nhiên phân phân hợp hợp hợp hợp phân phân lại ở bên nhau!

Đối mặt với cốt truyện như thế, Mặc Tứ bắt đầu suy nghĩ, hắn nên dùng biện pháp gì để khiến cho nam nữ chính phẫn nộ đây?

“Khuynh Vương, ngươi như thế nào? Thoạt nhìn sắc mặt tựa hồ không tốt lắm!” Bên người có người quay qua hỏi thăm, thanh âm thập phần quan tâm.

Mặc Tứ quay đầu lại nhìn, đối diện với khuôn mặt phóng đại của Vân Thường, nhịn không được hơi hoảng loạn “Không có việc gì.”

Vân Thường cười như không cười, nhìn đôi mắt đang khϊếp sợ của Đào Uyển Tuệ, ánh mắt lạnh băng, khiến đối phương chỉ biết cúi đầu, không dám nói lời dư thừa, mới tiếp tục quan tâm bên cạnh “Vậy ngươi khát không? Muốn hay không uống nước?”

“Không cần.”

“Vậy ngươi cũng không đói bụng sao?”

“Ừ.”

“Khó chịu sao?”

“Không.”

“Tốt, nếu khó chịu nhất định phải nhớ nói cho ta biết!”

“Ừ.”

Mặc Tứ còn chưa gặp qua nam nhân nào ồn ào như vậy.

【 Mặc Mặc ta cảm giác hắn tuyệt đối có âm mưu, hơn nữa hắn còn canh ngươi ngủ liền sờ tay ngươi, còn muốn sờ đến ngươi mặt nữa!!! 】

Mặc Tứ trầm mặc, ân, quên mất, còn có một thứ còn ồn ào hơn nữa!

【……】

【 Mặc Mặc ngươi sao lại có thể cảm thấy ta ồn ào QwQ 】

Mặc Tứ không trả lời, tùy Cự Vô Bá tiếp tục biểu diễn, chỉ là đối với cái người đang phụ trách nhiệm vụ của hệ thống càng ngày càng không yên tâm.

【 Chúng ta nên xử lý nữ chính như thế nào? 】

Mặc Tứ lúc này mới nhớ tới đối phương tựa hồ vẫn còn đứng ở bên ngoài, đơn giản dò hỏi vài câu, liền phái người mang đi nàng, hảo hảo chiếu cố, đến khi đến Cẩm Quốc còn có thể lấy được một ít giá trị phẫn nộ của nam chính!

Nữ nhân của mình cùng nam nhân khác cùng nhau tiến cung còn ra cái thể thống gì, keo kiệt bủn xỉn như nam chính nhất định sẽ tức giận.

Cự Vô Bá vỗ tay 【 Mặc Mặc thật thông minh! 】

Xuất phát đến trưa, toàn quân đóng quân tại chỗ chỉnh đốn lại đội hình, binh lính chia làm hai đội, một đội ăn cơm trước, một đội tuần tra trước, thay phiên nhau.

Mặc Tứ bị vẻ mặt hưng phấn của Vân Thường lôi đi, nhất định muốn hắn ăn gà nướng.

Đất Đen đem con gà rừng được bắt ở trên đường, làm sạch rồi nướng, gà ăn mày chính tông, chờ sau khi gõ lớp đất sét ra, chậm rãi mùi hương đã lan tỏa khắp nơi.

Vân Thường dùng lá sen rửa sạch bao lấy, tiểu đao xoát xoát xoát cắt thành những miếng gà lớn nhỏ vừa vặn, đưa cho Mặc Tứ “Ngươi ăn đi.”

Mặc Tứ nhìn nhìn Đất Đen gặm lấy gặm để, cuối cùng vẫn là nhận lấy “Cảm ơn.”

“Không cần khách khí, không cần khách khí!” Vân Thường khóe miệng cong thật sự cao, đến khi ăn cũng không ngăn khóe miệng lại được, giống Đất Đen trực tiếp gặm lấy thịt gà.

【 A a a a gà ăn mày, thế giờ này sao lại có mỹ thưc như vậy, ngọa tào, ta phảng phất còn ngửi được hương vị thịt, a a a ta cũng muốn ăn QwQ 】

Mặc Tứ tiếp tục dùng chiếc đũa chọc chọc ăn, ăn đến hai má phồng lên. Quả thực manh vô, Vân Thường ở chỗ tối quan sát, ân, thật đáng yêu.

【 Mặc Mặc. Mặc Mặc ngươi ta thèm chết sao? QwQ 】

Mặc Tứ: Ngươi không thể ăn.

【 Có thể có thể có thể, ta muốn ăn ta muốn ăn! 】

Mặc Tứ trầm mặc một hồi: Vậy ngươi thử xem.

Hamster nhỏ bò ra khỏi không gian, vây quanh một vòng quanh miếng thịt gà, có chút say mê ngửi ngửi 【 A, đây là hương thơm của mỹ thực. 】

Mặc Tứ:…… Mau ăn!

【 Tốt ~\(≧▽≦)~】

Vì thế hai người một người quang minh chính đại ăn, một người lén lút ăn vụng, chỉ chốc lát liền đem thịt gà toàn bộ ăn sạch sẽ.

Vân Thường hỏi “Còn muốn không? Ta lấy cho ngươi!”

“Không cần!” Mặc Tứ lắc đầu, móc khăn tay ra xoa xoa khóe miệng, thấy Vân Thường lẳng lặng nhìn mình, trầm mặc một lát, lại móc ra một cái khăn tay khác đưa cho hắn.

Giống y hết cái khăn tay của Mặc Tứ, thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, còn tưởng rằng đối phương không có giấy, muốn mượn lại ngượng ngùng mở miệng, Mặc Tứ liền chủ động cho hắn một cái.

Vân Thường rất là kích động, một võ nhân rất ít dùng mấy thứ này, nguyên bản cảm thấy thật nữ tính, hiện tại mới biết được nguyên lai còn có người sử dụng tới thật là ưu nhã, thật là đẹp.

Hắn tiếp nhận bảo vật tâm can, ở dưới ánh mắt khó hiểu của Mặc Tứ, trân trọng cất vào trong người.

Mặc Tứ:……

Đất Đen đã không còn dũng khí đi nhìn chủ tử anh minh thần võ lãnh khốc vô tình, giờ phút này như một tên ngốc mặt nở đầy hoa, đây không phải là chủ tử của hắn, là tên ngốc nào đã trộm chủ tử của hắn đi rồi T-T.