Trời tối mời nhắm mắt, trời tối mời nhắm mắt, trời tối mời nhắm mắt…
Một người rồi một người chết đi. Phương Phương chết, cô là nhân viên nhà hoả táng, khi Vương Bằng Phi chết, cô đã từng lấy cắp vật tùy thân của hắn, lời trăng trối cô để lại chỉ điểm Trần Mai Âm, bởi vì cô cũng nghe nói Trần Mai Âm từng tiếp tế cho Vương Bằng Phi, mà tại lễ tang của Vương Bằng Phi, Trần Mai Âm còn tìm gặp lãnh đạo nhà hỏa táng, thông báo đồ vật tùy thân của Vương Bằng Phi bị mất cắp. Tuy nửa câu sau nghe như thù riêng, nhưng đúng như Đào Nghị đã từng xác nhận và Phương Phương chỉ điểm, Trần Mai Âm chết oan. Trần Mai Âm để lại lời nhắn, sở dĩ Vương Bằng Phi có mặt ở Bắc Âm Sơn vào đêm Giao thừa, là vì muốn đến cửa hàng đồ cổ của cô để thế chấp một món bảo vật gia truyền, rất có thể đó chính là thứ Phương Phương đã lấy cắp sau khi Vương Bằng Phi chết, lúc ấy Vương Bằng Phi rất túng quẫn, có lẽ nợ nần quá nhiều, nên nhắn mọi người chú ý tới những kẻ có quan hệ tiền bạc với hắn, đồng thời cô cũng sám hối, nói trước đây từng ra giá rất thấp, lừa mất vài món đồ cổ của Vương Bằng Phi, cô thực sự rất hối hận.
Chỉ còn lại năm người Trần Bân, Đào Nghị, Triệu Phong Hoa, Chu Lượng Lượng, Cao Duyệt Nhiên. Liêu Thiên Kiêu và Xà Thất Yêu tựa hồ đã bị quên lãng, từ khi bắt đầu đến giờ, chưa một ai ra tay với hai bọn họ.
Xà Thất Yêu ngẫm nghĩ, nhìn đám người chết đi, hình ảnh Vương Bằng Phi đã khuất từ lâu dần dần hiện rõ, so với người sống còn chân thực hơn.
Hắn là một người tàn tật, xuất thân bần hàn, tính cách cổ quái không được ai yêu thích, bị xa lánh, ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh của hắn, hình như chỉ là yêu thương Triệu Gia Duyệt mà thôi. Trong trường đại học, hắn bị nhóm bạn cùng phòng Đào Nghị câu kết vu oan tội ngược đãi động vật, bị phạt rất nặng, còn mất đi cơ hội được ở lại trường nghiên cứu, kể cả họ hàng xa Vương Phương Lâm cũng không chịu đứng ra giúp hắn. Tốt nghiệp đại học, có lẽ hắn bôn ba vất vả, cuối cùng quyết định gây dựng sự nghiệp của chính mình, mở một tiệm sách nhỏ.
Tuy tính tình quái gở, nhưng hắn cũng biết kinh doanh cần có tiếng tăm, vì thế tiêu tiền nhờ công ty của Trương Triết quảng bá một chút, sau này, làm ăn ổn định, tiệm sách của hắn lại bị một công ty bất động sản nhăm nhe, bọn họ trả giá muốn hắn bán lại, họ hàng xa Vương Phương Lâm biết hắn không chịu bán thì đến phá phách hắn, đánh đập hắn, còn Trương Triết, nhận tiền của công ty bất động sản, lên mạng bôi nhọ danh tiếng của hắn và tiệm sách của hắn, khiến cho việc làm ăn của hắn xuống dốc không phanh. Rốt cuộc hắn cùng đường, không chỉ vì chuyện cửa tiệm, rất có khả năng còn vì một nguyên nhân khác, hắn thiếu tiền, sau khi bán tiệm sách, hắn lại bán đi vài món đồ cổ gia truyền, trước đó, có lẽ hắn cũng bán đồ cổ để lấy tiền mở tiệm.
Thôn làng thần bí trong thâm sơn cùng cốc thường thường đều có những cổ vật lâu năm, thậm chí bản thân hắn cũng có thể là người thủ mộ hoặc gì đó, nên hắn cũng có chút đồ cổ phòng thân, vì thế hắn đến tìm bạn học của hắn, Trần Mai Âm mở tiệm đồ cổ, để thế chấp bảo bối. Người đàn bà kia có lẽ biết hắn không am hiểu, nên ra giá thấp hơn giá thực rất nhiều để mua lại đồ cổ của hắn, đây chính là lý do mọi người nghĩ Trần Mai Âm tiếp tế cho hắn. Sau này thì sao? Sau này hắn không biết, bởi vì trước khi hắn chết, bạn học Vương Vi của hắn tiếc tiền gọi cứu thương, thay vào đó là vội vàng quay lại cảnh tượng chết của hắn, truyền bá trên mạng, sau khi hắn chết, bạn học Phương Phương của hắn lấy cắp di vật của hắn, còn số tiền bảo hiểm của hắn, tất cả đều dành cho Triệu Gia Duyệt…
Thật sự là… Một cuộc đời thối nát!
Xà Thất Yêu nhịn không được cảm thán trong lòng. Không ngờ trên đời này lại có một người bị dồn vào đường cùng như vậy, bị xa lánh, bị ức hϊếp, bị hãm hại, bị lừa gạt… Chẳng phải nói hắn biết dùng tà thuật sao? Tại sao không dùng? Tại sao lại cam chịu để cuộc đời mình uất ức như thế?
“Mời cảnh sát mở mắt.”
Xà Thất Yêu mở mắt.
“Cảnh sát có sử dụng đặc quyền không?”
Xà Thất Yêu nhìn về phía năm người kia. Đào Nghị và Triệu Phong Hoa hẳn là một nhóm, chưa có mối liên hệ trực tiếp với cái chết của Vương Bằng Phi, nhưng trước mắt xem ra cũng từng hãm hại Vương Bằng Phi, có khả năng không phải sát thủ. Trần Bân là điều tra viên bảo hiểm của Vương Bằng Phi, có lẽ cũng biết chút ít sự tình phía sau, có khả năng là sát thủ, nhưng còn động cơ? Chu Lượng Lượng và Trần Mai Âm, Triệu Gia Duyệt cùng là người tổ chức buổi họp lớp này, cũng có hiềm nghi, nhưng hai người kia đã chết, còn cô ta lại mới sinh con, cô ta sẽ giấu mặt gϊếŧ người sao? Cũng có hiềm nghi, nhưng tạm thời chưa tìm thấy động cơ. Về phần Cao Duyệt Nhiên, được Triệu Gia Duyệt che chở, hành vi phản ứng rất thái quá, khiến người ta cảm giác hơi giả dối. Khi trước cũng có người đề cập tới chuyện cô ta có thể là sát thủ, nói rằng tính cách của cô ta và Vương Bằng Phi khá giống nhau, có lẽ sẽ cảm thông với Vương Bằng Phi, tiếc rằng ít người ủng hộ, chưa thể thông qua biểu quyết… Xà Thất Yêu suy nghĩ một hồi, trong lòng vẫn nghiêng về Chu Lượng Lượng và Cao Duyệt Nhiên. Y còn hai cơ hội, mỗi người một lần?
Xà Thất Yêu đột nhiên cảm giác Liêu Thiên Kiêu đang kéo tay y, Liêu Thiên Kiêu vẫn nhắm mắt, vội vàng viết vào lòng bàn tay y hai chữ: Không đúng.
Không đúng? Không đúng chỗ nào?
Hình như hiểu được Xà Thất Yêu nghĩ gì, Liêu Thiên Kiêu lại viết thêm một chữ: Triệu.
Triệu? Triệu Gia Duyệt? Người chết đầu tiên trong 12 người?
Xà Thất Yêu nghĩ lại, đó là người y cho rằng có nhiều khả năng là sát thủ nhất, nhưng cũng là người chết sớm nhất. Sau khi Triệu Gia Duyệt chết, y không tìm được manh mối nào khác, từng người một chết đi, cuối cùng tin tức vẫn loạn xạ, y chỉ biết từng người đã chết, hoặc bị sát thủ gϊếŧ chết, hoặc bị nghi oan mà chết, đều đã từng lợi dụng Vương Bằng Phi vì lợi ích của mình… Đúng vậy, chỉ có Triệu Gia Duyệt là ngoại lệ, nguyên nhân tử vong của Triệu Gia Duyệt rất hàm hồ, gián tiếp hại chết Vương Bằng Phi là ý gì?
Xà Thất Yêu nhớ lại lời trăng trối của Triệu Gia Duyệt, “Thì ra Vương Bằng Phi thật sự vì tôi mà chết, cậu ấy sao phải… Tôi nghĩ… Sát thủ… Tôi không biết…”
Nếu nói Triệu Gia Duyệt được lợi gì từ cái chết của Vương Bằng Phi, có lẽ chỉ là món tiền tiền bảo hiểm kếch xù, nhưng rõ ràng số tiền ấy là do chính bản thân Vương Bằng Phi để lại cho Triệu Gia Duyệt, chứ không phải Triệu Gia Duyệt dùng thủ đoạn đê tiện để cướp lấy từ tay Vương Bằng Phi như những người khác, nếu chỉ vì thế mà sát hại Triệu Gia Duyệt thì thật sự rất gượng ép, ngay cả Triệu Gia Duyệt cũng phải tới khi chết mới biết Vương Bằng Phi đã gián tiếp vì mình mà tử vong…
Khoan đã! Nếu nói như vậy thì cái chết của Vương Bằng Phi lại có vấn đề. Điều tra viên bảo hiểm, số tiền bồi thường kếch xù, một người bất ngờ được hưởng lợi, thoạt nghe có vẻ cái chết của Vương Bằng Phi không phải do bị hãm hại, mà ngược lại, giống như một kế hoạch của bản thân hắn, dùng tử vong đổi lấy tiền bảo hiểm chẳng hạn, nếu đúng thế thì chẳng phải không có hung thủ nào thực sự hại chết Vương Bằng Phi sao? Từ Vương Vi, Xà Thất Yêu cũng biết Vương Bằng Phi chết vì tai nạn giao thông, cho nên người thực sự gϊếŧ chết hắn phải là lái xe hôm ấy mới đúng, nhưng mười hai người đang ngồi tại đây lại không có ai như vậy.
Rất kỳ quái! Rốt cuộc sát thủ kia muốn trả thù chuyện gì? Trả thù kẻ gϊếŧ chết Vương Bằng Phi, hay trả thù những kẻ làm tổn hại và trục lợi từ Vương Bằng Phi? Không buông tha, thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót, ra tay với nhiều người như vậy, nếu chỉ vì trả thù những người từng trục lợi từ Vương Bằng Phi hoặc từng hãm hại Vương Bằng Phi thì có phải quá khó hiểu không? Hơn nữa tàn ảnh của Vương Bằng Phi là sao? Cho dù chết rất ly kỳ, nhưng hắn không biến thành cô hồn, mà chỉ để lại một chút tàn ảnh, tai nạn giao thông lại là sự cố dễ dàng tạo nên cô hồn oán quỷ nhất… Xà Thất Yêu không khỏi tự mắng mình ngu, cuối cùng y mới nhận ra, điều y bỏ sót chính là Vương Bằng Phi, không có hồn phách, chỉ có tàn ảnh, điều này chứng tỏ sau khi hắn chết, vẫn còn những chuyện khác phát sinh…
“Cảnh sát có sử dụng đặc quyền hay không?” Huyền Vũ lại hỏi.
Liêu Thiên Kiêu tiếp tục viết vào lòng bàn tay Xà Thất Yêu ba chữ: 1 9 Triệu.
Liêu Thiên Kiêu cũng rất sốt ruột, bởi vì không thể mở miệng, nên những thu hoạch của hắn không thể báo lại cho Xà Thất Yêu. Xà Thất Yêu nhất định không biết Vương Bằng Phi chết ly kỳ đến vậy, còn có một điều, hắn đã cứu Triệu Gia Duyệt! Bởi vì Triệu Gia Duyệt bảo vệ hắn trước mặt mọi người, nên Liêu Thiên Kiêu – đã từng ngưỡng mộ nữ thần – lúc ấy nóng máu, ngay từ vòng thứ nhất đã buff cho Triệu Gia Duyệt khả năng “Miễn tử”, hắn cũng không ngờ Triệu Gia Duyệt sẽ bị gϊếŧ ngay từ đầu, chỉ là lúc ấy cảm xúc sục sôi, tình cảm dâng trào, nên mới… Mà hắn càng không ngờ là, Triệu Gia Duyệt đã được buff khả năng “Miễn tử” lại bị gϊếŧ chết. Khi đó Liêu Thiên Kiêu thật sự sợ hãi, hắn không thể nói một câu, sau này chỉ thấy hối hận, hắn nghĩ có lẽ tại mình ra hiệu không đúng nên Huyền Vũ mới hiểu nhầm, chuyển “Miễn tử” cho một người khác, tất nhiên cũng không có hiệu lực. Thế nhưng sau khi từng người từng người lần lượt chết đi, Liêu Thiên Kiêu nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm giác chuyện này không ổn.
Không thể nghi ngờ, “Miễn tử” đã trao cho Triệu Gia Duyệt, mà lý do tử vong của Triệu Gia Duyệt cũng rất mơ hồ, lời trăng trối khi chết còn quá mức bình thản, bình thản như thể cái chết đã chứng minh cho một suy đoán nào đó của cô, mà trong đó còn ẩn chứa chút hụt hẫng không dễ nhận thấy.
“Thì ra Vương Bằng Phi vì tôi mà chết…”
Còn nửa câu sau thì sao?
“Tôi nghĩ… Hung thủ… Tôi không biết…”
Nghe giống như Triệu Gia Duyệt vốn đã biết hung thủ là ai, nhưng đột nhiên lại đổi ý, không chịu nói.
Đúng, chính là thế!
Liêu Thiên Kiêu lại nhớ đến bài thơ hắn đọc được, nghe nói đó là lời nhắn Vương Bằng Phi mang theo người trước khi tử vong.
Tôi rất rất yêu em, yêu đôi mắt em, môi và mái tóc em
Yêu đầu em, thân thể và tứ chi em,
Yêu xương tủy, máu thịt của em,
Tôi yêu tất cả mọi thứ của em,
Vì thế tôi tình nguyện,
Tôi tình nguyện cho em tất cả mọi thứ của tôi,
Đôi mắt của tôi, môi và mái tóc tôi,
Đầu của tôi, thân thể và tứ chi tôi,
Xương tủy của tôi, máu thịt của tôi.
Và tất cả những gì tôi có,
Tôi cho em mọi thứ của tôi,
Yêu em,
Em vạn lần đừng sợ,
Tuy rằng xấu xí,
Nhưng vị sứ giả màu đen kia,
Hắn mang tới thứ tôi chân thành muốn tặng em,
Xin em cười một lần, nhận lấy đi,
Cầm dao và đến đây đi,
Vung lên thật mạnh,
Vạch ra, cắt bỏ, xé rách đi,
Tôi sẽ nằm trong chiếc hộp nhìn ngắm em,
Vĩnh viễn…
Người mà Vương Bằng Phi yêu, chính là Triệu Gia Duyệt, điều này không còn gì phải nghi ngờ. Liêu Thiên Kiêu nhớ rõ, hồi còn ở trường, có rất nhiều lời xì xào huyên náo, nói rằng kẻ thù chung của tất cả như Vương Bằng Phi lại dám có ý đồ với nữ thần Triệu Gia Duyệt? Rất nhiều người chê cười Vương Bằng Phi, còn sinh sự với hắn, nhưng thực ra hắn chưa bao giờ có hành động gì khác thường. Hắn chỉ im lặng làm vài việc nhỏ cho Triệu Gia Duyệt, đun nước, chiếm chỗ, đưa ô, tựa hồ bản thân hắn cũng không muốn Triệu Gia Duyệt nhìn thấy mình, hắn chỉ lặng lẽ âm thầm làm những việc đó. Liêu Thiên Kiêu đã từng nhìn thấy Vương Bằng Phi lén lút nuôi nấng mấy chú mèo hoang, kỳ thật chỉ vì Triệu Gia Duyệt thích chúng, nhưng cuối cùng mọi người lại vu oan cho hắn gϊếŧ chết lũ mèo kia. Vương Bằng Phi thích Triệu Gia Duyệt hơn những người khác thích Triệu Gia Duyệt rất nhiều, đó là một thứ tình yêu không cần hồi báo, thậm chí sau bao nhiêu năm qua đi, Vương Bằng Phi chết thảm vẫn để lại món di sản kếch xù cho Triệu Gia Duyệt.
Trần Mai Âm nói, hình như Vương Bằng Phi rất túng thiếu. Tuy làm ăn không tốt, nhưng cũng đâu phải chuyện quá lớn, sao lại rơi vào tình cảnh túng thiếu đến mức bán cửa tiệm, còn bán cả bảo vật gia truyền? Cách giải thích duy nhất chính là, tiền của hắn muốn dùng cho một người khác, mà người này, hiển nhiên chính là Triệu Gia Duyệt được nhận món tiền bảo hiểm vĩ đại, có lẽ ý của câu “Tôi cho em tất cả, cả bên trong và bên ngoài, tất cả cho em” chính là như thế này. Vương Bằng Phi bán đi vật ngoài thân, còn bán cả tính mạng của mình, để lại tất cả những gì mình có cho Triệu Gia Duyệt. “Sứ giả áo đen” là người mang đến tin tức tử vong, còn câu “Tôi nằm trong chiếc hộp nhìn em”, chẳng phải đã quá rõ ràng sao? Vương Bằng Phi chết, hắn nằm trong hũ tro cốt. Hắn sợ Triệu Gia Duyệt không chịu nhận món quà của hắn, nên thậm chí còn để lại một bài thơ, theo hắn, chỉ có Triệu Gia Duyệt mới hiểu ý nghĩa của bài thơ đó, đó là lời trăng trối hắn dành cho Triệu Gia Duyệt.
Triệu Gia Duyệt hiểu lời trăng trối của Vương Bằng Phi, thế nhưng cô không thể tin, cô nghi ngờ cái chết của Vương Bằng Phi, bởi vì chắc chắn cô cũng đã đọc được topic về Vương Bằng Phi trên mạng, nhận ra không ít bạn học của mình cũng góp mặt trong đó, cái chết của Vương Bằng Phi cũng không đơn giản, vì thế cô lên kế hoạch, muốn tìm ra người hại chết Vương Bằng Phi, muốn biết những người bạn kia đóng vai trò gì trong chuyện này, nên cô đề xuất Trò chơi Sát thủ, hi vọng tất cả nói ra sự thật về Vương Bằng Phi…
Thế nhưng, ngoài ý muốn, Triệu Gia Duyệt chết…
Trong trò chơi này, chỉ có một nhân vật không thể tiếp nhận đặc quyền của thầy thuốc, thầy thuốc không có quyền cứu nhân vật này, đó chính là sát thủ…
Sát thủ, có hai người!
Hết chương 14.