“Thiên Kiêu, sao thế, cứ ỉu xìu vậy?” Peter ở bộ phận tiêu thụ cầm túi tài liệu vỗ vai Liêu Thiên Kiêu, “Thất tình à?”
“Không.” Liêu Thiên Kiêu thấp giọng đáp, hắn còn chả thích ai, thất cái quái gì mà thất!
Mà nói cũng lạ, Liêu Thiên Kiêu tuy không đẹp trai ngời ngời, nhưng tốt xấu gì cũng được coi là nhã nhặn đoan chính, mặt mũi thanh tú, tính cách ôn hòa, bản chất lại thật thà ngoan ngoãn, hai mươi bảy tuổi mà vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai. Hồi trước đi học còn tự an ủi là bận rộn bài vở quá, cứ từ từ không phải vội, về sau ra trường đi làm, Liêu Thiên Kiêu thử sức ngay, cũng được mọi người giới thiệu cho vài cô bạn gái, nhưng chẳng biết tại sao buổi đầu trò chuyện thì vui vẻ lắm, còn lưu số điện thoại để hẹn gặp tiếp, thế mà cứ sang hôm sau thì người ta mất tích. Bỏ việc, chuyển nhà, xuất ngoại, người cũ quay về, cứ thế mất tích… Nghĩ mà xót xa rơi lệ.
“Thế chú mày bị làm sao, anh thấy hôm nay chú xử lý sai mấy chứng từ, chắc bị Diệt Tuyệt sư thái mắng à?”
Liêu Thiên Kiêu làm hành chính, chức vụ là PIC, nghe thì oai, nhưng thực ra chỉ lo việc vặt, nào là book nhà hàng book khách sạn, điều xe, mua văn phòng phẩm, làm công tác hậu cần, không có nhiều cơ hội thăng tiến, nhưng lại rất ổn định, từ hồi ra trường vào công ty đến giờ, Liêu Thiên Kiêu coi như cũng đã là trưởng nhóm, có cả một nhân viên dưới quyền.
“Haizz, thôi đừng nói nữa!” Liêu Thiên Kiêu vừa nghĩ đến Hắc Tố Trinh ở nhà đã nhức cả đầu. Thực ra lạc quan mà nói, Hắc Tố Trinh đúng là chưa làm gì cả, nhưng bị một con rắn hoành hành ngang ngược trong nhà như thế, ngày nào cũng xuất quỷ nhập thần lướt qua trước mặt, lúc thì cuộn tròn trên giường, lúc thì treo mình trên giá áo, lúc lại làm tổ trên khay đựng hoa quả, nệm sofa, thình lình ngóc đầu lên thè lưỡi rắn, ai mà không suy nhược thần kinh chứ hả? Liêu Thiên Kiêu thật không hiểu đầu óc mấy người nuôi rắn như thú kiểng làm từ thứ gì, không thể hiểu nổi, cứ nghĩ đến là lại nhức đầu.
“Sao thế, nói anh nghe xem nào?” Peter cũng giống Liêu Thiên Kiêu, cùng là nhân viên lâu năm ở công ty nhỏ này, nhưng gã ngon lành hơn Liêu Thiên Kiêu, bây giờ đã lên phó tổng, Diệt Tuyệt sư thái quý gã, cho gã nhiều quyền hạn, một công ty chưa đến 50 người mà riêng mình gã đã có bốn nữ trợ lý xinh đẹp, lúc ra ngoài họp, phó tổng Peter nhanh nhẹn dẫn đầu, bốn trợ lý theo sau, ai cũng áo vest quần Âu nhìn như vệ sĩ.
“Nhà em…” Liêu Thiên Kiêu mở đầu xong lại không biết nói tiếp thế nào. Ai tin được trong nhà hắn có một con rắn thông minh đến thế, đã hiểu tiếng người còn xuất quỷ nhập thần nữa chớ!
Liêu Thiên Kiêu thở dài, mấy lời khiển trách của đồng chí cảnh sát vẫn văng vẳng bên tai, báo cáo láo nữa là bắt về đồn đấy nhé!
“Nhà em… Nhà em giục cưới vợ.” Cuối cùng, Liêu Thiên Kiêu qua loa kiếm cớ.
Câu này thực sự chỉ là kiếm cớ. Nói đến cũng lạ, Liêu Thiên Kiêu xuất thân ở vùng quê, tuy không phải nông dân nghèo khổ nhưng cũng là người địa phương, trong thôn của hắn, chỉ cần không đi học hoặc không đi làmthì đều kết hôn rất sớm, giải quyết nội bộ. Người khác bằng tuổi hắn đã có cả đàn con rồi, theo lý thì cha mẹ hắn cũng phải sốt ruột chuyện lập gia đình của hắn mới đúng, nhưng cha mẹ hắn không hề! Cha mẹ Liêu Thiên Kiêu đến giờ này vẫn chưa từng đề cập tới chuyện muốn hắn kết hôn, lại càng không giống cha mẹ nhà người khác ngày ngày nhắc đi nhắc lại bắt con cái tìm đối tượng hoặc nhờ bạn bè tìm cho đối tượng. Liêu Thiên Kiêu đến bây giờ cũng chưa từng bị giục kết hôn, chính hắn cũng thấy khó hiểu, chẳng lẽ hắn không phải con ruột sao?
“Ừa, anh biết rồi anh biết rồi.” Peter lập tức làm mặt đồng cảm, ra sức vỗ vai Liêu Thiên Kiêu. Peter cũng sắp ba mươi, vẫn chưa lấy vợ, nhưng khác với Liêu Thiên Kiêu, gã còn muốn chơi bời mấy năm nữa, vợ con phiền phức, cứ chơi chán rồi tính tiếp.
“Để lát về anh bảo bọn Amy tìm giúp cậu xem, Thiên Kiêu của chúng ta nhìn đứng đắn đàng hoàng như thế này sao có chuyện không tìm được bạn gái, nói ra ai thèm tin!” Amy là một trong “Tứ Mỹ Bảo Tiêu” của Peter, cũng là người thân cận với Peter nhất, nghe đồn cũng từng qua lại với Peter một thời gian.
“Cám ơn anh Peter.” Liêu Thiên Kiêu chân thành cảm tạ, một mình lâu quá rồi, hắn thật sự cũng muốn lấy vợ!
Liêu Thiên Kiêu thuộc kiểu đàn ông truyền thống, đặc biệt yêu thích không khí gia đình ấm áp, vợ hắn không cần xinh đẹp, nhưng nhất thiết phải chân thành, hiền lành, chăm sóc gia đình. Cuộc đời sau này mà Liêu Thiên Kiêu ao ước nhất chính là mỗi ngày tiện đường đưa vợ đi làm, tối về nhà có người nấu cơm chong đèn chờ hắn, cứ nghĩ đến cảnh ấy là hắn cảm động lắm rồi, ra ngoài khổ sở thế nào không quan trọng!
Thang máy “Đinh” một tiếng, hai người vừa trò chuyện vừa bước ra. Trong toà nhà đèn đuốc sáng trưng, kính mờ, nhìn không rõ cảnh vật bên ngoài, mãi đến lúc ra tới đại sảnh mới biết trời đang mưa.
Cơn mưa mùa đông phủ mờ thành phố, đèn đường bật sáng, các loại biển hiệu lung linh rực rỡ, ánh sáng đủ màu phản chiếu trên con đường ướŧ áŧ nhộn nhịp người đi. Ai cũng vội vã, hoặc cúi đầu hoặc sải bước, đô thị phồn hoa đột nhiên mang tới cảm giác trống rỗng cô liêu, lá ngô đồng vàng hoe theo mưa trôi xuống cống thoát nước, chồng chất thành ụ…
Liêu Thiên Kiêu và Peter đều không lái xe, bởi vì làm ngay trung tâm, nên lái xe không tiện bằng đi tàu điện ngầm.
“Hay là đi ăn cơm đi, đêm nay vừa khéo anh không có hẹn.” Peter đề nghị.
Liêu Thiên Kiêu cũng không muốn về nhà, hắn nghĩ đến Hắc Tố Trinh đã đau đầu, lại nói, hắn chưa từng nhìn thấy Hắc Tố Trinh ăn gì cả, chẳng biết con rắn kia sống bằng gì nữa.
“Phố đối diện mới mở quán ăn Quảng Đông, nghe bảo cháo ở đấy ngon lắm, được không anh Peter?”
Peter híp mắt nhìn về phía xa xa, hình như không nghe được Liêu Thiên Kiêu vừa nói gì. Liêu Thiên Kiêu nhìn theo ánh mắt Peter, thấy trước cửa siêu thị đối diện có một cô gái cầm ô giấy đứng trong mưa, tấm váy trắng liền thân bay bay trong gió, mái tóc dài bay bay trong gió, hệt như Tiểu Long Nữ. Cô gái nọ tóc dài đến eo, vấn một nửa thành hìnhbông hoa trên đỉnh đầu, cài một chiếc trâm ngọc, khuôn mặt vừa cổ điển vừa tinh tế, nhìn không giống hoá trang, nhưng giữa hai lông mày có một bông hoa mai đỏ thắm, rất đẹp, phong thái khác hẳn những người xung quanh.
“Uầy, cái váy kia nhìn giống TV bước ra nhỉ?” Liêu Thiên Kiêu không am hiểu thời trang, nếu hắn hiểu một chút thì sẽ biết cô gái kia đang mặc Hán phục (trang phục kiểu nhà Hán), dạo này rất nhiều thanh niên thích mặc Hán phục, còn hay tụ tập thành nhóm, cũng xem như là cảnh đẹp trên phố.
“Ôi chao huynh đệ, anh Peter đột nhiên nhớ ra có chuyện chưa làm, đi trước nhé.” Peter lập tức quên béng lời hẹn ăn cơm lúc nãy, quăng cho Liêu Thiên Kiêu một câu xin lỗi nham nhở rồi vội vàng bước về phía đối diện. Qua làn mưa, Liêu Thiên Kiêu thấy Peter tới bên cô gái nọ, vờ như lơ đãng đυ.ng trúng, làm người ta đạp chân phải vũng nước bùn, sau đó lại nhanh chóng đỡ lấy người ta, vừa xin lỗi vừa giải thích. Mới đầu cô gái nọ vẫn còn đề phòng, nhưng về sau cũng dần thoải mái, qua một lúc thì gật đầu cười ngượng ngùng, rồi cùng Peter đi mất.
Liêu Thiên Kiêu bi phẫn lấy cán ô chọc xuống đất, ngửa mặt lên trời thở dài, quả nhiên là người so với người vẫn khác nhau!
Hết chương 1.