“Ngân Giản Gia Viên?”
“Chính là hang ổ của ba hợp một.” Liêu Thiên Kiêu bụng dạ rối bời nhìn cảnh tượng đã từng gặp một lần nọ. Tuy thời gian khác nhau, nhưng Ngân Giản Gia Viên vẫn là Ngân Giản Gia Viên, chỉ có điều dưới ánh hoàng hôn so ra không đáng sợ bằng ban đêm, cũng không hoang vắng và quỷ dị bằng. Đèn đường hỏng, mặt đường gồ ghề, tòa nhà cao lặng lẽ, toàn bộ nơi này thoạt nhìn chỉ thấy cô liêu và thưa thớt.
“Phiền thật.” Phương Tình Vãn tặc lưỡi, “Chúng ta tám phần đã nhập mộng rồi.”
“Nhập mộng?”
“Chính là lọt vào ảo cảnh cô ta tạo ra, ở trong này cô ta còn mạnh hơn cả thực tế, có thể hô phong hoán vũ.” Phương Tình Vãn vừa nói vừa cảnh giác quan sát xung quanh.
“Thế bây giờ chúng ta đang ngủ hay đang tỉnh? Vào đây là thực thể hay hồn phách vậy?” Liêu Thiên Kiêu hỏi.
Phương Tình Vãn đáp, “Ngủ, tám phần là hồn phách.”
Liêu Thiên Kiêu thở dài, “Thế thì xong rồi, chỉ cần bên ngoài đâm một dao thì hai ta có ra được khỏi đây cũng mất mạng.”
Phương Tình Vãn nghẹn một chút mới nói, “Xin lỗi, tại tôi sơ ý, chắc ly nước kia có vấn đề.”
Liêu Thiên Kiêu vỗ vỗ Phương Tình Vãn, “Đừng tự trách mình, tôi chỉ cảm thán chút thôi, tôi cũng không uống nước mà.” Hắn nghĩ nghĩ, nói thêm, “Ừ, có lẽ từ khi bước vào nhà anh Peter, chúng ta đã nhập mộng rồi.”
Phương Tình Vãn có chút kinh ngạc nhìn Liêu Thiên Kiêu, sau đó ngẫm nghĩ rồi bảo, “Có khả năng đó, có lẽ câu ‘Vào đi’ kia chính là lệnh thôi miên.” Cô nói, “Hóa ra cậu cũng biết mấy cái này à?”
Liêu Thiên Kiêu đáp, “Không, đọc nhiều tiểu thuyết thôi.”
Phương Tình Vãn hết nói, “Mấy cái đó sai nhiều lắm.”
“Thỉnh thoảng cũng đúng mà, như bây giờ nè.” Liêu Thiên Kiêu đáp, ngồi xuống cạnh luống hoa ven đường, thản nhiên bóc màng ni-lông bọc lẵng hoa quả.
Phương Tình Vãn hỏi, “Cậu làm gì đó?”
Liêu Thiên Kiêu đáp rất đương nhiên, “Ăn hoa quả.” Nói xong, lấy trong lẵng ra một quả táo và một quả cam rồi hỏi, “Cô ăn quả nào?”
Phương Tình Vãn mù tịt, “Táo?”
Liêu Thiên Kiêu ném táo sang, Phương Tình Vãn giơ tay đón lấy, tựa hồ chẳng biết nên làm gì tiếp theo. Liêu Thiên Kiêu bảo, “Ăn đi!”
Phương Tình Vãn giờ mới ngồi xuống, lau lau quả áo vào áo, ngập ngừng cắn một miếng. Táo rất giòn, chua chua ngọt ngọt ngập nước, ngon đến tỉnh cả người.
“Ngon thật.” Phương Tình Vãn nhịn không được nói.
“Ừ, chủ tiệm hoa quả cũng nói loại này ăn ngon lắm, định bán hơn trăm đồng một cân cơ, tôi phải mặc cả lâu lắm đấy.” Liêu Thiên Kiêu vừa nói vừa bóc cam, nước ùa ra, không khí xung quanh cũng thơm lừng mùi cam, nhìn hai người lúc này chẳng khác gì đang đi picnic.
“Nhưng mà sao chúng ta lại ăn hoa quả vào lúc này?” Phương Tình Vãn vừa cạp táo vừa hỏi.
“Bởi vì lẵng hoa quả này đắt lắm.” Liêu Thiên Kiêu đáp, “Chưa ăn mà đã đi đánh quái, chẳng may bị làm sao thì tiếc quá, trước khi chiến đấu phải buff sinh lực chứ, đúng không?”
Phương Tình Vãn hỏi, “Cậu biết cô ta nấp ở đâu à?”
Liêu Thiên Kiêu gật đầu, “Tòa 14, phòng 1001, đó là địa chỉ cô ta bảo tôi, có lần tôi đưa cô ta về đây, còn suýt nữa không ra được ấy.”
Phương Tình Vãn kinh ngạc, “Có cả chuyện đó cơ à?”
Liêu Thiên Kiêu vừa nhấm nháp quả cam đã bóc sạch sẽ, vừa lúng búng giải thích, “Đúng thế, lúc đó cô ta bảo tôi lên nhà ngồi, tôi từ chối, thế là cô ta túm lấy tay tôi, sau đó…” Liêu Thiên Kiêu ngừng một lát, đột nhiên nhớ ra Xà Thất Yêu là yêu quái, còn Phương Tình Vãn lại là thiên sư, có lẽ lúc này không nên khai ra Xà Thất Yêu, bèn sửa lời, “Sau đó chẳng biết tại sao cô ta vội vã bỏ tay ra, có lẽ có chuyện gấp.”
Phương Tình Vãn cảm thán, “Lại thế nữa cơ à? Cậu may mắn thật đấy!”
Liêu Thiên Kiêu đáp, “Ừ, tôi cũng cảm thấy vậy.” Nói xong, nhịn không được lại sờ soạng túi áo một phen.
Trong túi áo của Liêu Thiên Kiêu có vì tiền, trong ví tiền có một túi vải nhỏ, mà trong túi vải nhỏ chính là miếng vảy rắn nhỏ nọ. Sau cái đêm kinh hồn ở Ngân Giản Gia Viên trở về, Liêu Thiên Kiêu đi đâu cũng mang vảy của Xà Thất Yêu bên người làm bùa hộ mệnh. Hắn nghĩ, sở dĩ mình còn bình tĩnh ăn hoa quả được trong tình cảnh này, một phần có lẽ vì có truyền nhân đời thứ mười một của trừ ma thế gia Phương Tình Vãn ở bên cạnh, nhưng đa phần có lẽ là nhờ miếng vảy này.
— Có miếng vảy, tức là có Xà Thất Yêu, vì thế sẽ không sao! Bản thân Liêu Thiên Kiêu cũng không biết tại sao mình lại có ý nghĩ đó, giống như tự trong thâm tâm hắn rất tin tưởng Xà Thất Yêu, tin rằng y rất mạnh, cũng tin rằng y sẽ bảo vệ hắn!
Phương Tình Vãn ăn táo xong, lấy thêm một quả kiwi, hỏi, “Khu chung cư kia ngoài đời trông cũng giống thế này à?”
Liêu Thiên Kiêu đáp, “Không khác nhiều đâu, tôi nghe nói trước kia nơi này là mảnh đất độc, về sau xây chung cư cũng không bán được nhiều, đầu năm nay còn có trận hoả hoạn, không ít người chết cháy, lúc ấy tòa 14 bị thiêu rụi luôn.”
“Lệ quỷ?” Phương Tình Vãn nghi hoặc nhíu mày, “Không giống, vừa nãy tôi dùng Thăm Tự Quyết thử cô ta một chút, cảm giác cô ta không phải yêu hay quỷ, chỉ có điều…”
“Sao cơ?”
“Bây giờ nghĩ lại, hình như cũng không giống người bình thường.”
“Không giống?”
“Ừ.” Phương Tình Vãn suy nghĩ một lát, cuối cùng đáp, “Tôi không nói rõ được, dù sao thì cảm giác cũng khá kỳ quái, không giống người bình thường lắm.” Cô nhìn ra xa, mặt trời đỏ rực đã lặn hoàn toàn, chỉ để lại một quầng sáng nhỏ màu vỏ quýt phía chân trời, bóng đêm nhanh chóng bao trùm mọi vật, trời dần về khuya.
Liêu Thiên Kiêu ăn cam xong, lưu luyến không rời lấy nải chuối nhét vào túi, rồi giấu lẵng hoa quả sau luống hoa, lấy cây cỏ đậy lên, “Bây giờ có phải chúng ta chuẩn bị bước vào đầm rồng hang hổ không?”
Phương Tình Vãn ừ một tiếng, tháo ba lô trên người xuống. Cô lấy ra một chiếc thủ linh, một sợi dây thừng nhỏ, một chiếc hương đồng*, sau đó rút ra ba nén hương. Hình như ba lô của cô còn có thứ gì khác, nhưng Phương Tình Vãn chỉ lôi ra một đoạn, ngẫm nghĩ, lại nhét trở về. Ngẩng đầu lên, cô thấy Liêu Thiên Kiêu đang ôm nải chuối nghiêm túc nhìn mình.
Phương Tình Vãn hỏi, “Làm gì đấy?”
Liêu Thiên Kiêu đáp, “À, túi tôi bé quá, chuối này bỏ trong ba lô của cô được không?”
Phương Tình Vãn sụp đổ, “Lúc nào rồi mà chỉ biết có ăn ăn ăn!!!”
Liêu Thiên Kiêu rất vô tội nói, “Không phải mà, tôi nghĩ chẳng biết chúng ta còn phải ở đây bao lâu, đánh lâu đánh dài sao có thể thiếu lương thực? Nếu không phải xách cả lẵng hoa quả bất tiện thì tôi còn mang hết theo ấy.” Nói đoạn, lại tiếc rẻ liếc nhìn lẵng hoa quả sau luống hoa.
Phương Tình Vãn mệt mỏi mắng, “Phỉ phui cái mồm!”
Liêu Thiên Kiêu nói, “Thật đó, binh mã chưa động, nhưng lương thảo từ xưa đến nay lúc nào chẳng thiết thực nhất, cô ngại nặng quá thì đưa ba lô tôi xách cho.”
Phương Tình Vãn đứng dậy, “Không, trong này của tôi toàn bảo bối, sao lại để cùng một đống chuối được!” Nói xong, lưu loát làm động tác, hai tay chập lại, một cây hương đột nhiên cháy sáng, làn khói bốc lên xoay trái xoay phải như bị gió thổi, nhưng rõ ràng lúc này bốn phía không hề có gió.
Phương Tình Vãn “A” một tiếng, vẫn dùng động tác lúc nãy thắp cây hương khác, lại một làn khói mảnh bay lên, hòa cùng làn khói trước, hai làn khói hòa vào nhau ổn định hơn rất nhiều, lần này chỉ nghiêng về một hướng. Vẻ mặt Phương Tình Vãn càng lúc càng chăm chú, cô lại đốt nén hương thứ ba, làn khói thứ ba bay lên, hai làn khói trước lập tức như bị thứ gì đó hấp dẫn, “Oành”, một tia lửa lớn lóe lên, ba làn khói hòa lẫn vào nhau, xoay tròn thẳng đứng như lốc xoáy.
“Sao thế, khụ khụ!” Liêu Thiên Kiêu bị khói tạt, nhịn không được ho khan, che miệng kêu, “Tiểu Phương, cô không sao chứ?” Khói cứ thế lan rộng, trải ra khắp nơi, đến nỗi Liêu Thiên Kiêu đứng rất gần mà vẫn không nhìn thấy mặt Phương Tình Vãn.
“Không sao!” Giọng Phương Tình Vãn truyền ra từ giữa làn khói, âm thanh có chút mơ hồ, nhưng nghiêm túc hơn hẳn lúc nãy, hiển nhiên tình hình này khó giải quyết hơn dự đoán của cô. Giữa làn khói đặc, một sợi dây ló ra, giống như có bàn tay vô hình nắm lấy nó, “Giữ chặt đầu dây, lắng nghe tiếng chuông của tôi, trăm ngàn lần đừng rời khỏi tôi.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Liêu Thiên Kiêu ngoan ngoãn nắm lấy đầu dây, hình như Phương Tình Vãn đang kéo ở đầu bên kia, vì sợi dây rất căng. Liêu Thiên Kiêu từ độ mạnh yếu suy đoán có lẽ Phương Tình Vãn đang ở cách đó không xa, nhưng hắn vươn tay lại không thấy gì cả.
“Quái thật!” Liêu Thiên Kiêu thầm kêu, nhưng cũng biết hiện giờ không phải lúc để hỏi, vì thế chỉ hô lên, “Tôi chuẩn bị xong rồi!”
“Tốt.” Phương Tình Vãn đáp, giây tiếp theo, một tiếng chuông thanh thúy vang lên.
“Đinh linh!”
Giọng Phương Tình Vãn cũng truyền đến, “Bước lên đi!”
“Đinh linh! Đinh linh! Đinh linh!” Tiếng chuông vang lên rất có tiết tấu ở phía trước, lúc trái lúc phải, lúc gần lúc xa, mà sợi dây trên tay Liêu Thiên Kiêu cũng nghiêng bên này vặn bên kia, lúc căng lúc chùng. Xung quanh dày đặc sương khói, làn sương không hề ướŧ áŧ, ngược lại còn rất khô ráo, cuồn cuộn che lấp bốn phía, đến nỗi Liêu Thiên Kiêu thậm chí còn chẳng nhìn được 5cm đằng trước mũi chân mình.
Nóng quá, Liêu Thiên Kiêu nghĩ bụng, xung quanh đang có chuyện gì? Hắn cố gắng mở to mắt nhìn, nhưng bất luận cố gắng thế nào cũng không thấy gì cả. Trong năm giác quan thì con người ỷ lại nhiều nhất vào thị lực, mất đi khả năng nhìn, một người sẽ vô thức hoảng hốt. Lúc này Liêu Thiên Kiêu đang có cảm giác ấy, cho nên hắn cực lực bảo mình phải bình tĩnh lại.
Không nên nghĩ chung quanh có cái gì, một khi nghĩ đến, chính sức tưởng tượng của mình sẽ gây áp lực cho mình!
Liêu Thiên Kiêu đã từng đọc một tiểu thuyết có đề cập tới tình thế này, sau khi nhân vật chính rơi vào ảo cảnh, bởi vì sức tưởng tượng bùng nổ, nên tất cả những nguy hiểm bên trong ảo cảnh đều biến thành thực thể truy kích anh ta, cuối cùng nhân vật chính bỏ mạng bởi chính tay mình. Liêu Thiên Kiêu nhịn không được run run, nghĩ rằng mình phải tưởng tượng cái gì khác thôi, vì thế bắt đầu lẩm bẩm, “Bánh bao, nem rán, chân giò kho, chân giò nấu tương, vịt quay Bắc Kinh, vịt hấp Nam Kinh…” Lẩm bẩm liên tục, Liêu Thiên Kiêu cũng quên cả sợ, vừa nhẩm vừa đi, đi một lúc, đột nhiên cảm giác có chỗ nào không đúng. Là tiếng chuông! Hình như hắn không nghe thấy tiếng chuông của Tiểu Phương từ khá lâu rồi.
“Tiểu Phương?” Liêu Thiên Kiêu thử hô một tiếng, âm thanh truyền ra, nhưng không ai đáp lại.
Liêu Thiên Kiêu hoảng, cao giọng hô thêm lần nữa, “Tiểu Phương!” Lần này hình như mơ hồ có âm thanh truyền đến.
“Tiểu Phương, là cô hả?” Liêu Thiên Kiêu thuận tay sờ soạng phía trước sợi dây, chẳng rõ từ lúc nào sợi dây đã chùng xuống, lung lay liên hồi.
“Tiểu…” Liêu Thiên Kiêu ngẩn cả người, một cơn gió nhẹ thổi qua, sương tan đi, trước mắt hắn xuất hiện ba tòa nhà cao, mà sợi dây trên tay cũng tách thành ba, mỗi sợi nhỏ lại hướng về hành lang tối om của một tòa nhà.
14, 14, 14.
Ba tòa nhà số 14.
Hết chương 12.