Liêu Thiên Kiêu tắm rửa xong, vừa vào phòng đã nhìn thấy Xà Thất Yêu tao nhã nằm trên giường, lại còn đắp hai miếng mặt nạ. Nghe nói hôm nay là mặt nạ dưỡng trắng da, tuy Liêu Thiên Kiêu không tài nào hiểu nổi cái mặt rắn đen thùi lùi kia thì cần gì phải dưỡng trắng, nhưng hình như Xà Thất Yêu lại vô cùng chăm sóc dung nhan và làn da.
Y như đàn bà, Liêu Thiên Kiêu trong lòng nghĩ vậy, nhưng tất nhiên không dám nói ra miệng.
Nghe thấy tiếng bước chân của Liêu Thiên Kiêu, Xà Thất Yêu tựa hồ khẽ quay sang, nhưng bởi vì trên mắt còn đắp hai miếng dưa chuột, nên Liêu Thiên Kiêu không biết liệu y có nhìn mình hay không. Liêu Thiên Kiêu ngập ngừng, không biết mình tiến vào như vậy là đúng hay sai. Mà khoan, đây vốn là phòng của hắn cơ mà, tuy hiện giờ tu hú đã chiếm tổ chim khách, à không, rắn đã chiếm tổ… người, lại còn trang hoàng cho thành xa hoa cực điểm, nhưng hắn vẫn thừa tư cách bước vào chứ.
Nghĩ đến đây, Liêu Thiên Kiêu bèn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tiến đến trước giường Xà đại gia.
Xà Thất Yêu hé miệng nói qua khe hở trên miếng mặt nạ, “Làm gì ti?” Giọng điệu mất hứng thấy rõ.
Liêu Thiên Kiêu lại ngập ngừng, “Có chuyện muốn hỏi cậu một chút.”
“Chuyện của ngươi liên quan gì tới ta ti.” Xà Thất Yêu đáp rất thẳng thừng, tuy Liêu Thiên Kiêu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không tránh khỏi chút đả kích.
“Cậu ở nhà tôi ăn của tôi dùng của tôi, tốt xấu gì cũng phải nể mặt tôi chứ.” Liêu Thiên Kiêu thấp giọng lầu bầu.
“Xà gia ở nhà ngươi ăn của ngươi dùng của ngươi chính là phúc đức của ngươi ti!”
Phát điên mất! Thật sự là phát điên mất! Dạo này Liêu Thiên Kiêu bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu các phương pháp nấu canh rắn, ngâm rượu rắn, lột da rắn nhúng lẩu vân vân, hắn nhìn chằm chằm thân thể Xà Thất Yêu bọc trong lớp áσ ɭóŧ trắng tinh, thầm tưởng tượng đủ loại thủ đoạn xử lý Xà đại gia này.
“Nhìn cái gì vậy ti!” Xà Thất Yêu dùng hai ngón tay thon dài trắng nõn gỡ dưa chuột trên mắt ra, nhìn thẳng vào Liêu Thiên Kiêu, “Đừng tưởng xà gia không biết tâm tư xấu xa của ngươi ti!”
Liêu Thiên Kiêu phẫn nộ không nhìn nữa, đành vậy thôi, thực lực kém nhiều quá.
“Ngươi muốn nói gì với ta ti?” Xà Thất Yêu hỏi.
“Chẳng phải cậu nói không liên quan đến cậu cơ mà?” Liêu Thiên Kiêu tức giận bảo.
“Ừ đúng, thế ngươi ra ngoài đi ti.” Xà Thất Yêu lại định đắp dưa chuột lên.
“Ấy đừng!” Liêu Thiên Kiêu vội vàng ngăn Xà Thất Yêu lại, hắn nào dám đắc tội vị đại gia này, bèn nhanh chóng thuật lại sự tình từ đầu tới cuối.
Việc này là từ chuyện của Peter gợi ra, lúc ấy Liêu Thiên Kiêu và Phương Tình Vãn cùng bị nhốt trong không gian ảo, còn suýt nữa bị mãnh thú ba đầu dữ tợn tập kích, cuối cùng mãnh thú ba đầu kia chẳng hiểu sao tự nhiên bị thứ gì đó tiêu diệt gọn, về sau Liêu Thiên Kiêu nhìn thấy vết trườn của rắn, cho rằng đó là Xà Thất Yêu làm, mà Xà Thất Yêu coi như cũng đã gián tiếp thừa nhận, chỉ có điều Phương Tình Vãn lại không biết.
Phương cô nương là kiểu người gì, đại truyền nhân thứ mười một của trừ ma thế gia Phương gia? Đó chỉ là một thân phận thôi! Chủ yếu là tính tình Phương cô nương cực kỳ cố chấp, từ xưa đến nay đã chiến là phải chiến đến cùng, đã vậy còn rất mạnh bạo, lần này chưa hiểu mô tê gì đã bị người khác cướp mất đối thủ, chẳng cần biết bản thân mình có đánh lại hay không, Phương cô nương cứ thấy ấm ách trong bụng trước đã! Sau đó cô đến tìm Liêu Thiên Kiêu không biết bao nhiêu lần, còn quay lại nhà Peter không biết bao nhiêu lần, dự định tìm tòi dấu vết lưu lại để giải thoát nỗi hoang mang, nhưng tất nhiên đều thất bại. Liêu Thiên Kiêu thật sự không đành lòng tiếp tục nhìn Tiểu Phương chạy loanh quanh như ruồi mất đầu, nên mới kín đáo tiết lộ cho cô biết, thực ra có một người bạn ra tay giúp hắn…
“Không phải bạn ti!” Xà Thất Yêu sửa sai.
Liêu Thiên Kiêu hụt hẫng lắm, nhưng vẫn rất mạnh miệng, “Bạn cho đơn giản, nếu không thì bảo là gì? Cậu tưởng tôi thích lắm đấy!”
Xà Thất Yêu “ti” một cái, tựa hồ cảm thấy phản ứng của Liêu Thiên Kiêu rất thú vị.
Tóm lại, từ khi Phương Tình Vãn biết Liêu Thiên Kiêu làm bạn với một người tài ba thì — Đương nhiên Liêu Thiên Kiêu không nói với cô Xà Thất Yêu là một con yêu quái rắn… À không, là một Xà Yêu Thần — ngày nào cũng gọi điện thoại hoặc chạy đến công ty của Liêu Thiên Kiêu, chặn đường hắn, yêu cầu hắn sắp xếp cho gặp cao nhân để luận bàn một chút. Liêu Thiên Kiêu bị cô nàng quay cho hết cách, có mấy đồng nghiệp còn tưởng hắn đang chuẩn bị kết hôn.
Thế này chẳng phải dồn hắn vào đường cùng sao?! Liêu Thiên Kiêu nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể bất chấp về nhà thương lượng với Xà Thất Yêu, hi vọng y giúp mình giải quyết chuyện này.
“Ngươi muốn ta đi gặp nhân loại giống cái kia ti?” Xà Thất Yêu ném miếng dưa chuột vừa đắp trên mắt vào miệng.
“Gọi là nhân loại nữ.” Liêu Thiên Kiêu sửa lời, nhưng chính hắn cũng cảm thấy dùng từ như thế chưa đúng lắm, “Chỉ cần gặp một lần thôi là được, cô ấy chỉ muốn trao đổi với cậu một lát thôi.” Liêu Thiên Kiêu đâu dám nói Phương Tình Vãn muốn đánh nhau với Xà Thất Yêu, nhưng nếu không cho hai tên này gặp mặt thì cũng gay go lắm… Liêu Thiên Kiêu nghĩ đến cảnh thầy trừ ma Phương Tình Vãn đυ.ng độ xà yêu độc miệng Xà Thất Yêu, chính hắn cũng cảm thấy nguy hiểm trùng trùng!
“Không gặp.” Xà Thất Yêu dứt khoát trả lời, lần này cả “ti” cũng không có, giơ tay gỡ hai miếng mặt nạ xuống, ném sang một bên.
“Ấy, sao cậu lại ném rác lung tung!” Liêu Thiên Kiêu còn chưa dứt lời đã thấy một luồng sáng loé lên, hai miếng mặt nạ như bị thứ gì đó túm lấy rồi quẳng vào thùng rác. Vị đại gia này đúng là đại gia!
Xà Thất Yêu dùng những ngón tay xinh đẹp trắng nõn nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mặt rắn, như thể đang hỗ trợ làn da hấp thu tinh chất. Liêu Thiên Kiêu khốn khổ quay đi, mặc dù đã quen với cái đầu rắn, nhưng nhìn một con rắn đực… Một con xà nam ở đó làm đẹp, quả thực rất đau mắt!
“Thật sự không gặp sao?”
“Không gặp ti.”
“Ừ, thế thì thôi.” Liêu Thiên Kiêu nói, “Tôi về phòng đây.”
“Nhân loại giống cái kia…” Xà Thất Yêu đột nhiên gọi hắn lại.
“Nhân loại nữ.”
“Tóm lại, sau này ngươi gặp ít thôi ti!”
“Tại sao?” Liêu Thiên Kiêu kinh ngạc, chẳng lẽ Xà Thất Yêu cảm thấy Phương Tình Vãn sẽ gây nguy hiểm cho hắn?
“Bởi vì xà gia ghét, cô, ta, ti ~~~~~”
Khóe miệng Liêu Thiên Kiêu giật giật, xoay người rời khỏi phòng Xà đại gia, cảm giác dạo này nhân sinh và tinh thần mình vặn vẹo quá rồi!
Một giai điệu vui tai reo lên, Liêu Thiên Kiêu nhanh chóng chạy về phòng, cầm điện thoại di động xem thử, quả nhiên là Tiểu Phương gọi tới.
“Tiểu Liêu Tiểu Liêu, chuyện lần trước nhờ cậu thế nào rồi?” Phương cô nương vừa mở miệng đã nói liến thoắng, như thể chạy đua với thời gian.
“À… Người bạn kia của tôi… Có chút việc phải đi xa.”
“Ố?! Thế bao giờ cậu ta về?”
Liêu Thiên Kiêu nghe thấy tiếng Phương cô nương đập bàn ở đầu bên kia, hắn nuốt nước miếng đáp, “Không biết, hình như cậu ấy có… chuyện quan trọng phải làm, có lẽ trong thời gian ngắn không về được.”
“Cái đệch!” Phương Tình Vãn than dài một tiếng, “Xem chừng không có duyên rồi, nhưng mà tôi cũng sắp phải đi xa một chuyến, có lẽ thời gian tới cũng chưa về ngay được.”
“Du lịch à?”
“Công việc.”
“À, đi khảo sát theo trường hả, thuận buồm xuôi gió nhé!”
“Không phải, mà là nhận case.” Phương Tình Vãn nói.
Liêu Thiên Kiêu lúc này mới hiểu Phương Tình Vãn đang nói chuyện trừ ma diệt quỷ linh tinh, “Vậy cô đi cẩn thận nhé.”
“Case nhỏ thôi, dễ xử lý ấy mà, về tôi mua quà cho…”
Liêu Thiên Kiêu còn chưa kịp cao hứng đã nghe Phương cô nương nói tiếp, “Bao giờ bạn cậu trở lại, nhất định phải sắp xếp cho tôi gặp đấy.” Cô sảng khoái nói xong thì lập tức cúp máy.
Cầm điện thoại, Liêu Thiên Kiêu lại hụt hẫng, hắn cảm giác cô gái này hiện giờ cũng coi như đã xem hắn là bạn. Thực ra Liêu Thiên Kiêu vẫn chưa từ bỏ, rất muốn phát triển mối quan hệ kia với Tiểu Phương, tuy Tiểu Phương không được nữ tính lắm, nhưng tiếp xúc lâu cũng biết tính cô ngay thẳng phóng khoáng, mà cũng rất có tình có nghĩa.
“Haizzz…” Liêu Thiên Kiêu lại thở dài, dạo này chẳng có mối xem mắt nào cả, ế sưng rồi, nếu có họp lớp hay họp nhóm gì đó thì tốt, khéo lại gặp được cô em khoá dưới cũng nên.
Liêu Thiên Kiêu không biết, đầu bên kia có một đôi mắt đỏ rực đang theo dõi hắn.
“Lại muốn xem mắt ti!” Xà đại gia cười khẩy một tiếng, phì phì lưỡi rắn, ôm chăn ngủ.
Thật đúng là cầu gì được nấy, ngày hôm sau, Liêu Thiên Kiêu phát hiện trong hòm thư có một tấm thiệp mời, mở ra nhìn, chính là mời hắn đi họp lớp.
Hết chương 1.