- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị Thần Quái
- Xà Thân (Linh Dị Thần Quái)
- Chương 13: Lừa gạt nhân duyên
Xà Thân (Linh Dị Thần Quái)
Chương 13: Lừa gạt nhân duyên
Phương Tình Vãn đánh ra một chưởng, phù chú bắn vào bóng đen phía sau, cái bóng đang chìa răng nhọn nháy mắt tan nát, biến thành một nhúm tro tàn bị gió thổi bay. Phương Tình Vãn thở hổn hển, vừa thoát chết, cố bình ổn nhịp tim, nhưng nhìn lại một đầu dây trống trơn trong tay, lòng cô lại chùng xuống, cô lạc mất Liêu Thiên Kiêu rồi.
Mục đích của đối phương rốt cuộc là gì? Vì cảm thấy bọn họ cản trở chuyện của mình nên động thủ? Nhưng nếu vậy thì đâu cần phải tách họ ra, Liêu Thiên Kiêu chỉ là một người bình thường mà thôi!
Phương Tình Vãn ngẫm nghĩ, sốt ruột hô lớn với xung quanh, “Ngươi ra đây! Ta biết ngươi đang theo dõi chúng ta! Kẻ muốn đối nghịch với ngươi là ta, hắn chỉ là người thường, có gì ngươi cứ giải quyết với ta!”
Một tràng cười thô kệch như tiếng thú dữ chẳng biết truyền lại từ đâu, có cơn gió thổi qua, sương khói cuồn cuộn tan đi, cảnh tượng bốn phía lộ rõ, con ngươi Phương Tình Vãn đột nhiên co rút, “Liêu Thiên Kiêu!”
Trước mắt Phương Tình Vãn rõ ràng là bóng dáng của Liêu Thiên Kiêu, hắn đứng cách cô không xa, nhưng lại không hề đáp lời cô. Phương Tình Vãn chạy đến, nhưng mới chạy được nửa đường đã bị văng ra, té lăn trên đất.
Có kết giới!
Phương Tình Vãn bò dậy, lấy ra rất nhiều phù chú, những lá bùa vàng chói lập tức xếp thành hàng, yên lặng giữa không trung.
“Viêm bạo, nổ!” Phương Tình Vãn hô sắc lệnh, các lá bùa lập tức nổ bùng, nhưng tiếng vang qua đi, trước mắt Phương Tình Vãn vẫn là bức tường không suy suyển. Phương Tình Vãn nhíu mày, lại lấy ra một loạt bùa nâu, “Địa liệt, mở!” Một loạt âm thanh ầm ĩ qua đi, bức tường vẫn đứng vững. Phương Tình Vãn bực bội, liên tục lôi ra rất nhiều loại bùa, kết ấn cũng biến hóa, “Trăm pháp, phá!” Tiếp tục phá, nhưng vẫn không có kết quả.
Phương Tình Vãn vã mồ hôi trán, mẹ kiếp đây là thứ kết giới quái quỷ gì?! Sao lại không phá được?! Nhưng cô chỉ do dự một thoáng ngắn ngủi rồi lập tức hạ quyết định, xem ra chỉ có thể dùng Bạt Cốt.
Phương Tình Vãn nhanh rút bảo bối ra khỏi ba lô, đó là một thanh đoản đao cổ, thân đao rỉ sét, lưỡi đao cũng có chỗ mẻ, nhưng lúc rời khỏi vỏ, ai cũng biết thanh đao này mang theo một luồng khí lạnh bất khả xâm phạm… Đây không phải là một thanh đao bình thường, đối với Phương Tình Vãn lại càng không phải bình thường! Bạt Cốt, chính là bảo vật tương truyền kết tinh từ gần ngàn năm tâm huyết của Phương gia, và cũng chỉ các đời gia chủ tài năng của Phương gia mới có thể kiềm giữ pháp khí của nó, đáng tiếc rằng với năng lực hiện tại của Phương Tình Vãn, cô hoàn toàn không có cách phát huy sức mạnh chân chính của Bạt Cốt, những lúc may mắn, có lẽ có thể khởi động một chút năng lượng của Bạt Cốt, còn những lúc không may thì, so ra thậm chí chẳng bằng một thanh đao bình thường.
“Xin nhờ mi đấy xin nhờ mi đấy, chuyện quá khẩn cấp, xin nể mặt ta chút đi mà!” Phương Tình Vãn khẩn cầu, một tay cầm đao, đầu ngón tay lướt qua lưỡi dao, kèm theo cơn đau nho nhỏ là một giọt máu tươi rơi xuống thân đao rỉ sét, tại khoảnh khắc đó, lưỡi đao ảm đạm của Bạt Cốt dường như chợt lóe lên một vầng hào quang.
“Được rồi!” Phương Tình Vãn mừng rỡ như điên, giơ tay chém xuống, lưỡi đao Bạt Cốt va chạm với bức tường vô hình, nhất thời, cả không gian cũng rung lên.
Liêu Thiên Kiêu nghi hoặc quay đầu lại, hắn mơ hồ cảm giác hình như mặt đất vừa rung chuyển, có dư chấn từ phía sau ập đến hắn, nhưng khi quay lại thì chẳng nhìn thấy gì.
Ba tòa nhà số 14 trước mặt đang gặp ba tình huống bất đồng, tòa thứ nhất bị cháy, nhìn từ dưới xem ra lửa bắt nguồn từ tầng 10 rồi lan sang hai bên, cửa thủy tinh không ngừng vỡ vụn, cơ hồ còn nghe được tiếng người sợ hãi kêu cứu; tòa thứ hai lại không có âm thanh gì, lửa rất lớn, nhưng chỉ im lặng liếʍ qua mọi chỗ, như con thú dữ lặng lẽ ăn thịt con mồi; tòa cuối cùng thì rất tĩnh lặng, không một tiếng động, cũng không có lửa, chỉ có cánh cổng vào tối om.
Liêu Thiên Kiêu nhìn ba sợi dây trên tay, cả ba đều căng cứng, tựa hồ muốn kéo hắn vào trong.
“Nên làm gì bây giờ?” Liêu Thiên Kiêu nói thầm, nghĩ bụng cô nàng ba hợp một kia cũng quá khinh thường hắn đi, trước mặt là ba con đường, một con đường thoạt nhìn rất nguy hiểm, một con đường thoạt nhìn rất quỷ dị, còn con đường cuối cùng trông có vẻ an toàn hơn, nên nếu buộc phải lựa chọn thì hắn chắc chắn sẽ chọn con đường thứ ba, nhưng vấn đề là, tại sao hắn nhất định phải đi về phía trước chứ?
Liêu Thiên Kiêu chậm rãi lùi lại nửa bước, giây tiếp theo, ba sợi dây trên tay hắn đồng loạt căng ra, kéo hắn tiến lên một bước lớn, khó khăn lắm mới đứng vững được, mà ba đầu dây vốn đang nằm trong lòng bàn tay hắn lại đột ngột vòng qua cổ tay hắn, siết chặt.
Mẹ kiếp, quả nhiên không cho người ta chạy! Liêu Thiên Kiêu bất đắc dĩ nhủ thầm, đưa tay sờ điện thoại trong túi áo.
Cũng như mấy lần trước, điện thoại của hắn vẫn không có tín hiệu, thời gian báo bảy giờ mười bảy phút tối. Bình thường sáu giờ hắn tan tầm, về đến nhà khoảng sáu giờ bốn mươi, nếu qua giờ đó mà hắn chưa về, chắc… Chắc Xà Thất Yêu cũng chẳng chú ý đâu nhỉ. Liêu Thiên Kiêu bị chính ý nghĩ của mình làm cho chán nản, Xà Thất Yêu thật sự sẽ đến cứu hắn sao? Hay là hắn chỉ hi vọng hão?
“Được rồi, tôi đi!” Liêu Thiên Kiêu đột nhiên tự tát một cái. Tốt xấu gì hắn cũng là đàn ông, sao lại chờ một tên đàn ông khác đến cứu!
Liêu Thiên Kiêu hít sâu, nghĩ thông rồi, phải tự lo lấy thân. Tiểu Phương hơn phân nửa cũng đang bị vây ở đâu đó trong ảo cảnh này, kể cả hắn không giúp được gì thì cũng không thể làm vướng chân người ta, nên hắn quyết định — đứng im một chỗ! Hắn không chọn, hắn cũng không lùi lại, cứ đứng chờ Tiểu Phương đến không được sao?
Liêu Thiên Kiêu nhìn trái nhìn phải, há miệng hô, “Tiểu Phương, tôi ở trong này!”
Phương Tình Vãn phía sau bức tường không khí giờ đã đỏ cả mắt, Bạt Cốt đúng là có thể phá kết giới, nhưng cũng làm cô đau lòng muốn chết rồi. Cây bảo đao này bình thường cô tiếc chẳng dám dùng, chỉ mang theo mình như bùa hộ mệnh, sợ va chạm, thế mà lần này lấy ra chém tường cứng, có thể không đau lòng sao?? Trách thì chỉ trách năng lực của cô có hạn, Bạt Cốt đến giờ vẫn chỉ tản mát ra chút xíu linh khí mà thôi, hoàn toàn chẳng phát huy được sức mạnh vốn có.
“Tổ tông ơi lão đại ơi, ta xin mi đó, nhờ mi cứu mạng mà!” Phương Tình Vãn cầu xin, hành động của Liêu Thiên Kiêu ở bên kia cô cũng nhìn thấy, chỉ có điều cô thấy từ bên trong làn khói có ba móng vuốt vươn ra, từng chút từng chút kéo dây, muốn lôi Liêu Thiên Kiêu về phía trước. Cũng may Liêu Thiên Kiêu khá thông minh, dứt khoát đứng bất động tại chỗ, Phương Tình Vãn nhanh chóng chém lên tường, muốn tranh thủ thời gian đi cứu hắn.
Lại nói, ba hợp một từ khi dùng hắc ảnh ngụy trang thành Liêu Thiên Kiêu để công kích cô, thì hình như đã dồn toàn lực công kích Liêu Thiên Kiêu, vậy là sao? Phương Tình Vãn vừa chém vừa nghĩ, chẳng lẽ Liêu Thiên Kiêu và cô ta có mối thù gì khác? Đột nhiên, Phương Tình Vãn cảm thấy không khí xung quanh phát sinh chuyển biến cực lớn, cô vội vàng nhìn một vòng bốn phía, nhận ra nơi mình đứng không có gì thay đổi, hỏng rồi, biến hóa là ở chỗ Liêu Thiên Kiêu!
Quả nhiên, có lẽ bởi vì chính sách bất động của Liêu Thiên Kiêu chọc giận đối phương, ba làn khói đen đồng thời hành động, mới đầu chúng còn lôi kéo lẫn nhau nên tình thế khá cân bằng, lúc này sự cân bằng đã bị phá vỡ, làn khói dẫn tới tòa nhà số 14 im lìm tối đen như mực hiển nhiên hùng mạnh nhất, Liêu Thiên Kiêu đã không chống đỡ nổi, bị kéo lệch sang bên, mà đầu sợi dây trên cổ tay hắn cũng đã bò đến khuỷu tay.
“Mở cho ta!” Phương Tình Vãn hét lớn, cắn đầu lưỡi, một ngụm máu tươi phun xuống Bạt Cốt, lưỡi đao cổ vẫn đang ảm đạm đột nhiên bừng sáng, tiếp theo đó, Phương Tình Vãn cảm thấy có một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay mình. Bạt Cốt được giơ lên, luồng khí lạnh phun qua hai tai cô, rồi Bạt Cốt hạ xuống. Kèm theo tiếng thủy tinh vỡ thanh thúy, kết giới trước mắt Phương Tình Vãn bị xẻ thành từng mảnh.
“Liêu Thiên Kiêu!” Phương Tình Vãn hô một tiếng, cảm giác có cơn gió tanh đập vào mặt, một làn khói đen đánh về phía cô, còn Liêu Thiên Kiêu bên kia đang bị lôi kéo về phía làn khói thứ ba, làn khói thứ hai cũng xông về phía hắn.
“Cẩn thận, Tiểu Phương!” Liêu Thiên Kiêu hét. Vừa rồi, không gian quanh hắn đột nhiên vặn vẹo, ba tòa nhà đột nhiên biến thành ba cái miệng thú dữ cực lớn, trong đó hai cái đang tấn công hắn, một cái lao về phía Phương Tình Vãn đột nhiên xuất hiện.
“Linh kiếm! Hỏa Thần!” Phương Tình Vãn vung kiếm, hướng về phía Liêu Thiên Kiêu, vừa giơ lên rất nhiều bùa lửa bắn về phía làn khói đen đang lao tới, nhưng lưỡi kiếm của cô xuyên qua khoảng không, cả cô và những lá bùa cũng xuyên qua đám khói, không có chút tác dụng nào.
Chuyện gì thế này? Phương Tình Vãn sợ tới ngây người, móng vuốt sắc nhọn lạnh buốt lao tới định chụp lấy đầu cô, Phương Tình Vãn rút đao chống cự, lại bị sức mạnh kia áp đảo, sống đao đập vào ngực, thiếu chút nữa thở không ra hơi, mà tới khi hồi phục lại tinh thần, một gương mặt xấu xí kèm theo hàm răng nhọn đã gần ngay trước mắt.
“Xong!” Phương Tình Vãn nghĩ, nhắm hai mắt lại.
“Chưa, vẫn chưa xong!” Liêu Thiên Kiêu dùng cả tay cả chân, liều chết không cho mình bị kéo về phía cái miệng rộng hôi thối nọ, mặt khác còn bớt chút thời giờ lấy chuối trong túi ra ném. Làn khói thứ hai tựa hồ cho rằng chuối là ám khí, nên lui sang một bên, nhất thời không dám tiến tới, nhưng chuối đã ném hết, bây giờ biết làm gì?
“Tôi không muốn chết mà!” Liêu Thiên Kiêu ngẫm nghĩ, hắn đã đấu tranh đến mức này mà vảy rắn trong túi vẫn chẳng có động tĩnh gì cả, xem ra Xà Thất Yêu hoặc là không nhận ra, hoặc là không định tới cứu hắn. Liêu Thiên Kiêu lại nghĩ, quả nhiên mình không phải nhân vật chính, thôi thì về sau thành lệ quỷ quay về tính sổ với mấy thứ này vậy…
Nhưng mà, hắn thật sự không muốn chết! Liêu Thiên Kiêu nhìn cái miệng máu gần trong gang tấc, chỉ tưởng tượng ra bộ dạng mình bị cắn cũng đã phát hoảng.
“Xà Thất Yêu, cậu thật sự không tới cứu tôi sao?” Liêu Thiên Kiêu sắp khóc đến nơi, nhưng trong lòng lại có một âm thanh phản bác hắn, dựa vào cái gì mà Xà Thất Yêu phải tới cứu ngươi?
Đúng vậy, dựa vào cái gì?
“Vào tiền thuê nhà, vào cổ vịt và bánh xốp chocolate được không?” Liêu Thiên Kiêu hô to.
Vừa dứt lời, thình lình một bóng đen chẳng rõ từ đâu vụt xuất hiện, khác với những bóng đen trước, đó là một bóng dáng hình cong, thể tích so với ba làn khói nọ lớn hơn rất nhiều, nó mở cái miệng to như miệng hang, nhanh gọn nuốt sống cả ba làn khói, cùng lúc đó, khung cảnh xung quanh lập tức biến hóa, Liêu Thiên Kiêu phát hiện mình đã trở lại trong nhà Peter, hắn và Tiểu Phương vẫn đang ngồi trên sô pha, chẳng qua trên chiếc bàn trước mặt đã đóng một tầng bụi.
Phương Tình Vãn và Liêu Thiên Kiêu hai mặt nhìn nhau.
“Chuyện gì thế này?” Phương cô nương phát điên, “Thế này là sao thế này là sao thế này là sao?” Cô vừa ôm đầu vừa đi vòng vòng quanh phòng khách nhà Peter, cứ tưởng chết đến nơi rồi, đang lúc mất hết can đảm thì đột nhiên chẳng hiểu mô tê gì đã thoát khỏi hiểm cảnh, bình an vô sự, tâm trạng này biết phải giải quyết thế nào?
Liêu Thiên Kiêu cẩn thận đến trước cánh cửa nọ, nhìn nhìn, cửa đóng, hắn bèn mở ra.
“Tiểu Phương, lại đây mau!” Liêu Thiên Kiêu hô to, không ai ngờ, trong căn phòng nọ là rất nhiều khói bụi, không chỉ khói bụi, mà còn rất nhiều mạng nhện, tầng tầng lớp lớp chằng chịt trong phòng. Peter ngủ trên giường, nhìn như bị vây quanh bởi rất nhiều mạng nhện trong động Màn Tơ.
Phương Tình Vãn lấy Bạt Cốt chém rớt tơ nhện, đưa tay sờ thử, “Còn sống!”
Xe cứu thương đến rất nhanh, đưa Peter vào bệnh viện.
Trước lúc rời khỏi phòng ngủ của Peter, Liêu Thiên Kiêu cúi xuống, nhìn nhìn dưới đất, nhặt lên thứ gì đó, cất vào túi áo.
※
“Tôi về rồi đây.” Liêu Thiên Kiêu chủ động chào hỏi.
“Ừ ti.” Xà Thất Yêu đắp mặt nạ, đang ngồi trên sô pha đọc sách, hai thị nữ mặc lễ phục dạ hội ở bên cạnh đấm chân bóp vai cho y. Bởi vì mặt nạ bình thường không đủ che hết cái mặt rắn to bự, nên mỗi lần đắp, Xà Thất Yêu phải dùng hai miếng.
Liêu Thiên Kiêu nói, “Cảm ơn cậu nha.” Hắn lấy một gói lớn cổ vịt cay trong túi ra, nịnh nọt đặt lên bàn.
Mí mắt Xà Thất Yêu khẽ giật giật, nhưng vẫn giả bộ không để ý. Liêu Thiên Kiêu lại moi bánh xốp chocolate hiệu Quang Minh vất vả lắm mới mua được ra đặt lên bàn, lần này Xà Thất Yêu vung tay lên, mĩ nữ biến mất, trở về làm người mẫu trên tạp chí điện ảnh.
“Cuối cùng cũng mua đúng rồi ti.” Xà Thất Yêu đứng dậy.
“Đương nhiên, cảm ơn người khác thì phải thành tâm chứ.” Ngay cả Liêu Thiên Kiêu cũng thấy giọng điệu này quá là xun xoe, nhưng cũng rất đáng giá, “Cám ơn cậu đã cứu tôi và Tiểu Phương nha.” Trước đó Liêu Thiên Kiêu đã nhìn thấy lớp bụi trên sàn phòng ngủ của Peter bị gạt đi thành một hình chữ S, tựa như có một con rắn mới bò qua.
Xà Thất Yêu mở túi bánh xốp chocolate ăn đến sung sướиɠ, nhưng vẫn không đáp lời Liêu Thiên Kiêu. Lần nào cũng thế, vừa không thừa nhận vừa không phủ nhận. Liêu Thiên Kiêu đột nhiên cảm thấy hơi lạc lõng, chẳng biết tại sao Xà Thất Yêu giúp hắn mà không chịu nhận, hay là hắn tự mình đa tình rồi, người cứu hắn không phải Xà Thất Yêu? Ặc? Tự mình đa tình?
Liêu Thiên Kiêu biến sắc, mình đang nghĩ gì thế này? Hắn vội vàng tự tát.
Xà Thất Yêu nhìn Liêu Thiên Kiêu, có chút ngạc nhiên, sau đó ghét bỏ chau mày nói, “Bẩn chết, còn không đi tắm mau ti.”
Liêu Thiên Kiêu nhìn lại mình, khắp người là bụi bặm, quần và khuỷu tay áo rách rưới, nhìn thê thảm vô cùng. Hắn nói, “Ừ.”
“Đợi đã ti.” Xà Thất Yêu đột nhiên gọi hắn lại, duỗi tay ra bảo, “Lấy ra ti.”
“Cái gì?”
“Ngươi biết rõ mà ti.”
“Sao?” Liêu Thiên Kiêu suy nghĩ một lát, lập tức lấy trong túi ra đóa hoa mai nhỏ bằng đá nhìn như rớt xuống từ một bức tượng điêu khắc nào đó, “Cái này à?”
“Ừ ti.” Xà Thất Yêu đáp, nhận lấy hoa mai từ tay Liêu Thiên Kiêu, rồi thả vào trong ống áo rộng của mình.
“Đây là cái gì?”
“Khối đá ti.”
“Tôi biết là khối đá rồi, nhưng mà dùng để làm gì?”
Xà Thất Yêu liếc mắt nhìn Liêu Thiên Kiêu, “Không dùng làm gì cả ti.”
“Ba hợp một là yêu tinh đá à?”
“Không phải ti.”
“Này, thế tóm lại là sao?”
Xà Thất Yêu xoay người bỏ đi.
“Này, cậu đợi đã!” Liêu Thiên Kiêu biết Xà Thất Yêu không định nói cho hắn, bèn vội vàng ngăn lại, hỏi, “Ít nhất cậu cũng phải cho tôi biết bây giờ anh Peter đã thoát nạn hay chưa chứ?”
Xà Thất Yêu từ đầu đã chẳng nói gì, nhưng khi Liêu Thiên Kiêu đinh ninh y sẽ tiếp tục không nói, thì y lại mở miệng, “Gặp nạn không phải gã, mà là kẻ dám dùng khối đá này để lừa gạt nhân duyên.”
“Hử?”
Xà Thất Yêu xoay người lại, phun lưỡi rắn, “Nhưng nếu gã cứ tiếp tục sinh hoạt vô độ kiểu đó, về sau chẳng ai cứu được nữa đâu.”
Liêu Thiên Kiêu vẫn mù tịt, “Cái gì cơ? Cái gì lừa gạt nhân duyên? Ai lừa nhân duyên của ai?”
“Nghe không hiểu thì thôi, nhân loại ngu xuẩn ti.” Xà đại gia ném lại một câu như vậy rồi nghênh ngang rời đi, mặc kệ Liêu Thiên Kiêu ở phía sau hô to gọi nhỏ.
Xà Thất Yêu quay về phòng mình, đóng cửa lại, lấy khối đá nhỏ hình hoa mai nọ ra. Y nhìn kỹ nó một lần, cuối cùng khinh khỉnh bĩu môi, “Đồ dỏm thế này mà cũng khiến xà gia phải tự thân xuất mã cơ đấy?” Y nói, ngón út tay phải nhẹ nhàng cong lên, một chú rắn đen nhỏ nhắn duyên dáng lập tức từ trong tay áo chui ra.
“Đưa thứ này sang cho đám yêu quái già kia.” Xà Thất Yêu dặn, “Nói rằng chuyện Tam Sinh Thạch giả xà gia đã xử lý xong, gần đây xà gia bề bộn nhiều việc, không rảnh tiếp chuyện bọn hắn, bảo bọn hắn đừng đến làm phiền xà gia.”
Chú rắn nhỏ lắc lư tỏ vẻ đã hiểu, sau đó há miệng ngậm lấy đóa hoa mai, “Xoẹt” một cái nhảy lên, biến mất tại không trung.
Xà Thất Yêu nhìn chú rắn đen biến mất, vung tay lên, ống áo rộng che khuất khuôn mặt. Căn phòng đột nhiên nổi gió, làn gió đảo quanh Xà Thất Yêu, mái tóc dài đen mượt cũng bay bay theo gió như vật sống. Xà Thất Yêu nhắm mắt lại, tùy ý để mái tóc lay động, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhạt.
“Tìm thấy các ngươi rồi!” Theo lời của y, cửa sổ tự động mở ra. Xà Thất Yêu bước vài bước tới bên cửa sổ, tựa hồ muốn nhảy xuống.
“Xà Thất Yêu, ăn cơm thôi!” Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Liêu Thiên Kiêu.
Xà Thất Yêu đang chống tay trên bậu cửa, nghe vậy thì ngừng lại, rồi nhanh nhẹn đóng cửa vào.
“Hôm nay chưa uống canh, thôi kệ mấy chuyện vớ vẩn kia đã ti!” Xà Thất Yêu lầu bầu, gỡ mặt nạ ra ném vào thùng rác, ống áo rộng lại vung lên, tới khi buông xuống, miệng rắn há ra, phun lưỡi ti ti.
Cách ngày Liêu Thiên Kiêu lại đi làm, nhận được một tin kỳ quái. Không ngờ Peter chẳng có vấn đề gì, bác sĩ nói gã chỉ nhịn ăn quá lâu dẫn đến suy nhược thân thể và tinh thần bất ổn mà thôi. Dường như trước đó gã vẫn đắm chìm trong một giấc mộng, bây giờ tỉnh lại vẫn cứ mơ mơ màng màng, luôn miệng lải nhải nào là “Đã nói duyên định tam sinh, là anh phụ em”, rồi thì “Anh có lỗi với em, sau này em biến thành thứ gì anh cũng nhận ra” linh tinh, khiến người ta dở khóc dở cười.
Người có vấn đề lại là Amy, trợ lý đứng đầu của Peter, chẳng ai biết tại sao đột nhiên cô ta biến mất. Không từ chức, không xin nghỉ phép, cứ thế biến mất, phòng nhân sự muốn liên lạc với cô ta, lại bất ngờ phát hiện số điện thoại của cô ta không gọi được, kiểm tra mới biết hồ sơ cô ta nộp lúc mới nhậm chức toàn là giả, người để liên hệ lúc khẩn cấp cũng không gọi được, hơn nữa địa chỉ nhà của cô ta lại là phòng 1001, toà 14, Ngân Giản Gia Viên, rõ ràng chỗ ấy đã cháy rụi từ đầu năm, thật sự quá kỳ quái!
Chuyện Amy mất tích ly kỳ trở thành đề tài tán nhảm của rất nhiều người, thân là một trong những bạn gái cũ của Peter, khó tránh khỏi bị mang ra nói cùng với chuyện Peter quái gở mấy ngày trước, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Trên đời còn nhiều chuyện khác lắm!
Sau khi xuất viện, Peter cũng ngoan ngoãn một thời gian, nhưng rất nhanh lại chứng nào tật nấy, bắt đầu tán gái khắp nơi, tiếp tục những ngày tháng trêu hoa ghẹo nguyệt.
Hôm ấy trời lại đổ mưa, Liêu Thiên Kiêu và Peter lại cùng nhau xuống lầu.
“Thế nào, đi ăn cơm đi.” Peter bảo.
“Không được rồi, em phải về nhà nấu cơm.” Liêu Thiên Kiêu lịch sự từ chối, dạo này chẳng biết sao Xà Thất Yêu cứ tâm huyết dâng trào, nằng nặc đòi uống canh gà, nên Liêu Thiên Kiêu rất bận rộn.
“Ối trời, quen được bạn gái rồi à?” Peter huých vai Liêu Thiên Kiêu một cái.
“Không hề.”
“Chả có tình nghĩa gì cả… A…” Peter đột nhiên nhìn sang phía đối diện trạm xe công cộng, Liêu Thiên Kiêu cũng nhìn theo, thấy một cô gái đang chờ xe ở đó, tà váy Bohemian rất dài tôn lên vẻ gợi cảm cực kỳ của cô, bởi vì cúi đầu nên mặt mũi không rõ, nhưng xem phản ứng của người qua đường thì chắc chắn là một mỹ nhân.
“Ôi chao, huynh đệ này, anh đây cũng không phải không biết thức thời, thôi hẹn chú lần sau nhé, bai bai.” Peter vỗ vai Liêu Thiên Kiêu, rồi ngẩng đầu bước vội về phía đó.
“Anh Peter!” Liêu Thiên Kiêu nhịn không được gọi gã lại, “Không phải anh vẫn đang hẹn hò với… người kia sao, làm thế này có được không?” Liêu Thiên Kiêu nhớ tới lời Xà Thất Yêu, nếu cứ tiếp tục sinh hoạt vô độ kiểu đó, về sau chẳng ai cứu được nữa.
Peter khoát tay, “Chia tay rồi, đàn ông mà, ai chẳng thích đồ mới, ngày nào cũng nhìn một cái mặt thì có gì hay.”
Liêu Thiên Kiêu cứng họng, hắn nhìn sang phía bên kia, vừa đúng lúc cô gái tóc dài nọ cũng ngẩng đầu lên nhìn về bên này, khuôn mặt thanh tú điểm xuyết một đoá hoa mai, Liêu Thiên Kiêu giật bắn mình, khuôn mặt ấy ban đầu thì giống Phỉ Phỉ, nhưng nhìn kỹ lại sẽ phát hiện thật ra còn rất giống một người khác. Liêu Thiên Kiêu nhịn không được dụi dụi mắt, hắn kinh ngạc, tại sao hồi đó mình không nhận ra?!
Cô gái nọ cũng nhìn thấy Liêu Thiên Kiêu, khẽ mỉm cười với hắn, rồi hé môi mấp máy, “Bớt lo chuyện bao đồng.” Cô ta nói, khuôn mặt ấy rõ ràng chính là Amy.
Hết chương 13.
Vảy Rắn Thứ Nhất _ HOÀN
*****
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị Thần Quái
- Xà Thân (Linh Dị Thần Quái)
- Chương 13: Lừa gạt nhân duyên