Chương 81: Trò chơi tung hứng
“Bằng không các ngươi nghĩ là ta đánh nó phải không?” Tuyết Ưng vương nghe vậy lại giận.
” Không có, Cách Thái không dám!” Không dám nói cho hắn, bọn họ lúc trước thật có nghĩ là đại vương nhà mình vì hận Xà Quân mà ra tay đối với đứa nhỏ của hắn, nhưng nói ra mới nói, từng nghe qua xà tử sinh ra thường không phải người cũng không phải rắn, là yêu nghiệt, khi sinh ra sẽ bị Thiên Lôi đánh chết nhưng tiểu tử trước mặt trắng nõn, mặt mày xinh đẹp đáng yêu, trên trời dưới dất đều là tuyệt thế vô song, khi chủ tử vừa mới đem hắn về, bọn họ đều không thể tin được đứa nhỏ xinh đẹp như búp bên này lại là xà tử.
“Vậy ngươi còn đứng đây làm gì? Còn không đưa hắn đi?”
Nghe được Tuyết Ưng muốn thủ hạ đưa hắn đi bay, Mặc Mặc quả nhiên nín khóc, dùng khuôn mặt vẫn còn đẫm nước mắt tươi cười nhìn Cách Thái, trên mặt cũng hiện rõ chữ muốn to đùng “ bay, bay, chim, bay”
” Ưng vương, tiểu tử kia quả nhiên là muốn đi ra ngoài bay a. Thật sự là chuyện lạ, chưa từng nghe nói rắn thích cảm giác ở trên cao, huống chi lại là một đứa nhỏ như vậy. Ha ha, được, đừng nóng vội. vật nhỏ đáng yêu này, Cách Thái thúc thúc mang ngươi ra ngoài bay a”. Cách Thái kinh ngạc nhìn Mặc Mặc đúng như Ưng vương đã nói, đang nói chuyện thì thân hình cũng đã biến từ hình người thành một chim ưng không lồ, hình thể tuy không so được với Tuyết Ưng vương nhưng so với Mặc Mặc thì nguyên hình của Cách Thái cũng đã là khổng lồ.
Vừa thấy thân hình phủ toàn lông chim màu trắng hơi ngả xám, cùng bộ móng vuốt màu đen, Mặc Mặc trong lòng Tuyết Ưng vương kích động giơ tay về phía hắn, cao giọng la to “ bay, chim, chim, bay”
” Chúng ta là tuyết ưng, là đế vương của loài chim, không phải chim, xà tử ngu ngốc này “ Tuyết Ưng vương tức giận đem thân hình nho nhỏ của Mặc Mặc đặt lên trên lưng Cách Thái.
“Chim, chim” Mặc Mặc không đếm xỉa tới sự chỉnh sửa của Tuyết Ưng vương, vẫn cố tình gọi là chim, dù sao lúc này hắn vẫn là đứa nhỏ, Tuyết Ưng vương sẽ không thể làm gì hắn, hơn nữa hắn đã nhận định sau này Tuyết Ưng vương sẽ là tọa kỵ của hắn, cho nên hắn thích gọi bọn họ là gì bọn họ là cái đó a.
Cũng khó trách Tuyết Ưng vương lại ghen tỵ với phụ thân đại nhân của nó, so về đạo hạnh hay cách xử sự cùng thái độ gặp nguy mà không loạn…thì hắn không phải là đối thủ của phụ thân đại nhân, đáng thương a. Hắm muốn bắt cóc mình để gây sức ép với phụ thân nhưng sợ là chính hắn đã rơi vào đường cùng mới làm ra chuyện này a, đáng tiếc, hắn đã tìm sai đối tượng rồi, Bắc Dao Mặc Mặc hắn không phải là một đứa trẻ bình thường a, huống chi hắn đã nhịn mẫu thân nhân loại vĩ đại chịu ngày, bắt phải bú sữa, cho nên vừa lúc có cơ hội tốt để hắn ra ngoài dạo chơi vài ngày.
” Ưng! Ưng, không phải chim! Ngươi …” Tuyết Ưng vương tức giận chỉnh sửa lần nữa, Cách Thái lần đầu tiên thấy chủ nhân có bộ dáng như vậy, cư nhiên lại tranh luận với một đứa trẻ, mở to mắt mà nhìn.
“Chim, chim, bay, bay” Mặc Mặc vẫn kiên quyết với cách gọi của mình, nhất định không chịu sửa.
” Quên đi! Cách Thái, ngươi mang nó đi ra ngoài baymột vòng đi!” Tuyết Ưng vương cũng cảm thấy hành vi của mình không ổn, nên lập tức thu hồi sắc mặt, phất tay, không kiên nhẫn nói
“Dạ, Ưng vương, đi nha, tiểu bảo bối, ngươi cũng đừng có lộn xộn, phải nằm úp sấp trên lưng ta” Cách Thái cao hứng đứng dậy, giang cánh bay ra khỏi động.
“Đừng có bay cao quá, chú ý đừng để hắn ngã chết” Tuyết Ưng vương đuổi tới bên cửa động, còn dặn dò vài câu, không thừa nhận là hắn lo lắng Mặc Mặc sẽ rơi từ trên lưng Cách Thái xuống.
” Ưng vương, nếu ngươi lo lắng thì để bọn thuộc hạ đi hỗ trợ “ bảy đại tướng khác cũng vội vàng lên tiếng
” Đúng vậy, đúng vậy, vạn nhất con rắn nhỏ kia rơi từ trên lưng Cách Thái xuống thì cũng có chúng ta tiếp được nó”
Ai cũng không muốn thừa nhận bọn họ chính là nhìn Cách Thái bay cao hứng như vậy cũng có chút hâm mộ, tuy rằng chỉ liếc mắt một cái nhưng bọn họ cũng thấy tiêu tử kia siêu cấp đáng yêu, Tuyết Ưng tộc bọn họ đã mấy ngàn năm qua không có một vật nhỏ nào làm người ta yêu thích a, mặc dù là xà tử nhưng cũng làm cho bọn họ không tự chủ được mà thích hắn.
Tuyết Ưng vương nhìn bọn họ liếc mắt một cái, còn chưa tỏ thái độ, trong bảy người cũng đã có một người khẩn cấp bay về phía không trung, một người bay đi, sáu người kia lập tức theo sát, rất nhanh đã đuổi theo Cách Thái đang mang theo Mặc Mặc mà thả cánh bay lượn để lại một mình Tuyết Ưng vương đứng trên mặt đất nhìn theo, làm cho hắn có cảm giác mất mác, rồi lại cố xua đi cảm giác đó, xoay mình đi vào động.
Mặc Mặc đương nhiên là rất cao hứng, tiếng cười khanh khách không ngừng vang lên, nó nằm úp sấp trên lưng Cách Thái, vững vàng như đang nằm ngủ trên cái giường ở nhà, không hề lo lắng sẽ bị rơi xuống, làn gió thổi qua làm nó càng thêm thoải mái, làm cho nó cảm giác mình cũng đang bay, chậm rãi buông cánh tay đang nắm lấy lông chim ra, Mặc Mặc thoải mái đứng lên, nhìn xem chung quanh, còn những người khác thì đổ mồi hôi lạnh “ uy, tiểu bảo bối, mau nắm chặt lông chim, nếu không sẽ ngã”
” Ngươi nói như vậy vô dụng, hắn còn nhỏ, căn bản nghe không hiểu! Chúng ta lẫn nhau phối hợp cho nhau tiếp được hắn là được!” Quay đầu nhìn về phía lưng của mình, thấy tiểu tử kia không an phận, còn lăn qua lăn lại rất thích chí, Cách Thái tuy rằng cũng có chút kinh tâm nhưng vẫn tin chắc vào khả năng của tám người bọn họ, tiếp được một đứa nhỏ cũng không là vấn đề.
Hắn vừa nói xong, thân hình của Mặc Mặc đã từ trên lưng hắn trượt xuống dưới, rơi khỏi lưng hắn, ngay lập tức một thân ảnh chim ưng to lớn đã lao xuống, lập tức tiếp được Mặc Mặc rồi bay lên cao. Mặc thấy như vậy lại càng hưng phấn, tiếp tục đứng lên, trên Tuyết Phong quanh năm đều là gió lạnh thấy xương, lại thêm độ cao ngút ngàn cho nên tốc độ thổi của gió cũng lớn hơn, thân hình nhỏ nhắn của Mặc Mặc còn chưa đứng vững thì nó đã bị gió thổi ngã lần nữa, lại ngay lập tức có một tuyết ưng tiếp được nó.
Kể từ lúc đó, một đứa trả và tám con tuyết ưng bắt đầu trò chơi tung hứng, thân hình nhỏ của Mặc Mặc giống như là quả cầu bay tới bay lui trong không trung, tám con tuyết ưng cũng bay lên liệng xuống để tiếp lấy hắn, Mặc Mặc cho tới giờ còn chưa được vui đùa thỏa thích như vậy, cho nên rất vui vẻ, cười thật to, miệng hô bay bay.
Thấy thế, tá tuyết ưng cũng vui vẻ chơi đùa với nó, bay lên cao hơn, động tác cũng khó và nhanh hơn. Tất cả đều mải chơi đùa đến quên cả trời đất, mà Tuyết Ưng vương đợi mãi ở trong động cũng chưa thấy bọn họ quay lại, rốt cuộc chịu không nổi nữa mà đi ra ngoài, dõi mắt nhìn lên thì thấy một con rắn nhỏ và tám tuyết ưng đang chơi trò tung hứng trên không, làm cho hắn nhìn thấy mà kinh hồn lạc phách.
Lập tức thét dài một tiếng, hai cánh liền giang ra, như ánh sao băng chớp mắt đã bay vυ"t lên trên trời, tiếp được thân thể của Mặc Mặc liền lập tức quay về sơn động, rồi cũng lập tức khôi phục hình người, nhìn toàn thân Mặc Mặc một lượt, xác định hắn không bị tổn thương hay kinh sợ mới dùng vẻ mặt trách cứ nhìn tám thuộc hạ cũng đã hóa thành hình người đi vào.
” Cách Thái, ta cho ngươi dẫn hắn đi ra ngoài bay một vòng, kết quả là tám người các ngươi đem hắn thành quả cầu mà tung hứng sao?” Tuyết Ưng vương tức giận nhìn chằm chằm bọn họ.
” Ưng vương, chúng ta thừa nhận chơi đùa có hơi quá nhưng tiểu tử kia cũng rất thích a, ngươi xem hắn đang cười rất vui vẻ nha, huống chi ngươi cũng nên tin tưởng năng lực của chúng ta, tuyệt đối sẽ không làm rơi hắn, Ưng vương, ngươi cũng đừng lo lắng như thế” Cách Thái vội vàng giải thích.
” Ai nói ta là lo lắng! Ta chỉ muốn nói nếu các ngươi làm rơi mất nó thì ta lấy gì để bàn điều kiện với Như Mặc” Tuyết Ưng vương bị thuộc hạ nhìn thấu, thẹn quá hóa giận.
Mấy người còn lại nhìn nhau, hồi lâu cũng là Cách Thái lên tiếng ” Ưng vương, người thực sự muốn dùng tiểu tử đáng yêu này để khống chế Xà Quân đại nhân sao? bọn thuộc hạ cảm thấy chủ ý này không hay”
” Ta nhớ rõ chủ ý này cũng là do hôm trước cả tộc cùng biểu quyết a” Tuyết Ưng vương thanh âm lạnh lùng, hắn cũng hiểu lấy đứa nhỏ để khống chế Như Mặc thực sự không quang minh chính đại, nếu Như Mặc không chịu để hắn khống chế thì hắn sẽ thực sự ra tay với tiểu tử này sao?
” Ưng vương, chúng ta ai không ai nghĩ rằng xà tử lại có bộ dáng như vậy, hắn y chang một nhân lại, ngươi xem, tòan thân hắn không có nửa điểm của xà lọai, sớm biết hắn như vậy thì chúng ta sẽ không đưa ra chủ ý này đâu” Cách Thái nhìn Mặc Mặc một cái, chần chừ một chút mới nói tiếp ” Ưng vương, chúng ta có thể biết nguồn gốc ân óan giữa ngươi và Xà Quân đại nhân không?”
Dường như từ khi bọn họ bắt đầu đi theo Ưng vương thì hắn đã rất chán ghét và óan nhận Như Mặc, mà bởi vì hắn chán ghét Xà Quân cho nên người trong Tuyết Ưng tộc khi chưa tu luyện thành hình người đã bắt gϊếŧ không ít người của Xà tộc, nhưng cũng không ai hỏi Tuyết Ưng vương nguyên nhân, vì khϊếp sợ pháp lực cao thâm của hắn nên dù rất tò mò cũng chưa bao giờ dám hỏi hắn.
Lúc này, bọn họ đi theo Ưng vương cũng đã hơn hai ngàn năm, rốt cuộc nhịn không được mà hỏi.
” Hừ! Cái tên kia không coi ai ra gì lại tự cho là đúng tên, ai nhìn hắn đều đã không vừa mắt!” lời của Cách Thái dường như làm cho Ưng vương nhớ lại chuyện gì đó không vui, khuôn mặt càng lạnh hơn ” ta chính là chán ghét hắn, không muốn nhìn bộ dáng của hắn”
Nghe Ưng vương bốc đồng trả lời như vậy, tám người còn lại ngây ngốc cả người, tưởng rằng huyết hải thâm thù gì, cũng nghĩ do hai người vốn là thiên địch của nhau nên mới chán ghét, không ngờ đều do Ưng vương tùy hứng không vui. Lý do này làm bọn họ bất ngờ tới mức không biết phản ứng ra sao.
Ngay cả Bắc Dao Mặc Mặc cũng ngạc nhiên không thôi, tự cho là đúng? không coi ai ra gì? đây là suy nghĩ của tọa kỵ của hắn dành cho phụ thân đại nhân sao? Mặc Mặc hòai nghi hắn chắc là có hiểu lầm gì đó.
Tuy rằng hắn mới làm con của Như Mặc không lâu nhưng cá tính của phụ thân thế nào, hắn hiểu rõ nhất, phụ thân hắn sao lại là người tự cho là đúng, không coi ai ra gì? nếu không phải chính tai nghe Tuyết Ưng vương nói, Mặc Mặc còn cho rằng những gì hắn nói là hình dung về tỷ tỷ Bảo Bảo a. Tám chín phần là do phụ thân bình tĩnh tới mức lãnh đạm, mấy ngàn năm trước đã không thèm chú ý tới tọa kỵ xinh đẹp của hắn, làm cho Ưng vương sau khi tu luyện thành tinh vẫn còn ghi hận.
Ai, đều nói nhân lọai hẹp hòi, cũng nói Xà lọai bọn hắn thù dai, xem ra Tuyết Ưng vương tâm cũng không lớn hơn bao nhiên a. Bắc Dao Mặc Mặc thần nghĩ, hiện tại đã chơi trò bay lượn chán chê rồi, nên tìm trò mới thôi, nếu hắn tính không sai thì phụ thân đại nhân sẽ rất nhanh mà tìm đến đây, đến lúc đó cuộc sống làm con tin tiêu dao tự tại của hắn sẽ chấm dứt, lúc này không nắm chặt cơ hội màm vui chơi với tọa kỵ một chút thì lần sau gặp lại không biết là khi nào.
Nghĩ đến đây, Mặc Mặc mở to đôi mắt đen láy, mang theo sự tò mò lại thân ái nhìn sát vào mặt Tuyết Ưng vương, Tuyết Ưng vương bị hắn nhìn như vậy đột nhiên có dự cảm không tốt.