“Một người lưu lại tàn ảnh?”
“Thường nhân chết đi, ba hồn bảy phách từ từ thoát ly thân thể, được Quỷ sai dẫn đường đến Âm tào địa phủ, hoặc có người chết trong biến cố trọng đại, hóa thành cô hồn dã quỷ, lại không nhận được chỉ dẫn kịp thời, dần dần quên mất những gì đã qua, cuối cùng rơi vào kết cục tiêu tan trong thiên địa. Cái chết của Vương Bằng Phi cũng không bình thường, căn cứ vào việc hắn mua bảo hiểm trước khi chết, lại hợp tác với Đào Nghị, Triệu Phong Hoa, cùng với lời trăng trối để lại hiện trường mà nghĩ, tai nạn giao thông đêm 30 rất có khả năng là một kế hoạch, một cuộc giao dịch, vì thế bản thân hắn mới là kẻ hiểu rõ hơn bất kỳ ai, nên khống chế sự kiện kia ở chừng mực nào…”
“Nhưng hắn chết rồi, còn chết rất thảm mà!” Liêu Thiên Kiêu nói, nhớ lại đoạn video nọ vẫn làm hắn lạnh sống lưng. Đóng kịch một vai trong tuyết trắng đã quỷ dị lắm rồi, mà còn tiếp tục đóng kịch một vai để bị xe cán liên hoàn thì tàn nhẫn quá!
“Đúng vậy, thảm đến nỗi ba hồn bảy phách đều tan thành tro bụi.”
Liêu Thiên Kiêu trợn tròn mắt, “Cái gì?”
“Cô hồn dã quỷ tất nhiên không thể tiêu vong nhanh như vậy, nhất là chết thảm như thế, không biến thành lệ quỷ gieo hại trăm năm đã tốt lắm rồi, nhưng Vương Bằng Phi thì sao? Hắn chỉ để lại một tàn ảnh, hơn nữa từ tàn ảnh duy nhất hắn để lại này, ta lại không hề cảm thấy sự oán độc, tàn ảnh đó tồn tại bên trong biệt thự Hôi Dạ, không chỉ không gây rối lũ trù quỷ, mà thậm chí còn không đánh động cấm chế trong biệt thự. Nếu ta không biết hắn chết thảm như vậy, việc này còn có thể giải thích, bởi vì thứ đó có lẽ chỉ là một ảo ảnh, sớm hay muộn cũng sẽ tiêu tan, nhưng từ khi ta biết hắn chết như thế nào, chuyện này tất nhiên không còn đơn giản như vậy.
“Vậy rốt cuộc là sao thế?”
“Chỉ có một khả năng, đó không phải là một tàn ảnh đơn thuần.” Xà Thất Yêu nhìn về phía Trần Bân, “Vương Bằng Phi vốn cũng không muốn chết, nhưng cuối cùng lại chết, hơn nữa sau khi chết, ba hồn bảy phách còn bị chia rẽ, vì thế không thể để lại trong thiên địa dù chỉ một chút oán độc, điều này chứng tỏ sau khi hắn chết, hồn phách hắn đã bị ai đó bắt được, động tay động chân.”
“Cậu đừng hỏi tôi, tôi chẳng hiểu cậu đang nói gì đâu.” Trần Bân nói.
“Vương Bằng Phi hẳn đã không tồn tại trên thế gian này, nhưng hắn vẫn cố chấp để lại một tàn ảnh, còn là một tàn ảnh rất đặc biệt…” Xà Thất Yêu tạm dừng một lát, tựa hồ cũng đang sắp xếp lại suy luận của mình, “Thật sự không thể tưởng được, ban đầu ta cũng không dám tin, bởi vì ta chưa từng gặp tàn ảnh mang tính chất đó, ta chỉ nghe được rằng có một loại phương pháp như vậy, thế nhưng nếu ta đoán không nhầm, thứ đó chính là một…”
“Cựu Tinh Hồn.” Huyền Vũ bình tĩnh nói.
“Cựu Tinh Hồn?” Liêu Thiên Kiêu càng thêm mù tịt, giơ tay cào đầu, “Là thứ gì vậy?”
“Cựu Tinh Hồn trên Tam Sinh thạch, chớ luận bàn ngắm trăng đón gió, đừng phụ tình nhân xa hội ngộ, thân khác phái nhưng vẫn trường tồn.” (1)
Liêu Thiên Kiêu há hốc miệng, “Ẹc, được rồi, tôi nghe thấy Tam Sinh Thạch, nó không phải là thứ gì đó để định nhân duyên sao?”
Huyền Vũ lại cười, nhưng nụ cười cực lạnh, hắn đáp, “Đó chỉ là để đánh lừa nhân loại ngu xuẩn các ngươi thôi.”
“Đại ca, ngài đừng để bị Xà Thất Yêu ám được không?” Liêu Thiên Kiêu lệ rơi đầy mặt.
“Ngươi có thể coi Cựu Tinh Hồn là ngươi của ngày hôm qua.” Xà Thất Yêu ở bên cạnh xen vào, khéo léo chấm dứt đề tài.
“Liêu Thiên Kiêu ngẫm nghĩ, hiểu ra, “Ý cậu là thời không song song, tôi hôm qua và tôi hôm nay gặp nhau tại thời không này?”
“Có thể nghĩ như vậy, nhưng đó chỉ là phép so sánh thô sơ đơn giản, cũng không quá chính xác, hay là chúng ta thử ở đây thảo luận vấn đề nghịch lý thời gian.”
“Được rồi…” Liêu Thiên Kiêu bắt đầu cảm giác thế giới này không chân thật! Chẳng mấy lâu trước hắn còn sinh hoạt như một người bình thường, thế mà giờ đây hắn lại đang thảo luận về nghịch lý thời gian với một con rắn trong một tòa nhà đầy yêu quái! Mà nói, Yêu Thần đúng là bắt kịp thời đại mới, cứ nhìn Huyền Vũ biết nói cả Ready Go và Sorry là biết, ha ha.
“Tóm lại, Cựu Tinh Hồn này xuất hiện rất không bình thường, bởi vì đã tiếp xúc với thứ đó nên mới xuất hiện.”
“Thứ gì?”
“Tam Sinh Thạch.” Xà Thất Yêu bổ sung một câu, “Tam Sinh Thạch thực sự, không phải mấy khối đá nhân loại ngu xuẩn các ngươi đặt ở các địa điểm du lịch.” Cũng không phải Tam Sinh Thạch dỏm kia, nửa câu sau, Xà Thất Yêu tự nói trong lòng.
“Đủ rồi nha!” Đương nhiên Liêu Thiên Kiêu sẽ không ngốc đến độ tưởng rằng bảo bối đầy uy lực như vậy lại bị mang ra đặt ở mấy địa điểm du lịch cho du khách chụp ảnh, hắn chỉ cảm giác cái từ ‘Tam Sinh Thạch’ nghe hơi bị nhiều rồi, chưa nói vừa rồi Huyền Vũ nhắc đến, quay ngược lại mà ngẫm, chuyện của Peter hồi trước cũng từng xuất hiện cái từ này. Lúc ấy Xà Thất Yêu có nói, Phỉ Phỉ ba hợp một dùng mảnh Tam Sinh Thạch giả để lừa nhân duyên của Peter, về sau trợ lý Amy của Peter lại mất tích bí ẩn, hồ sơ nhân sự cũng bất bình thường, rồi sau đó nữa, Amy đột nhiên mang khuôn mặt từa tựa Phỉ Phỉ xuất hiện trước Peter, vậy mà Peter lại không nhận ra, rồi sau đó nữa nữa, Peter từ chức, Liêu Thiên Kiêu cũng không biết rốt cuộc hai bọn họ như thế nào rồi…
Thật là khéo, Liêu Thiên Kiêu nghĩ, tại sao lại trùng hợp như thế, hai sự kiện phát sinh gần đây đều có liên quan tới Tam Sinh Thạch?
Xà Thất Yêu gõ gõ đầu ngón tay, “Không nói những kẻ bị gϊếŧ oan… người đầu tiên bị sát thủ gϊếŧ là Triệu Gia Duyệt, tiếp nhận di sản của Vương Bằng Phi, người thứ hai là Vương Vi, tiếp xúc với Vương Bằng Phi trước khi chết, người thứ ba là Phương Phương, từng lấy cắp di vật trên người của Vương Bằng Phi; về phần bị gϊếŧ oan, Vương Phương Lâm là họ hàng của Vương Bằng Phi, Trương Triết từng làm ăn với Vương Bằng Phi, Trần Mai Âm nhận cầm cố đồ đạc của Vương Bằng Phi, Cao Duyệt Nhiên cũng từng xuất hiện ở hiện trường Vương Bằng Phi tử vong, tuy chỉ là người qua đường, nhưng ta nói đến đây, điểm đặc biệt đã rõ ràng chưa…”
Liêu Thiên Kiêu thử thăm dò, “Cậu nói là, bọn họ có thể đã lấy hoặc được để lại thứ gì đó từ Vương Bằng Phi, nên mới… Tôi xin, chỉ vì thế mà gϊếŧ người á?” Liêu Thiên Kiêu giật mình nhìn về phía Trần Bân, không ngờ người này chỉ vì tìm một thứ mà lập kế hoạch gϊếŧ nhiều người như vậy? Trần Bân có khả năng này sao?
“Bậy bạ!” Trần Bân mặt mũi khó coi, trầm giọng hỏi, “Trước cứ bỏ qua chuyện tôi không biết cậu đang nói gì, nhưng suy luận vừa rồi của cậu là vô căn cứ, cậu bỏ Lục Hải Đào, Liêu Thiên Kiêu, Đào Nghị và Triệu Phong Hoa đi đâu?”
“Đó là những người hai sát thủ Triệu Gia Duyệt và Chu Lượng Lượng muốn tìm, nhưng bởi vì bọn họ cũng từng có liên hệ trực tiếp với Vương Bằng Phi, tuy thời điểm xảy ra chuyện có lẽ không có mặt tại hiện trường, nhưng ta nghĩ tất nhiên ngươi cũng sẽ không bỏ qua. Về phần Lục Hải Đào và…” Xà Thất Yêu liếc mắt nhìn Liêu Thiên Kiêu, nhẹ giọng, “Và người này thì chỉ là mồi mà thôi, bằng không mục đích của ngươi sẽ quá rõ rệt, ngươi sợ bản thân bị lộ, không thể an toàn trốn ra. Trên thực tế, ta đoán nếu ta không xuất hiện, ngươi hẳn sẽ tự mình rút lá bài cảnh sát, nhưng ngươi không ngờ quan tòa lại chuyển sang cho vị này làm, lại càng không ngờ ta sẽ vì Liêu Thiên Kiêu mà nhập cuộc.”
Xà Thất Yêu nói xong lời này, trái tim nhỏ của Liêu Thiên Kiêu chẳng biết sao cứ đập loạn, nhưng đập loạn xong hắn lại rất buồn bực, cái thứ sung sướиɠ, tự hào, hạnh phúc này rốt cuộc là sao?
“Nên nói ngươi to gan hay thế nào nhỉ? Ta nghĩ ngươi chắc hẳn cũng là người tu hành, cũng có hiểu biết nhất định về biệt thự Hôi Dạ, nên mới dựa vào lũ trù quỷ trong biệt thự Hôi Dạ để giải quyết ba hồn bảy phách của mười mấy người, bởi vì ngươi sợ rằng tùy tiện gây ra cái chết đồng thời hoặc liên tiếp của hơn mười người sẽ không giấu giếm được những kẻ đó.”
“Những kẻ đó là?”
“Những kẻ vẫn luôn ẩn mình trong các thành thị, tỷ như người tu đạo, ngự quỷ sử, pháp sư, yêu quái vân vân. Trần Bân rất sợ vụ án lớn sẽ khiến dư luận chú ý, sẽ khiến những kẻ đó phát hiện ra chuyện lạ trong thành phố này, dù sao thì ba hồn bảy phách của rất nhiều người đồng thời mất tích cũng không phải là việc nhỏ, nên gã không thể không mạo hiểm như vậy.”
“Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất sao?” Liêu Thiên Kiêu cảm thán, “Trù quỷ trong này mà cũng thành ô dù được cơ đấy.”
“Đúng. Kỳ thật ngươi hẳn phải rất hận Vương Bằng Phi nhỉ,” Xà Thất Yêu lại nói với Trần Bân, “Việc các ngươi là bạn học cũng có ý nghĩa riêng! Ngay từ đầu hắn hoàn toàn không muốn chết, ta nghĩ hắn cố ý làm đoạn video kinh dị kia cũng không hẳn là vì tiền, rất có khả năng hắn đã nhận ra mình bị theo dõi, cho nên muốn ngụy tạo một cái chết giả, nhưng không ngờ lại rơi vào bẫy của ngươi, vì thế không thể không chết thật…”
Liêu Thiên Kiêu nhớ tới đoạn video quỷ dị kia, Vương Bằng Phi cãi nhau với không khí, chẳng lẽ khi đó trước mặt hắn thật sự có thứ gì?
“Dù hắn không thể không chết thật, nhưng vốn cũng không cần chết thảm như vậy, nhưng khi ấy nhất định hắn đã biết mình trốn không thoát, bởi vì có người sẽ giở trò với hồn phách của hắn sau khi hắn chết, nên hắn mới lựa chọn cho mình cái chết thảm thiết như thế, bị bao nhiêu bánh xe liên tiếp nghiền nát?” Xà Thất Yêu cảm thán, “Nhất định hắn cũng là người trong pháp môn, phỏng chừng còn thuộc tà môn khá ngoan độc…”
“Ví dụ như?”
“Hàng đầu sư*.” (Người chuyên sử dụng tà thuật nguyền rủa.)
Liêu Thiên Kiêu sợ đến mồ hôi đầm đìa, cái này… cái này quá là… Nhớ lại hồi đại học bạn bè xa lánh Vương Bằng Phi, nhớ lại bản thân cũng từng nổi giận vì hỏi mà Vương Bằng Phi chẳng thèm đáp lời, lúc này hắn thật sự muốn quỳ rạp xuống đất tạ ơn Vương Bằng Phi tha mạng. Người ta thật ra có thể bóp chết anh, nhưng người ta không làm, người ta không ỷ mạnh hϊếp yếu!
“Cho nên cái chết của hắn, mục đích là để chết thảm, đúng, hắn đã nguyền rủa chính mình!” Xà Thất Yêu kết luận, “Hắn chỉ có thể dùng phương thức thê thảm ấy để đảm bảo mình được chết an toàn, hơn nữa còn hi vọng sự kiện này sẽ được dư luận chú ý, nhưng kết quả là hắn thua, hồn phách của hắn không thể bảo trì, thứ được lưu lại cũng chỉ có bằng chứng về việc hắn đã từng tiếp xúc với Tam Sinh Thạch, một Cựu Tinh Hồn mờ ảo mà thôi.”
Có người vỗ tay, là Trần Bân.
“Rất xuất sắc!” Gã nói, “Vị này… Xà Thất Yêu tiên sinh đúng không? Sao cậu lại phải hạ mình làm phục vụ ở đây vậy? Cậu phải đi làm tiểu thuyết gia chứ, câu chuyện ly kỳ của cậu thật quá xuất sắc, đến nỗi tôi chẳng còn biết nói gì, tôi chẳng biết phải nhận xét như thế nào, cảm ơn cậu đã cho tôi làm nhân vật chính nhé!”
“Ngươi không phải sao?”
“Cậu có chứng cớ không?”
“Chứng cớ?” Xà Thất Yêu nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Ta chỉ có phỏng đoán.”
“Cho nên cậu chỉ dựa vào phỏng đoán mà đòi kết tội tôi? Cậu chơi chưa chán trò Sát nhân à? Tuy tôi chỉ là người thường, không có năng lực gì cả, nhưng nếu có kẻ đổ tội lên đầu tôi, tôi cũng sẽ phản kháng nha.”
“Có thể phân tích đoạn video kia!” Liêu Thiên Kiêu nói, “Có lẽ bên trong sẽ có bóng dáng của Trần Bân, cả Cao Duyệt Nhiên nữa, nhất định Trần Bân cũng đã tiếp xúc với Cao Duyệt Nhiên, hỏi cô ta có lấy cắp di vật của Vương Bằng Phi không, nếu không được thì, vẫn còn Chu Lượng Lượng!”
Chu Lượng Lượng gào lên một tiếng, Liêu Thiên Kiêu nhát chết rụt lùi về phía Xà Thất Yêu, nhưng vẫn cố gắng khuyên nhủ, “Lượng Lượng, cậu có muốn làm nhân chứng không, cậu thấy chưa, Trần Bân không phải người tốt, có thể Vương Bằng Phi là do gã ta hại chết đó.”
Chu Lượng Lượng chìm vào nghi hoặc, đã bị yêu hóa một nửa, đầu óc cô thật sự quá mù mờ, lúc này cũng không hiểu lắm chuyện gì đang diễn ra, nhưng theo trực giác vẫn cảm thấy có điểm không đúng, nên chỉ ngẩn người nghiêng đầu suy nghĩ.
“Gã dám để đoạn video nọ phát tán, chắc chắn đã xử lý rồi.” Xà Thất Yêu nói, “Bằng không thì tai nạn ấy đã bị chú ý.”
Triệu Phong Hoa rốt cuộc đã có thể mở miệng, gã sợ bị Chu Lượng Lượng cắn chết, nên trốn sau lưng Liêu Thiên Kiêu, lí nhí nói, “Gã, gã ta đã xem đoạn video chúng tôi quay, gã nói gã là người điều tra cái chết của Vương Bằng Phi, nên đòi xem phim gốc.”
“Đó, nhân viên điều tra bảo hiểm đúng là thân phận tốt.” Xà Thất Yêu nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Liêu Thiên Kiêu lúng túng, “Chúng ta không có chứng cớ, không thể bắt gã ta được.”
Thật lâu không có ai lên tiếng, Huyền Vũ vẫn đang ra vẻ suy nghĩ đột nhiên mở miệng, “Trò chơi Sát nhân đã kết thúc.”
“A?” Liêu Thiên Kiêu mù tịt nhìn vị Cựu Yêu Thần nọ, rồi thình lình “Óa” một tiếng, bởi vì Xà Thất Yêu vừa đập hắn một cái rõ mạnh vào lưng, mạnh đến nỗi cả người hắn bay lên, ngã cái oạch xuống đυ.n tuyết.
“Mẹ kiếp, cậu gϊếŧ người à?!” Liêu Thiên Kiêu phì phì phì nhổ tuyết trong miệng ra, kỳ quái phát hiện hình như mình không đau thì phải.
Xà Thất Yêu nhàn nhã đứng đó, ngón trỏ giơ lên chỉ, “Ngu xuẩn ti!”
“Nói lại coi?”
“Ý tứ rành rành như thế mà nghe không hiểu, ngươi đúng là ngu xuẩn ti!”
“Ý tứ gì?” Liêu Thiên Kiêu lau miệng, hỏi, lạnh quá, phì phì.
Triệu Phong Hoa run rẩy góp lời, “Bởi vì không phải cảnh sát, nên không cần tuân thủ pháp luật và quy định của cảnh sát… sao?”
Xà Thất Yêu cười cười, “Yes, cần chứng cớ làm gì, xà gia đánh cho ngươi nhận thì thôi!”
Một tiếng quát lớn như sấm nổ, quanh người Xà Thất Yêu thình lình xuất hiện một dải khí trắng, dải khí quấn quanh thân thể y, bành trướng rồi phóng lên cao, thổi quét thành gió, gió quất bốn phía, tạo nên một không gian trống đường kính khoảng mười mét, tới khi gió ngừng, phục vụ viên Xà Thất Yêu đã biến mất, trên nền tuyết trắng, hiện diện trước mặt mọi người là một con rắn đen vân trắng khổng lồ!
Hết chương 16.