Còn nhớ đó là một buổi sáng mùa đông lạnh buốt, tôi cực kì bất đắc dĩ phải tới lớp sớm. Gió luồn qua những sợi len của chiếc găng tay, hai tay dường như bị cái lạnh làm cho tê cứng không cử động được. Ngay khi tôi đang nhỏ giọng chửi thời tiết thì có người phóng xe đạp như bay qua xe tôi.
Theo bản năng tôi tránh sang bên cạnh, khi còn chưa nhận thức được rốt cuộc vừa rồi là người hay chỉ là một trận gió thoáng qua thì tôi đi vào một tảng đá lớn, thân thể và cả xe đều mất đi trọng tâm rồi nghiêng đổ.
Trong nháy mắt, đầu óc tôi trống rỗng. Ngày đông, vì thời tiết lạnh lẽo mà cho dù là người hay vật đều trở nên yếu ớt hơn, như tôi đây, chỉ sợ ngã xuống một cái là đầu rơi máu chảy. Thật không ngờ, trời ban phước lành, tôi dường như vẫn đang lơ lửng ở không trung. Tôi lo lắng mở mắt thật to thì nhìn thấy ánh nắng chói mắt. Chuyện này lạ à nha, bảy giờ sớm mùa đông mới tang tảng sáng mà thôi.
Tôi đứng thẳng lên, phát hiện ra anh chỉ dùng một tay đã đỡ được tôi và cả chiếc xe, anh rất cao, anh cúi người nhìn xuống, trong ánh mắt hàm chứa sự thanh khiết và ấm áp. Anh hỏi: “Bạn không sao chứ?”
Tôi lắc đầu: “Em không việc gì”
Anh buông tay ra, tôi phóng đi trước anh, tim đập dữ dội, không dám quay đầu lại. Anh nhanh chóng vượt qua tôi, bỗng nhiên động tác đạp xe dừng lại, khiến tôi không biết làm gì khác ngoài phanh kít một cái. Anh tốt bụng nhắc: “Này, bánh xe sau của bạn non hơi kìa”
Khi đó tôi bỗng trở nên ngốc nghếch, chỉ biết nghe anh nói rồi gật gật đầu, không dám nhìn vào ánh mắt anh, cũng không trả lời, chỉ biết tiếp tục đạp. Hai má ửng hồng cả lên vì gương mặt nhìn nghiêng rất đẹp trai của anh, vì cử chỉ phóng khoáng của anh, vì giọng nói nhẹ nhàng của anh.
Lốp xe non hơi nên đạp rất tốn sức, nhưng trước khi anh nói ra tôi không hề phát hiện, còn sau khi anh nói mới thấy khó khăn chừng nào.
Các bạn của anh nhanh chóng bắt kịp, lớn tiếng hò hét, càng ngày càng gần. Anh dường như khıêυ khí©h dịch chuyển đầu xe, lưng cúi xuống cưỡi xe đạp như lái mô tô.
Tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của họ: “Tiêu Ly Vi, cậu muốn làm lão đây mệt chết chắc!”
Khi đó, nhất định tôi đang mỉm cười, bởi vì trên mặt đột nhiên cảm thấy ấm áp, giống như đang đắm chìm trong cái nắng đẹp tháng sáu. Sự xuất hiện của anh giống như ánh mặt trời tỏa sáng muôn nơi.
Ngày đó, bất cứ ai gặp tôi cũng hỏi: “Giản Đơn, cậu có chuyện gì vui à?”
Tôi lắc đầu, vừa cười vừa lắc đầu.