Chương 16: Thái Tử Địch Quốc Quá Dính Người

Biết được Khuynh Vương phái người tới mời mình, Vân Thường rất là cao hứng tung tăng chạy tới “Mới Lương!”

Mặc Tứ ngồi nghiêm chỉnh, biểu tình rất là nghiêm túc nhìn hắn “Nháo đủ chưa?”

Vân Thường bị nói, có vài phần không cao hứng, cọ bên người hắn, ôm lấy eo hắn bất mãn nói “Chưa, chỉ cần ngươi một ngày không đáp ứng gả cho ta, ta liền một ngày không an phận!”

Mặc Tứ cười lạnh “Là ai lúc trước muốn ở rể?”

“Nếu không phải ngươi chạy trốn, ta có lẽ còn sẽ ở rể, nhưng ta hiện tại cảm thấy ngươi đem nơi này xem trọng, so với ta còn quan trọng, ta ghen tị, ta muốn cho ngươi cách xa nó, sau đó chỉ có thể nhớ tới ta!”

Vân Thường nói đến hợp tình hợp lý, nói xong lại bắt đầu làm nũng “Mới Lương theo ta đi đi, gả cho ta được không, dù sao ngươi nếu không đáp ứng ta ta liền đem ngươi cướp đi, khác nhau chỉ ở chỗ một cái là tự nguyện một cái là bị bắt buộc mà thôi, ta không muốn thương tổn ngươi Mới Lương!”

Mặc Tứ “……”

Vân Thường không thuận theo liền không buông tha “Mới Lương Mới Lương Mới Lương ~~~”

“Được!”

Vân Thường chần chờ một giây, đột nhiên ngồi thẳng, kích động nói “Mới Lương ngươi vừa mới nói cái gì? Ý của ngươi là đáp ứng ta rồi sao?”

Mặc Tứ không trả lời, chỉ là nhàn nhạt nói “Lập tức rút lui khỏi Thịnh Quốc, ta đi theo ngươi!”

Vân Thường tức khắc cao hứng giống hài tử được cho kẹo, liền đáp ứng “Được được được, ta đi liền, ta liền cho bạn họ lui binh!”

Mặc Tứ kéo lấy quần áo hắn “Ta có hai điều kiện.”

Vân Thường lập tức cảnh giác “Cái gì? Không cần nói muốn rời khỏi ta, ta không cho ngươi nói linh tinh!”

Mặc Tứ im lặng liếc nhìn hắn một cái “Một ta nếu gả cho ngươi, ngươi cần phải bảo hộ Thịnh Quốc, hai… Ngươi nói 72 tòa thành trì thì đứng quên đó!”

Vân Thường hắc hắc cười “Có thể có thể, ta đều có thể đáp ứng, nhưng Mới Lương ngươi cũng phải đáp ứng ta, không được đối ta hạ dược!”

Mặc Tứ nhàn nhạt gật đầu “Thành giao!”

……

Biết được Cẩm Quốc lui binh, Hoàng Thượng cùng Thái Tử trong lòng càng thêm bất an, nghe nói Khuynh Vương kêu Thái Tử trở về, vì thế bất an càng tăng lên.

Quả nhiên, không bao lâu, liền có cung nữ đem thư của Khuynh Vương đưa đến, trên giấy viết là tai họa lần này do chính mình tạo ra, tự nhiên nên là mình gánh vác, không nên liên luỵ đến dân chúng Thịnh Quốc, hắn chỉ có thể lấy thân cứu Thịnh Quốc.

Còn nhắc tới về sau không thể báo hiếu, mong rằng phụ hoàng mẫu hậu tha thứ, cuối cùng đem những vật mình sở hữu đưa cho Thái Tử, một phong thư dày tới đây mới xem như kết thúc.

Bất kể là con người rắn rỏi như Thái Tử nhìn xong đôi mắt cũng có chút phiếm hồng, hắn vội vã hỏi cung nữ “Khuynh Vương đâu?”

Cung nữ nhược nhược nói “Đã bị Thái Tử Cẩm Quốc mang đi!”

Hoàng Thượng thở dài một tiếng “Cũng chỉ do ta quá yếu!”

……

Đây là do hamster nhỏ tự tay viết, Mặc Tứ thậm chí cũng chưa xem qua, tự nhiên không biết được tâm lý của Hoàng Thượng cùng Thái Tử lúc đó, ở hậu kỳ có Cẩm Quốc nâng đỡ, càng binh mã cũng tăng lên, trong thời gian ngắn ngủi liền trở thành cường quốc, đương nhiên, đây là chuyện lúc sau.

Giao dịch thành công, cùng ngày Mặc Tứ đã bị Vân Thường thật cẩn thận hộ tống về nước, thuận tiện thu lại binh lực của mình, đem cục diện rối rắm ném cho Hoàng Thượng Cẩm Quốc cùng Khang Vương, còn mình mỹ mãn ôm người.

Khang Vương nhìn đến khóe miệng giật tăng tăng “Hoàng huynh người trước khi đi không phải là bộ dáng này, người còn nhớ rõ chính người đã nói muốn đánh gãy chân Khuynh Vương không?”

Vân Thường chém đinh chặt sắt “Ta chưa nói qua!”

Khang Vương vô ngữ, tốt rồi, liền hắn đã sinh khí, nhưng nhìn Khuynh Vương trước mặt, lại không nỡ động tay động chân!

Khang Vương chưa từ bỏ ý định nói “Hoàng huynh người như thế nay thật là không thể trọng trấn phu cương, người muốn hắn leo lên đầu mình ngồi sao!”

Vân Thường chần chờ chớp mắt một cái, không nói gì.

Khang Vương được đường tiến tới, truyền bá phu cương “Hoàng huynh ngươi không thể quá sủng ái hắn, phải khiến hắn bưng trà rót nước cho huynh……”

Lời còn chưa nói xong, cách đó không xa người nào đó đang đọc sách đột nhiên ho khan vài tiếng, Vân Thường lập tức nhảy cẳng lên: “Mới Lương ngươi làm sao vậy? Có phải nơi này gió lớn quá không? Chúng ta trở về phòng đi!”

Mặc Tứ chụp lại bàn tay cẩu đang hướng đến mình “Không cần.” Nói xong, lại nhịn không được ho khan vài tiếng, sắc mặt ẩn ẩn có chút tái nhợt.

Vân Thường lo lắng không thôi, vỗ vỗ tấm lưng đơn bác của hắn, lại vội vàng thổi ngụi bớt ly trà nóng rồi đưa đến bên miệng hắn, nhìn hắn uống xuống từng chút một.

“Không được, nơi này quá lạnh. Hôm qua tuyết vừa mới rơi ngươi làm sao mà chịu nổi!” Vân Thường khó được kiên quyết, cường ngạnh đem người bế lên, hướng tới tẩm cung của mình “Ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta trở về đọc sách!”

Khang Vương “……”

Hắn nếu còn tin tưởng lời hoàng huynh nói, hắn chính là đồ ngốc!!!

Mặc Tứ cùng Cự Vô Bá hoàn thành xong nhiệm vụ chi nhánh liền trực tiếp lơi lỏng, đối với giá trị phẫn nộ của nam chính căn bản không ôm hy vọng gì nữa, lúc trước suốt ngày bị quấy nhiễu, Mặc Tứ bị Cự Vô Bá làm phiền không chịu nổi, cuối cùng phải giả vờ tiếp xúc với nữ nhân khác.

Kết quả cuối cùng đại khái chính là khiến nữ nhân kia thiếu chút nữa bị ngũ mã phanh thây, thật vất vả mới ngăn lại được, sau đó Mặc Tứ ba ngày không xuống được giường (>﹏<)

Vì thế, Cự Vô Bá rốt cuộc cũng đối nam chính thất vọng, từ bỏ, cũng may, nhiệm vụ chi nhánh đã ôn thành mới có thể duy trì tâm tình của nó.

Nhiệm vụ chi nhánh làm này hoàn thành rất đơn giản, bảo hộ Thịnh Quốc thật tốt, thậm chí còn càng thêm phồn vinh hưng thịnh, nhiệm vụ chi nhánh hoàn thành được 20%, hệ thống rốt cuộc có thể xuất hiện một ít bộ phận của cơ thể, tỷ như cái móng tay.

Cự Vô Bá hệ cảm thụ cảm giác cơ thể tồn tại ở thế giới một chút, liền bị Mặc Tứ biến ra một chiếc nhân mang ở ngón út nó.

Bởi vì tạo hình kỳ quái thêm nữa lại là vật mà Mặc Tứ quý trọng nên nó rất trân trọng, cuối cùng lại bị Thái Tử ăn cắp giấu đi, chỉ có thể khóc lóc trở về tìm Mặc Tứ【 Mặc Mặc hắn thật là đáng sợ, tên Thái Tử này thật đáng sợ! 】

Mặc Tứ:?

【 Thái Tử cất giấu rất nhiều đồ vật của ngươi, cái gì cũng có!!! 】

【 Từ mấy cọng tóc cho đến mấy cái móng tay nhỏ ngươi đã cắt, cái ly trà ngươi dùng, cái lược gỗ, cả dây buộc tóc, thậm chí còn có cả áo ngủ cùng giày…… Ngọa tào, quả thực chính là tên siêu cấp biếи ŧɦái! 】

Mặc Tứ:……

Hắn nói: Tốt, không cần nói nữa, ta mang ngươi đi ra ngoài chơi!

【 Mặc Mặc tốt nhất ~\(≧▽≦)/~】

Cẩm Quốc mùa đông so Thịnh Quốc càng lạnh hơn một ít, Mặc Tứ mang theo nhẫn của chính mình, mở cây dù màu xanh để chống bụi, chậm rì rì ra cửa thưởng cảnh tuyết.

Bọn thị nữ phía sau không tiếng động đuổi theo, ám vệ chỗ tối càng nhỏ giọng đi theo sau. Bất quá chỉ được một lát, tin tức Khuynh Vương ra cửa liền truyền tới đang cùng tai Thái Tử đang cùng Khang Vương thương thảo quốc sự, Thái Tử lập tức ném sổ sách xuống, ném Khang Vương ra sau, đi tìm phu quân của mình.

Khang Vương dơ tay Nhĩ Khang “Từ từ, hoàng huynh --”

Ngọa tào, cứ như vậy rời đi không thèm quau đầu lại sao? Tình nghĩa huynh đệ đâu rồi?

Mặc Tứ dưới chân dẫm lên tuyết phát ra âm thanh kẽo kẹt, nghe Cự Vô Bá hâm mộ nói 【 Ta cũng muốn dẫm tuyết QwQ 】

Mặc Tứ cầm ô chậm rãi rời khỏi phủ Thái Tử, ra cửa đi dạo phố, an ủi nói: Đừng buồn, chỉ cần một cái nhiệm vụ chi nhánh nữa, ngươi đại khái lộ ra một phần lớn cơ thể.

【 Ai nha, thật háo hức không thể chờ nổi, lúc trước ta vẫn luôn hâm mộ hệ thống toàn năng cái gì cũng biết, chờ đến khi chính mình làm qua mới biết, không phải cái gì cũng có thể làm được! 】

Mặc Tứ cười nhẹ một tiếng, đi vài bước, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở trên nền tuyết.

Trong một góc, một người ăn mặc rách nát ngồi xổm ở góc tường co một đoàn, chôn đầu vào cánh tay tựa hồ không có động tĩnh gì, làn da lộ ra bên ngoài cơ hộ bị đông lạnh đến xanh tím tái nhợt, cả người thoạt nhìn vô lực.

Mặc Tứ: Người này……

【 Không thể nghi ngờ chính là nữ chính! 】 Cự Vô Bá cũng rất là cảm khái.

Mặc Tứ: Nam tam đâu?

【 Nữ chính tâm khí cao thấy nam tam thành thân liền không chịu ở chung với hắn nữa rồi rời đi, còn bị phủ Thừa Tướng cùng Thái Tử chèn ép cuối cùng thành như vầy! 】

Mặc Tứ trầm mặc, nhìn vài giây, mới đi qua “Đào Uyển Tuệ!”

Hắn gọi thử, đối phương cũng không có đáp lại, nhưng hắn nhìn đến rõ ràng cơ thể đối phương tựa hồ rất chấn động, căn bản chính là rất vô lực.

Mặc Tứ cúi người “Ngươi --”

Một thanh chủy thủ lóe sáng đột nhiên đâm tới, khuôn mặt lãnh khốc của nữ chính cũng theo đó mà ngước lên, nếu bỏ qua ánh mắt điên cuồng của nàng, nàng có lẽ thoạt nhìn như lần đầu gặp gỡ, một Đào Uyển Tuệ trầm tĩnh đạm nhiên……

Mặc Tứ giật mình, còn chưa kịp phản ứng, vòng eo đã được một đôi tay ôm lấy hắn tránh thoát, thuận thế đá rơi thanh chủy thủ, hung hăng cho Đào Uyển Tuệ một đá.

“Mới Lương có bị sao không?” Thái Tử rất là kinh hoảng sờ soạng trên dưới, sợ hắn đã chịu phải một chút thương tổn nào.

Mặc Tứ lắc đầu, nhìn nữ chính đem máu nhuộm nền tuyết đỏ một mảng, hơi trầm mặc, nàng cư nhiên đến bây giờ cũng chưa từ bỏ sát ý đối với hắn sát, quả nhiên giá trị phẫn nộ đạt đến cực đại có khác!

Vân Thường trực tiếp phất tay, liền có người đem Đào Uyển Tuệ kéo đi, đối với nữ nhân này thật là quá chán ghét, đặc biệt là mấy ngày trước còn ở trên phố rải rác lời đồn, nói cái gì nam nam ở bên nhau là vô cùng vớ vẩn, là tai họa của Cẩm Quốc, khiến hắn phải đánh chết vài tên ô ngôn uế ngữ, lúc này mọi chuyện mới ổn định trở lại.

Vân Thường thật cẩn thận bế Mặc Tứ lên “Mới Lương chúng ta trở về đi!”

Mặc Tứ dùng dù che khuất hai người, có chút bất đắc dĩ “Ta có thể tự mình đi.”

“Đường quá trơn, ta không yên tâm!” Vân Thường cúi đầu cọ cọ khuôn mặt hắn, cảm nhận được một tia lạnh lẽo, càng thêm đau lòng, nhịn không được bước nhanh để hồi phủ.

Nữ chính bị kéo đi thật xa nhìn người đang được che chở, đột nhiên thê lương cười, giống như được giải thoát nhắm mắt lại, nếu như được quay trở lại, nàng tuyệt đối không trêu chọc bọn họ……

Cùng Vân Thường náo hơn phân nửa đời, giá trị phẫn nộ một chút cũng chưa từng tăng, ngay cả giá trị phẫn nộ 30% lúc đầu xém chút nữa cũng không giữ được.

Chờ đến khi Khuynh Vương chết già, Mặc Tứ rốt cuộc thoát ly khỏi thân thể, thay đổi thành trạng thái linh hồn, hắn xoay người chuẩn bị rời đi, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh kiếm rút, hắn xoay người, liền thấy Vân Thường rút kiếm tự vẫn ở trước giường hắn.

Ở giữa cổ phun ra một lượng máu lớn, phun dính cả cơ thể hai người, hắn tập tễnh bước đi, mang ngón tay dính đầy máu, gắt gao cầm lấy tay Khuynh Vương đan mười ngón tay vào nhau, cuối cùng mang theo ý cười thỏa mãn hôn mê mãi mãi.

Mặc Tứ ngơ ra, những lời Vân Thường nói bắt đầu không ngừng xuất hiện ở trong đầu, hắn nói “Ngươi nếu chết, ta tuyệt không sống một mình…… Không thể cùng sinh nhưng tuyệt đối sẽ cùng tử……”

Hắn nói “Ngu ngốc, ta sợ ngươi đi tới địa phủ sẽ phải chịu khi dễ thì phải làm sao bây giờ…… Ta muốn cùng đi để bảo hộ ngươi, thân thể ngươi yếu như vậy, nếu không có ta làm sao có thể sống cho thoải mái được……”

Hắn nói “Tốt rồi, kỳ thật là ta không thể không có ngươi, Mới Lương, ngươi nhất định không được uống canh Mạnh bà, nhất định nhất định phải nhớ rõ, chờ ta……”

……