Kinh Sở Tiêu cứ sốt li bì, tỉnh một chút liền lại thϊếp đi. Mồ hôi hột đua nhau cứ tuôn ra. Thân nhiệt hắn lúc nóng lúc lạnh.
Đau đớn mãi dằn vặt hắn, khiến hắn ngủ vẫn luôn không yên giấc. Hàng chân mày đen luôn nhíu lại với nhau. Gương mặt mệt mõi hiện rõ lên trông thấy.
Kinh Sở Tiêu sốt bao nhiêu ngày Chu Hi Văn ở bên cạnh hắn bấy nhiêu ngày. Nhìn hắn thống thổ khiến cô cực kỳ đau lòng.
Nội tâm cũng bị dày vò không ít. Cô biết ba cô thực sự đã ra tay thì cực kỳ tàn ác. Nhưng cô cũng không muốn buôn tay hắn.
Chu Hi Văn đã đợi Kinh Sở Tiêu hơn mười năm rồi. Bốn năm hắn nằm vùng, bảy năm hắn bặt vô ấm tính. Cô không muốn hai người lần nữa chia xa.
"H...hừ..." Kinh Sở Tiêu phát ra tiếng rên rĩ rất nhỏ nhưng Chu Hi Văn vừa chợt mắt chút nghe rất tỏ. Cô liền bật người dậy kiểm tra tình hình của hắn.
He hé đôi mắt đầy tơ máu. Thấy gương mặt Chu Hi Văn đầy lo lắng mà lại trông cực kỳ mệt mỏi. Kinh Sở Tiêu lại mỉm cười nhẹ với cô một cái. Như là cách hắn muốn nói "Anh không sao, đừng quá lo lắng".
Nụ cười gượng gạo của Kinh Sở Tiêu trực tiếp đánh gãy sự mãnh mẽ cuối cùng trong cô. Chu Hi Văn ôm chầm lấy Kinh Sở Tiêu mà nức nở.
"Em...xin lỗi. Em xin lỗi" những lời xin lỗi đầy sự dằn vặt phát ra. Chu Hi Văn khóc đến run bần bật.
Kinh Sở Tiêu khó nhọc nhấc cánh tay lên ôm lấy Chu Hi Văn, hắn xoa đầu xoa cả tấm lưng run rẩy của cô, vuốt ve an ủi. Hắn biết cô cũng đang rất đau khổ.
Chu Hi Văn khóc xong lại đứng lên lau nước mắt. Cô thuần thục đỡ Kinh Sở Tiêu ngồi dậy. Rồi đi lấy thuốc cho hắn
"Anh mau uống ít thuốc kháng sinh đi. Để còn mau khoẻ lại"
Ly nước đưa Kinh Sở Tiêu cầm nhưng tay hắn lại cầm không vững. Bị đánh đổ xuống giường.
Trong phòng đột nhiên có khoảng lặn.
Chu Hi Văn quay đi không nói tiếng nào cô uống một ngụn nước rồi trực tiếp hôn Kinh Sở Tiêu.
Nụ hôn kéo dài cực kỳ lâu, lâu đến độ ban đầu chời chiều còn ánh hoàng hôn đã phải buông rèm tắt nắng cho trăng lên.
...****************...
Kinh Tử Văn lái mô tô đến một vùng hẻo lánh. Những căn nhà ở đây đều được dựng lên từ gỗ. Sân vườn thoáng mát, ngập tràng hương hoa.
Bên trong căn nhà vậy mà lại rất nhiều máy móc thiết bị y tế.
Người nằm trên giường giương mặt an tĩnh có đeo mặt nạ thở oxy, xung quanh đều là dây nhợ cắm vào người.
Đứng sát lại gần giường nếu nhìn không kĩ liền sẽ tưởng người đang nằm trên giường với người đang đứng là sinh đôi.
"Khi nào cậu mới tỉnh đây...Tử Văn?"
...****************...
Chu Hi Văn chống tay cùng đầu gối để mình không chạm đến vết thương của Kinh Sở Tiêu.
Chính cô tự mình nhấp nháp bờ mông trắng noãn trên gậy d**ng vật to lớn gân guốc kia.
Sống lưng Chu Hi Văn run lên, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ, lại bị nụ hôn của Kinh Sở Tiêu nuốt ngược vào bụng, hít thở ngày càng nặng nhọc, nụ hôn càng thêm mạnh bạo, hắn men theo cổ của cô trượt dần xuống hôn lên bầu vυ" cô.
Song sau đó hắn há miệng ngậm lấy bầu vυ" c**ng cứng trắng sữa ngậm nuốt cắи ʍút̼, đầu lưỡi bao bọc lấy núʍ ѵú cắи ʍút̼ chậc chậc thành tiếng.
“Hức…”
Da đầu Chu Hi Văn tê dại, cô ưỡn cong người, hai tay vô thức đưa lên ôm lấy đầu của hắn, để sát lại gần nhau hơn.
Mỗi một nhấp mông lên xuống của cô đến khiến cả hai sung sướиɠ đến tê dại. Da non đỏ hồng hào bao tròn vòng gậy th*t lớn lộ ra mỗi khi cô nhấc người lên.
Khắp căn phòng đều vang vọng âm thanh va chạm xá© ŧᏂịŧ bạch bạch.
Chu Hi Văn tự nhún đến lêи đỉиɦ cô co giật nhấc hông cao lên mới rời khỏi được gậy th*t khổng lồ. D*m dịch chảy dòng dòng nhớp nháp khắp d**ng vật. Kinh Sở Tiêu sau khi cô rút ra mới bắn ra ngoài.
Chu Hi Văn bỗng dưng bật khóc, nghẹn ngào run rẩy ôm hắn thật chặt, giọng nói mang theo tiếng thở dốc khe khẽ.
"Kinh Sở Tiêu, em yêu anh"
...****************...
Lái xe chở về nhà đã là quá nửa đêm. Vừa vào nhà đã thấy Kinh Sở Tiêu châm thuốc hút. Khói thuốc nhàn nhạt làm gương mặt hắn trông đáng sợ âm trầm hơn.
Kinh Tử Văn đi lại chỗ hắn rút điếu thuốc rồi dập đi
"Còn chưa khá lên. Khoan hẵn hút"
"..."
"Cô ấy đi chưa?"
Kinh Sở Tiêu nhìn người đối diện rồi lại lắc đầu.
Kinh Tử Văn nghe xong cũng không hỏi thêm anh đứng lên về phòng. Trước khi đi còn nhỏ tiếng nói với Kinh Sở Tiêu
"Em ấy vẫn ngủ"