“Cậu thấy thế nào?” Đào Nghị đóng cửa phòng, nhìn xung quanh rồi hỏi, Triệu Phong Hoa đã bật PS3 và TV LCD.
“Cái gì thế nào?” Triệu Phong Hoa tìm một chỗ ngồi xuống, cầm điều khiển lên, tựa hồ hoàn toàn không hiểu Đào Nghị đang nói gì.
“Thôi xin, ở đây chỉ còn hai chúng ta thôi!” Đào Nghị mất kiên nhẫn. Hai người họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, hiểu rõ lẫn nhau, bởi vì Triệu Phong Hoa thông minh, mà Đào Nghị cũng không ngốc, học cùng nhau, hai người hợp tác làm không ít chuyện, tỷ như đầu cơ trục lợi đáp án đề thi, hoặc tỷ như…
“Cậu muốn tớ nói cái gì?” Triệu Phong Hoa hỏi.
“Thì cũng phải có ý tưởng gì chứ, cái thằng xấu xí kia đã nói Vương Bằng Phi ở bên cạnh chúng ta mà!”
“Là ở bên cạnh Trương Triết.” Triệu Phong Hoa chém đinh chặt sắt đáp, sau lại bồi thêm một câu, “Ấy là nếu thực sự có ma quỷ. Cậu tin không?”
Triệu Phong Hoa giễu cợt làm Đào Nghị xấu hổ, nhưng chuyện hệ trọng khiến gã chấp nhận chịu đựng nỗi xấu hổ này, “Nhưng thằng phục vụ đó miêu tả chính xác ngoại hình của Vương Bằng Phi.”
“Chẳng phải chính cậu vừa nói còn gì, có thể nhìn trên thời sự.”
“Thời sự cũng hơn nửa năm trước rồi, hơn nữa lúc ấy để bảo vệ nhân chứng, khuôn mặt chúng ta đều đã qua xử lý, sao nó biết chúng ta cũng liên quan đến chuyện kia được!” Đào Nghị đã nóng nảy.
Triệu Phong Hoa lúc này mới nghiêm túc lại, “Đào Nghị, Vương Bằng Phi không phải bị chúng ta gϊếŧ chết.”
Những lời này tuy nói rất chậm, nhưng lại cực kỳ có sức thuyết phục. Đào Nghị ngẩn người, sau đó tỉnh ngộ. Đúng vậy, Vương Bằng Phi đâu phải bị hai bọn họ gϊếŧ chết, nhiều nhất, bọn họ chỉ đóng vai quần chúng trong sự kiện ấy mà thôi, có lẽ Vương Bằng Phi từ đầu đến cuối cũng chẳng biết đến sự tồn tại của họ, kể cả tính theo pháp luật, hai người họ cũng không thể nào bị truy cứu, nên gã còn sợ cái gì?
“Cậu nói đúng.” Đào Nghị nhẹ giọng đáp, “Chắc tại tớ lo lắng quá.”
“Nhưng buổi họp lớp này đúng là có điểm kỳ quái,” Triệu Phong Hoa lại bổ sung một câu, “Cậu không phát hiện những người tham dự đều ít nhiều có quan hệ với Vương Bằng Phi khi còn sống sao?”
Đào Nghị lại bắt đầu lo lắng, gã gật đầu, “Có, tớ biết rồi.”
So với Liêu Thiên Kiêu không giữ liên lạc từ hồi tốt nghiệp, Đào Nghị và Triệu Phong Hoa hiểu biết những người tham dự họp lớp lần này hơn nhiều. Bảy nam bảy nữ, trừ bạn cùng phòng và bạn cùng tổ của Vương Bằng Phi, Trần Bân là điều tra viên do công ty bảo hiểm phái đến để điều tra sự cố tử vong ngoài ý muốn của Vương Bằng Phi, Vương Vi là người truyền bá tin tức đó trên internet, Cao Duyệt Nhiên và Phương Phương lần lượt là người qua đường chứng kiến sự việc và nhân viên hoả táng, còn Đào Nghị và Triệu Phong Hoa, kỳ thật cũng có mối liên hệ khác với cái chết của Vương Bằng Phi, chỉ duy nhất Tạ Lộ Dao là không ai biết có liên quan hay không, và nếu liên quan thì đóng vai trò gì.
“Trong chúng ta có vài người thật sự dính líu đến cái chết của Vương Bằng Phi, nhưng cũng có vài người chỉ là bạn cùng học thôi, như vậy cũng được à?”
Triệu Phong Hoa hiểu ý của Đào Nghị, ý của gã là những người không liên quan đến cái chết của Vương Bằng Phi thì đều là bạn học có giao thiệp với Vương Bằng Phi ngày xưa, giờ phút này lại đến họp lớp thì cũng có phần kỳ quái, đương nhiên mục đích đến dự không thể cho ai biết, hơn nữa cũng có liên quan trực tiếp đến cái chết của Vương Bằng Phi.
Trong tiểu thuyết trinh thám đầy rẫy những buổi họp lớp chẳng hiểu mô tê gì như vậy, mục đích là để báo thù thay một người đã chết nào đó, nhưng nếu áp dụng lên từng người trong số bọn họ thì lại không đúng lắm. Ví dụ như người tổ chức lần này là Triệu Gia Duyệt, Chu Lượng Lượng, Trần Mai Âm chứ không phải nhân vật X bí hiểm, mặc dù trên thϊếp mời không viết, nhưng hiện giờ ai cũng rõ, hoàn toàn không phù hợp với thiết lập trong tiểu thuyết trinh thám, lại nói, bất luận những người này có hay không có liên quan đến cái chết của Vương Bằng Phi, giữa ban ngày ban mặt, muốn ra tay với nhiều người như vậy cũng không thực tế lắm, nơi này đâu phải hoang đảo, cũng không phải mật thất…
Nghĩ đến đây, Triệu Phong Hoa cũng thấy buồn cười. Có thể dạo này thần kinh căng thẳng nên gã mới nghi thần nghi quỷ đi. Gã ấn nút Start, nói với nói với Đào Nghị, “Xem ra chúng ta lo lắng quá rồi, chơi một ván không?”
“Có!” Đào Nghị cũng bình tĩnh lại, cầm điều khiển lên. Hai người rất nhanh đã chiến đấu dữ dội, không ai chú ý tới một làn sương mỏng màu xám từ mặt đất dâng lên, đang chậm rãi vây quanh căn phòng chơi game kín mít.
Trương Triết và Vương Phương Lâm trốn vào phòng tập gym, không ngờ biệt thự Hôi Dạ này thật sự đã được trang bị đầy đủ mọi thứ, trong phòng tập gym có phòng đạp xe, phòng tập yoga, phòng tập nhảy vân vân, thiết bị đầy đủ, hơn nữa nhìn còn rất mới.
“Cái đm, không về nữa được không?!” Vương Phương Lâm huýt sáo, đưa tay sờ thử vài chiếc máy tập thể hình, chọn lấy một cái, bắt đầu làm nóng người.
Trương Triết thì hoàn toàn chẳng biết làm gì, gã chỉ vô thức đi theo Vương Phương Lâm mà thôi, tuy bản thân gã cũng biết mình và Vương Phương Lâm chẳng thân thiết là bao. Quả nhiên, Vương Phương Lâm chẳng buồn nhìn gã, làm nóng người xong thì cứ thế tự tập luyện. Trương Triết nhìn trái nhìn phải, muốn lên máy chạy bộ, nhưng nghĩ như vậy lại không nhìn được phía sau, muốn nằm đẩy tạ, lại sợ vừa nằm xuống đã nhìn thấy khuôn mặt của Vương Bằng Phi…
“Liên quan gì đến tao đâu, sao lại đi theo tao chứ!” Trương Triết nhẹ giọng hô. Tuy Vương Bằng Phi chết rất thảm, nhưng thật sự không có… Được rồi, không có bao nhiêu quan hệ với gã, gã thậm chí còn chẳng xuất hiện ở hiện trường Vương Bằng Phi tử vong, hôm đó gã đi công tác mà, rõ ràng Vương Vi và Cao Duyệt Nhiên mới có mặt tại hiện trường, rõ ràng Triệu Gia Duyệt mới là người Vương Bằng Phi từng theo đuổi, tại sao Vương Bằng Phi chẳng theo ai mà lại đi theo gã chứ?!
Trương Triết càng nghĩ càng hoảng, mồ hôi lạnh cứ thế ứa ra, mà Vương Phương Lâm bên kia đã bắt đầu đấm bao cát, bộ dạng rất thoải mái tự tại. Vì sao Vương Phương Lâm không sợ? Theo như Trương Triết biết, Vương Phương Lâm cũng có liên quan trực tiếp đến cái chết của Vương Bằng Phi, tại lễ tang của Vương Bằng Phi, cha mẹ già và thân thích của hắn thiếu điều còn đánh nhau với Vương Phương Lâm cơ mà!
Không ổn! Trương Triết đột nhiên phát hiện mình vừa làm một chuyện rất ngu ngốc, gã ở cùng ai không ở, lại đi theo Vương Phương Lâm, có khi mục tiêu của Vương Bằng Phi chính là Vương Phương Lâm, nhưng vì Vương Phương Lâm dương khí tràn trề, sát khí quá nặng, nên tạm thời chưa làm được gì mà thôi!
Mẹ kiếp, nhất định là thế! Trương Triết nghĩ, tại sao lại đi theo mình, mình chỉ là môi giới mà thôi, phải nhanh chóng tránh xa tên này ra mới được. Trương Triết lập tức hành động, đang định co giò đánh bài chuồn, lại chợt nghe phía sau “Loảng xoảng” ầm ĩ, sàn phòng tựa hồ rung lên, đồng thời, một dòng chất lỏng ấm áp phụt lên người gã.
“Cậu làm gì…” Trương Triết trợn mắt há mồm nhìn sang chỗ Vương Phương Lâm, nhưng gã lập tức run như cầy sấy. Trước mắt gã chỉ có hai màu đỏ và trắng, đỏ là máu, trắng là óc, gã nhìn thấy Vương Phương Lâm nằm bẹp dưới một quả tạ cực lớn, đầu nát bét.
“Cứu… Cứu mạng…” Trương Triết vắt chân bỏ chạy, nhưng cánh cửa khi nãy vừa mở ra thoải mái, giờ phút này lại đóng chặt, “Có ai không? Tai nạn chết người rồi! Mau tới đây đi, cho tôi ra ngoài!” Trương Triết liều mạng thét, vừa thét vừa đạp cửa, nhưng cánh cửa không hề sứt mẻ.
Chẳng biết từ lúc nào, trong phòng trôi nổi một làn sương mù màu đỏ nhạt, giống như máu bốc hơi lên. Trương Triết sợ tới mức không dám thở mạnh, hai cánh tay đập cửa cũng mất hết sức lực. Gã kinh hãi khom người xuống, tự ôm lấy đầu gối như một đứa trẻ, miệng không ngừng niệm, “Đừng gϊếŧ tao, tao biết sai rồi, mày muốn gì tao cho mày hết, đừng gϊếŧ tao…”
“Ủa?” Triệu Gia Duyệt đặt cuốn sách trên tay xuống, nghiêng tai lắng nghe.
“Sao thế?” Trần Mai Âm hỏi, trên tay cô là cuốn sách ‘Giám định và thưởng thức văn vật cổ’, khi nãy không giới thiệu với mọi người, hiện giờ cô mở một tiệm đồ cổ, làm ăn cũng không tệ.
“Hình như tớ nghe thấy tiếng Trương Triết.” Triệu Gia Duyệt nói.
“Trương Triết?” Chu Lượng Lượng buông cuốn ‘Phổ cập giáo dục’ xuống, “Chẳng phải gã ta đi với Vương Phương Lâm đến phòng tập gym sao?”
“Ừ, chắc tớ nghe nhầm.” Triệu Gia Duyệt nói, “Lúc nãy chắc cậu ta sợ lắm.”
“Đáng kiếp!” Chu Lượng Lượng lạnh lùng đáp, “Hồi trước gã ta cũng không ít lần ám hại Vương Bằng Phi, lần này Vương Bằng Phi chết, ít nhiều cũng do gã ta hại.”
Triệu Gia Duyệt vểnh tai lên, “Lượng Lượng, cậu vừa nói gì?”
Trần Mai Âm vỗ vỗ mu bàn tay Triệu Gia Duyệt, “Ý của Lượng Lượng là Vương Bằng Phi sa sút đến nỗi phải bán đi bảo vật tổ truyền, trên đường lại tử vong vì tai nạn xe cộ, đều là do Trương Triết giở trò với tiệm sách của hắn.”
Triệu Gia Duyệt sầm mặt, “Chuyện làm ăn của Vương Bằng Phi trục trặc là do Trương Triết sao?”
Chu Lượng Lượng tự biết lỡ miệng, đành phải im lặng, để Trần Mai Âm trả lời Triệu Gia Duyệt, “Không nói với cậu vì chuyện đó tuy bẩn thỉu, nhưng có biết cũng chẳng giúp được gì. Thương trường ngươi tiến ta lùi, ngươi lừa ta gạt là chuyện thường, hàng năm có bao nhiêu người nhà tan cửa nát, không thể chỉ vì Vương Bằng Phi và Trương Triết là bạn học mà nói Trương Triết tội ác tày trời, đương nhiên gã ta cũng chẳng phải người tốt.”
Triệu Gia Duyệt nghe xong, trầm mặc thật lâu, cuối cùng mới lên tiếng, “Cậu nói đúng.”
Trần Mai Âm gật đầu, “Cậu hiểu được là tốt rồi.”
Triệu Gia Duyệt lại nói, “Như vậy, rốt cuộc là Vương Bằng Phi chết như thế nào?”
※
Liêu Thiên Kiêu bị anh chàng phục vụ xấu xí vừa ôm vừa lôi đến một căn phòng gì đó, sau khi cửa đóng sập lại, y mới nhẹ nhõm thở phào rồi buông hắn ra. Liêu Thiên Kiêu lúc này mới kịp phản ứng, nhìn trái nhìn phải, phát hiện bọn họ đang ở trong một phòng máy tính sáng sủa sạch sẽ, một bên đặt mấy chiếc máy tính, một bên chia đôi, xếp chăn gối đệm và đồ ăn vặt, hiển nhiên đây chính là phòng hoạt động tập thể mà hắn muốn tìm lúc nãy.
Theo trực giác, Liêu Thiên Kiêu cảm thấy hình như mình vừa suýt chọc phải một thứ không nên chọc, tuy không thể nói rõ, nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn phải có, vì thế hắn vội vàng mở miệng, “Cám…” Còn chưa dứt lời đã bị cắt ngang.
“Ngươi là đồ con lợn hay ngươi bị thiểu năng hả ti, ngươi muốn chết có phải không ti ti? Nếu xà gia không tình cờ đi ngang qua, ngươi bây giờ đã biến cmn thành một đống phân ti ti ti ti!”
“Sao lại thành phân?” Liêu Thiên Kiêu ngơ ngác hỏi.
“Bị ăn thịt rồi bị tiêu hoá rồi bị thải ra thì tất nhiên thành phân ti ti ti ti ti!” Anh chàng xấu xí hung hăng nói.
Liêu Thiên Kiêu nổi giận, sao lại có thể mắng chửi người khác như thế cơ chứ?! A, khoan đã!! Liêu Thiên Kiêu ngoáy ngoáy tai, bảo, “Cậu nói thêm câu nữa nghe coi.”
“Nói cái rắm á ti!”
Liêu Thiên Kiêu trố mắt há mồm, “Xà Thất Yêu?”
Xà Thất Yêu cũng sửng sốt một lát, tựa hồ rất muốn phủ nhận, nhưng vì bại lộ quá rõ rồi, nên cuối cùng chỉ có thể mắng một câu, “Chính là bổn đại gia đây, sao ti?”
Liêu Thiên Kiêu lập tức hết sợ, hắn tò mò nhìn chằm chằm Xà Thất Yêu, nhìn mặt chưa đủ, nên chạy ra sau lưng nhìn tiếp.
“Làm gì ti?”
“Hoá ra cậu biến thành mặt người thì cũng mặc đồ hiện đại à?”
“Vớ vẩn ti.” Xà Thất Yêu kéo lấy Liêu Thiên Kiêu đang vây quanh y, nói, “Xà gia còn tốt cmn nghiệp thạc sĩ ti!”
“A a a?” Liêu Thiên Kiêu giật mình, “Cậu bảo cậu có đi học ở trường của loài người á?”
“Chơi bời thôi, tri thức của nhân loại các ngươi thật sự quá bần cùng ti.” Xà Thất Yêu lại ném cho Liêu Thiên Kiêu vẻ mặt ‘nhân loại ngu xuẩn’.
“Cậu học ngành gì?”
“Dân tộc học ti.”
“Rất hợp với cậu nha.” Liêu Thiên Kiêu nói, “À đúng rồi, cái mặt cậu như này là cố ý sao?”
Xà Thất Yêu lập tức cứng người, một lát sau mới nhảy dựng lên, “Xà gia từ bé đến lớn đã thế này đấy, ngươi quản được à quản được à quản được à quản được à ti ti ti ti ti!!!!” Bộ dạng thẹn quá hoá giận, nổi trận lôi đình đã chứng minh tất cả.
Liêu Thiên Kiêu lập tức ngộ ra, chẳng trách Xà Thất Yêu cứ không chịu biến thành mặt người, hoá ra là vì xấu quá. Nhưng lại nói, tuy lần đầu nhìn thì xấu thật, nhưng giờ quen rồi, huống chi đã biết đây chính là Xà Thất Yêu, Liêu Thiên Kiêu cảm giác khuôn mặt này trông cũng dễ nhìn dã man.
“Ẹc, tôi không có ý gì đâu.” Liêu Thiên Kiêu nói, “Thực ra ngoại hình cậu đặc sắc dã man…”
#$%& đấy mà là lời khen à?! Xà Thất Yêu muốn bóp chết Liêu Thiên Kiêu, người này vừa lượn một vòng qua Quỷ môn quan, thế mà bây giờ còn dám ở đây chê bai ngoại hình của y.
Liêu Thiên Kiêu nhìn vẻ mặt Xà Thất Yêu là biết y hiểu lầm rồi, vội vàng cười lấy lòng, “Lúc nãy tôi diễn đạt không chuẩn lắm, ý tôi là, ngoại hình cậu rất ưa nhìn, tức là… Ừm, rất hợp với thẩm mỹ quan của tôi.”
Xà Thất Yêu ngẩn cả người, thật lâu sau mới nói, “Ehhh, ngươi… Khẩu vị của ngươi nặng dã man…” Nói xong thì lệ rơi đầy mặt, mẹ kiếp, có ai lại tự dìm hàng mình như vậy sao?
Hết chương 6.