Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xà Thê

Chương 2: Tự mệnh bất phàm tiện khả tiên

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi nhanh chóng quẳng con gà trống già, vừa kêu to ông nội vừa chạy tới.

Đám thôn dân đang vây xem đều quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, sao thằng câm lại đột nhiên biết nói chuyện rồi?

Tôi thoát ra khỏi đám đông, đi đến phía dưới di thể của ông nội, lúc này mới phát hiện có một Bà Điên với mái tóc bù xù, khô xơ; áo quần rách rưới đang ngồi chồm hổm dưới di thể của ông nội.

Bà Điên, ở chỗ chúng tôi chính là người phụ nữ đần độn, mất trí nhớ.

Bà Điên ngồi bẹp dưới đất, dè dặt nhìn đám người chung quanh, có vẻ rất sợ, giống như đúc lúc tôi còn ngốc, cứ cảm thấy thế giới đầy rẫy ác ý, đầy rẫy mối đe doạ.

Tôi không để ý nhiều như vậy, vịn vào thân cây chuẩn bị leo lên, bởi vì di thể của ông nội treo rất cao, phải leo lên cây mới có thể tháo dây, đưa di thể của ông nội xuống.

Thấy tôi muốn leo lên cây, lão già Vương vội nói: “Thằng Ngốc không được leo lên cây, không thể kéo xác của Triệu Tam Gia xuống, đây là tế xà tiên, kéo xuống thì cái làng này tiêu chắc."

Lão già Vương là người lớn tuổi nhất trong thôn, cũng là người đức cao vọng trọng nhất, năm nay đã gần 90, răng cũng rụng hết, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc lão dùng ba tấc lưỡi ngăn cản tôi.

Ngay khi lão già Vương vừa lải nhải, những người khác cũng chạy tới giữ chặt tôi, ngăn tôi leo cây.

Tôi cố sức phản kháng, hét lớn: “Thúi lắm, cái gì xà tai với không xà tai, toàn là giả dối, già khú đế còn mang nặng tư tưởng phong kiến, muốn để ông nội tôi treo mãi trên cây sao? Cút, cút ngay, cút hết cho tôi."

Nói vừa xong, tôi đã bị mấy người đàn ông lực lưỡng ghì chặt xuống đất.

Bà Điên kia thấy thế đột nhiên hét lên, cô ấy nhanh chóng bò dậy, lao đến chỗ chúng tôi, liên tục đấm đá vào những người đàn ông lực lưỡng, không ngừng hét lên a a a, cứ như muốn cứu tôi.

Nhưng cô ấy chỉ là con gái yếu đuối, lưu manh Vương chỉ cần dùng sức đẩy nhẹ một cái, trán của cô ấy lập tức đập mạnh vào thân cây hòe, Bà Điên đau quá hét lớn, máu chảy ròng ròng.

Lưu manh Vương nhổ một bãi nước bọt ở trên người Bà Điên, khinh thường nói: “Kẻ ngốc kết đôi với Bà Điên, hai đứa mày đúng là trời sinh một cặp."

"Đều là do thằng ngốc mày, mỗi lần đều đi Miếu Tiểu Long ăn vụng đồ cúng, xà tiên nương nương mới nổi giận gϊếŧ chết ông nội mày. Mày là đồ sao chổi, hại tất cả người dân của thôn Tiểu Long." Lão già Vương tiếp tục mắng.

Trưởng thôn ở bên vội hỏi: “Bác Vương, giờ chúng ta nên làm gì?"

Lão già Vương suy nghĩ một lúc, đáp: “Cứ nhốt nó ở trong phòng của nó trước, nhanh tập trung người đi tế bái xà tiên nương nương, nếu xà tiên nương nương còn giận, cũng không đến mức không tìm được người để trút giận."

"Ông nội, còn Bà Điên này thì xử sao ạ?" Lưu manh Vương mở miệng hỏi.

Lão già Vương nhìn qua Bà Điên, trầm giọng nói: “Nhốt chung, Bà Điên này đột nhiên xuất hiện ở nơi đây, chắc chắn cũng là kẻ gây họa."

"Nói láo, lão già chết bầm, cmm éo biết gì thì đừng có chỉ huy, làm như lão sẽ hại cả thôn Tiểu Long, thả tôi xuống, mau thả tôi xuống!" Tôi gân cổ cãi.

Nhưng lọt vào tai của bọn chúng lại chỉ toàn là lời nói điên khùng, không ai nghe lọt.

Tôi bị 4 người đàn ông cao to, lực lưỡng nhấc bổng lên, đi về phía nhà của tôi, lưu manh Vương cũng vác Bà Điên theo sau, dù chúng ta giãy dụa mạnh cỡ nào cũng không thoát ra được.

Tôi và Bà Điên nhanh chóng bị ném vào phòng ngủ của ông nội, bọn họ giữ cửa tắt liền đứng lên, từ bên ngoài đã khóa lại.

Cửa sổ phòng ngủ của ông nội lắp toàn là song sắt, không có cửa sau, bị nhốt ở chỗ này, thì không tài nào thoát ra được.

Sau khi dùng sức đập cửa một lúc, tôi hoàn toàn tuyệt vọng, di thể của ông nội vẫn bị treo trên cây hòe không thể mồ yên mả đẹp, cũng không biết lúc nào lão già Vương kia mới chịu thả tôi ra ngoài.

"Ôi ôi~~" Bà Điên đau đớn rêи ɾỉ, tôi quay đầu nhìn Bà Điên đang nằm dưới đất, vội đỡ nàng lên.

Bà Điên và kẻ ngốc, là loại người bị ghét nhất trong thôn, người người đều tránh như tránh ôn dịch, tôi từ nhỏ đã bị như vậy, nên rất đồng cảm với tình trạng của nàng.

"Ngồi xuống trước đi, để tôi lấy khăn lau cho cô." Tôi dìu nàng đến ngồi bên giường của ông nội, sau đó cầm chậu và khăn mặt, sau đó đổ nước vào chậu, đi tới bên cạnh nàng.

"Cô có biết nói chuyện không?" Đặt chậu xuống, tôi mở miệng hỏi.



Bà Điên lắc đầu, mái tóc xơ xác đầy bụi và cỏ dại.

"Ít ra cô còn có thể nghe hiểu, cô yên tâm, sau này cô cũng có thể giống như tôi đột nhiên có thể nói chuyện." Tôi vừa nói vừa đẩy lọn tóc che trước mặt nàng, vết thương trên trán không nhỏ, máu che hơn nửa gương mặt.

"Cũng may máu đã ngừng chảy." Tôi vừa nói, vừa dùng khăn lau sạch sẽ vết máu trên mặt nàng.

Máu ra nhiều quá, phải lau mặt rồi giặt khăn liên tục 5 lần mới chùi sạch vết máu trên mặt, sau khi rửa sạch, tôi tìm một sợi dây cột tóc, đi tới sau lưng nàng, kéo hết tóc ra sau, giúp nàng buộc tóc kiểu đuôi ngựa.

"Thế này sẽ thoải mái hơn, nhớ nha không cần phải sợ bọn chúng, cũng không nên cười ngây ngô, sẽ chỉ càng khiến chúng thấy cô xui xẻo." Tôi vừa nói vừa đi tới đối mặt nàng.

Lúc nhìn vào mặt nàng, tôi chợt lùi lại mấy bước, thiếu chút nữa ngã ngửa.

Bà Điên này... sao giống xà tiên nương nương trong Miếu Tiểu Long như đúc!

Mặt trái xoan đúng chuẩn, đôi mắt to long lanh ngập nước, chiếc mũi cao tinh xảo như tạc, đôi môi mỹ nhân cười rất tự nhiên, chẳng lẽ nàng và xà tiên nương nương mây mưa cùng tôi trong mộng là cùng một người?

"Cô... cô cô cô..." Tôi nhìn nàng chằm chằm, trợn mắt hốc mồm nói không nên lời, trên đời này còn có chuyện trùng hợp vậy sao?

Bà Điên thấy tôi ta nhìn nàng chằm chằm, mặt của nàng đỏ lên, a a hai tiếng sau đó bèn bẽn lẽn cúi đầu.

"Giống, thật sự rất giống, có thêm một con rắn quanh chân trái nữa thì cô chính là xà tiên nương nương, cô có biết xà tiên nương nương không?" Tôi dùng cả hai tay siết chặt đôi vai của nàng, vội hỏi.

Bà Điên lắc đầu.

"Vậy cô từng đến Miếu Tiểu Long chưa?"

Bà Điên vẫn lắc đầu.

Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

"Cô có biết mình tới từ thôn nào không?"

Bà Điên chỉ lắc đầu, ngay cả tiếng a a cũng không phát ra.

"Vậy tại sao cô lại đứng dưới tán cây hòe già?" Tôi càng ngày càng kích động, cố sức lắc mạnh đôi vai của nàng.

Bà Điên bắt đầu né tránh, trong miệng lại kêu a a a.

Trong lúc này, tôi tình cờ nhìn thấy lắc chân chuông trên mắt cá chân của Bà Điên, tôi quá quen thuộc chiếc lắc chân chuông này, đây là thứ tối hôm qua tôi đã đeo vào chân của xà tiên nương nương, thứ này do chính cha mẹ ruột của tôi để lại.

Nàng lại dám trộm lắc chân chương của xà tiên nương nương???

"Cô là đồ ăn trộm! Cái chết của ông nội tôi, có phải có liên quan đến cô hay không? Cô nói, cô nói đi!!!" Tôi quát lớn.

Cảm xúc bực bội và giận dữ khi bị nhốt trong phòng khiến tôi gần như mất trí.

Bà Điên hét lên, vội vã né tránh, nàng nhanh chóng bò lên giường, ôm gối của ông nội vào ngực, sau đó núp ở trong góc sợ hãi nhìn tôi.

Tôi bất đắc dĩ thở dài, xem ra đúng là một Bà Điên, chỉ số IQ chắc chưa tới 3 tuổi.

Ánh mặt của tôi chợt rơi vào một phong thơ, phong thư này vốn bị kẹp dưới gối của ông nội, Bà Điên lấy gối đi, phong thư bèn hiện ra.

Tôi vội vã cầm lấy phong thư, trên đó viết năm chữ: Chỉ Triệu Bất Phàm mới được mở thư.

Chữ viết là chữ của ông nội, thư viết cho tôi.

Mau đánh mở phong thư, ông nội quen thuộc kia chữ viết sôi nổi với trên giấy.



"Bất Phàm, đừng bi thương, ông tự sát, thật ra từ năm 16 tuổi đầu óc của cháu trở nên bình thường, ông đã nên làm vậy, nhưng khi đó em còn chưa có đủ năng lực làm Người Thủ Thôn."

"Người Thủ Thôn cũng là người trấn linh, sinh ra để chuộc tội, trách nhiệm của cháu chính là bảo vệ bình an cho thôn, thôn trang bình an, cháu sẽ được chuộc tội."

"Xà tai của thôn Tiểu Long có thật, ông sống tạm bợ suốt 4 năm, chính là để bồi dưỡng cháu, gà trống già dẫn cháu đi đến Miếu Tiểu Long, chứng minh xà tiên nương nương đã chấp nhận cháu, cháu có đầy đủ năng lực ngăn chặn tai hoạ lần này cho thôn."

"Cháu sẽ gặp kẻ ngu tiếp theo trong thôn, cháu phải chăm sóc tốt cậu (cô) giống như ông đã làm."

"Còn về hậu sự của ông, không cần dựng linh đường không cần phúng điếu, không cần lập linh vị không cần mua quan tài. Ngày mai trước lúc mặt trời mọc, đưa di thể của tôi xuống khỏi cây hoè già, ném vào động rắn trong Xà Cốc là được, hy vọng có thể trợ giúp ngăn chặn lần xà tai này."

"Toàn bộ tiền của tôi đều ở trong rương, hôm qua ông đã cho cháu xem rồi. Đây là tiền tiết kiệm mấy năm nay ông xem tướng cho người ta, cụ thể có bao nhiêu ông cũng không rõ lắm, đều để lại cho cháu, coi như là ông bồi thường cho 4 năm cháu phải giả ngu."

"Những thứ đã dạy cháu trong suốt 4 năm qua, khi chưa thông hiểu, cháu sẽ cảm thấy rất vô dụng, nhưng chỉ cần áp dụng vào thực tế, cháu tự nhiên sẽ hiểu."

"Sau này, cháu cũng có thể giống như ông, trở thành một "Bán Tiên" chuyện gì cũng biết, nhưng đương sự đầu tiên của cháu nhất định phải họ Lưu, nhớ cho kỹ!"

"Tự mệnh bất phàm tiện khả tiên, mong cháu không có kết cục giống như ông, tuy có bản lĩnh, nhưng cuối cùng vẫn không thể điều khiển vận mạng của mình."

"Tương lai gập ghềnh, nhưng chỉ cần cháu bảo trì bản tâm, vượt khó tiến lên, không cần để ý cách nhìn của bất cứ ai, nhất định sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc."

"Người ông không có quan hệ, Triệu Càn Khôn lưu lại."

Đọc hết bức thư, đầu óc tôi bèn hỗn loạn, tôi và ông quả thực không có quan hệ máu mủ, nhưng nếu không có ông, tôi đã là bộ xương nằm trong lòng đất.

Tôi không có người thân, từ trước tới giờ trong lòng cũng chỉ có người thân duy nhất là ông nội.

Ánh mắt rơi lên trên người của Bà Điên, tôi lại gần, nhỏ giọng nói: “Ông nội bảo phải chăm sóc cô, sau này cô mang họ giống như tôi, ông nội còn nói tự mệnh bất phàm tiện khả tiên, tôi tên Triệu Bất Phàm, vậy tên của cô sẽ là Triệu Khả Tiên, được chứ?"

Bà Điên ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó gật đầu, vẫn có chút sợ hãi.

Tôi ừ một tiếng, sau đó hơi bình tĩnh lại, nhanh chóng đi tới cửa, la lớn: “Tao muốn gặp trưởng thôn, ông nội tao để lại di thư, là về xà tai."

Vừa nói ra hai chữ ‘Xà tai’, lưu manh Vương giữ cửa nhanh chóng đi đến bên cửa sổ, hỏi: “Mày nói thật chứ?"

Tôi đưa trong phong thư ra nói: “Gạt mày làm gì?"

Lưu manh Vương phong thư trong tay tôi, sau đó nhìn vào Bà Điên trốn trong góc phòng, đột nhiên hai mắt sáng rực như đèn pha, chắc nó chưa từng nghĩ Bà Điên lại xinh đẹp đến vậy.

"Lưu manh Vương, đi tìm trưởng thôn cho tao." Tôi di chuyển cơ thể để chặn Bà Điên sau lưng, có chút hối hận, không nên để lộ gương mặt của Bà Điên.

Lưu manh Vương không phải người tốt đẹp gì, thiếu nữ và quả phụ trong thôn đều từng bị hắn quấy rối, từ nhỏ đến lớn tôi đã không ít lần bị hắn bắt nạt.

"Đưa thư cho tao xem, điên điên khùng khùng, ai biết chuyện mày nói là thật hay giả?" Lưu manh Vương nói.

Tôi đưa phong thư không cho hắn: “Nhanh đi tìm trưởng thôn đến đây, chỉ có tao mới có thể giải quyết xà tai trong thôn."

"Chỉ có mày? Một kẻ ngu?" Lưu manh Vương nhận phong thư, nói: “Trống không, con mẹ mày dám chọc tao?"

"Thư ở chỗ tao, nhưng tao không thể đưa cho mày." Tôi giơ giơ bức thư.

Hai mắt của lưu manh Vương sáng rực, vội vã nói: “Đưa cho tao đi, tao sẽ chuyển thư giúp mày, lập tức giao thư cho trưởng thôn."

"Tao không tin mày, mày đi gọi trưởng thôn qua đây." Tôi nói thẳng.

Lưu manh Vương xạm mặt, bực bội nói: “Thằng ngu đáng chết, mới mấy ngày không đánh mày, có phải mày ngứa da rồi hay không?"

Nói xong, lưu manh Vương vén tay áo lên nắm lấy cái đòn gánh dựa ở góc tường, giận dữ rời xa song cửa sổ, xem ra là chuẩn bị xông vào phòng đánh tôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »