Xà tuy là động vật máu lạnh nhưng cũng không phải là động vật hiền lành. Xà không phát hỏa cũng không thể đem nó coi như con giun, hơn nữa Xà này so với con người còn lớn hơn rất nhiều......
“Ngươi...... Ta là muốn tốt cho ngươi, được, ngươi không tin, ta liền thay lệnh thọ đường
(bậc cha mẹ tổ tiên)
đánh cho ngươi tin mới thôi!” Xà Quân nắm tay đến gần, “Dù sao con hồ ly đó cũng bảo rằng ngày mai là ngày cuối cùng của ngươi, ta khiến cho ngươi ngay cả bò cũng không thể bò đi gặp mặt!”
“Uy! Anh từ từ......” Gặp tình thế không ổn, A Quân cuống lên, bày ra tư thế phòng thủ: “Anh có lầm hay không! Nói đánh liền đánh! Tảng đá lớn đập chết con cua a? Anh chí ít trước hết cũng phải ra sức dụ dỗ khiến tôi hồi tâm chứ!”
“Ngươi ngay cả chết còn không sợ ta còn có thể dùng cái gì để dụ ngươi?”
“Tiền!” A Quân thốt ra. Có thể kéo dài thời gian liền kéo, kéo cho đến lúc Xà kia tỉnh táo lại là tốt nhất, A Quân trong lòng thầm nghĩ.
“Đừng khiến ta dùng tiền nói xấu “tình yêu vĩ đại” của các ngươi!” Chỉ tiếc Xà kia vẫn thịnh nộ như trước.
“Hay là dùng sắc dụ cũng được a!” Mắt thấy Xà Quân từng bước tới gần, A Quân rối đến loạn cả não.
“Ta là người đạo đức giả vậy sao! A......”
Lúc khoảng cách giữa hai người còn chưa đến hai thước, thì thấy Xà Quân dừng bước, ôm lấy bụng, rên nhỏ một tiếng.
“Làm sao vậy?” A Quân hỏi.
Xà Quân không thèm trả lời với hắn, xoay người thẳng đến sô pha ngồi xuống.
Thấy Xà kia phản ứng không còn lớn như trước, A Quân cũng đi tới, “Anh làm sao vậy?” Hắn lại hỏi một lần nữa.
Xà Quân yên lặng cởi bỏ đai lưng, trên áo trắng một tảng lớn màu đỏ sẫm đánh thẳng vào mắt A Quân.
“Anh thật sự bị thương?” A Quân kinh ngạc nói.
“Cái gì gọi là “thật sự”?” Xà Quân liếc mắt nhìn hắn.
“Không, ý của tôi là..... Anh thế nhưng bị thương......” A Quân vội vàng sửa lại lời nói. Kỳ thật hắn còn muốn hỏi Xà Quân, hắn mơ hồ tựa như trong mộng chứng kiến thấy điều đó, hồ ly đạo hạnh hai ngàn năm, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có thì đã bị gϊếŧ. Hơn nữa còn muốn an ủi y, thực lực cùng đẳng cấp chính là không thể cưỡng ép, dù sao người ta hồ ly sống so với y lâu hơn...... Bất quá, vẫn là không nên kích động Xà kia đi.”Bởi vì...... Tôi vẫn cảm thấy được anh vốn là vô địch......”
“Không cần vuốt mông ngựa......” Xà Quân cười khổ một tiếng: “Đời người luôn có lúc xuống, không có cách nào lật lên được, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm chờ bánh xe vận mệnh đi lên.”
“Lời này hình như tôi đã ở nơi nào nghe qua......”
“Muội muội của ngươi nói đó.”
“Hán Phong?” A Quân nhớ ra rồi. Đồng thời, hắn cũng nhớ lại
Hán Phong từng nói qua một câu khác ——”Nhược thụ làm cách nào để thành công? Chính là áp đảo một thụ khác so chính mình càng nhược hơn!” Liên hệ đến tình cảnh vừa rồi, nước mắt không khỏi chảy xuống.
Xà Quân: “Ngươi làm sao?”
A Quân: “Lòng tôi đau......”
Xà Quân: “Hả?”
A Quân: “Tôi đây hiện tại nên gọi điện đến 120 hay là tốt hơn nên gọi điện cho bác sĩ thú y? Hiệp hội yêu động vật?”
“......” Xà Quân vén lên trung y xem một chút bên trong: “Hỏng bét, ra rồi!”
“Cái gì ra?”
“Ruột......” Xà Quân đem ánh mắt từ bàn tay dính đầy máu dời về phía
A Quân, mắt vô biểu tình.
“Không ——!” A Quân hoảng sợ mà hét dài một tiếng.
“Ruột xà có phải hay không là có thể tiêu đàm trừ ho......”
“Không cần a ——!”
......
“Ừm, 《 Nguyền rủa 4》...... Mình tốt nhất không nên gõ cửa.” Vị hàng xóm tốt bụng đi ngang ngoài cửa.