Chương 72: Tranh đoạt nuốt châu
” Hảo!” Bắc Dao Quang cũng vội vàng gật đầu, càng nhìn càng vui mừng, hết nhìn Bảo Bảo trong tay lại nhìn sang Mặc Mặc trong lòng Như Mặc, hồi lâu mới nói “ Như Mặc, chúng ta mỗi người tắm cho một đứa, đợi bọn chúng tắm rửa sạch sẽ thì nên đi ra ngoài, ở trong nước đã lâu, ta sợ không tốt cho bọn chúng, nếu bị cảm lạnh thì không hay”
Tuy Như Mặc rất muốn nói cho nàng biết bọn chúng chẳng những không sợ mà còn rất thích nước, nhưng nhìn tới tình cảnh sợ hãi lúc nãy của nàng, hắn không nói thêm gì nữa, dù sao chỉ cần Dao Quang không thích thì dù sau này nàng không cho hai bảo bối đến gần ao, hắn cũng sẽ đồng ý với nàng “ được, để ta tắm cho bọn chúng, ngươi ôm Bảo Bảo dựa vào bên cạnh ao nghỉ một chút đi, ta tắm cho Mặc Mặc xong sẽ tắm cho Bảo Bảo”
” Ân! Hảo!” Bắc Dao Quang lập tức nghe lời ôm nữ nhi ngồi dựa vào bên cạnh ao, Như Mặc cầm lấy khối to lụa mềm mại bên cạnh ao, nhúng nước rồi nhẹ nhàng lau rửa cho Mặc Mặc, động tác nhẹ nhàng, chậm rãi, tiểu tử kia trợn tròn mắt, linh hoạt mà vui mừng hưởng thụ sự hầu hạ tỉ mỉ của phụ thân, thỉnh thoảng còn mỉm cười ngọt ngào, Bắc Dao Quang nhìn một lớn một nhỏ có khuôn mặt giống nhau y đúc kia, sự cảm động trong lòng càng thêm sâu sắc, cũng lộ ra nụ cười tràn ngập hạnh phúc, nụ cười đó làm cho Bảo Bảo trong lòng nàng cũng nhìn chằm chằm, thì ra mẫu thân của nàng cũng xinh đẹp và cao quý.
Tiếng hai đứa trẻ cười khanh khách, tiếng Như Mặc thỉnh thoảng ôn nhu gọi chúng, tiếng hôn của Bắc Dao Quang trên trán đứa nhỏ…tất cả đan xen tạo thành một bức tranh gia đình hạnh phúc, khi bốn người bọn họ từ trong nước đi ra thì trời cũng đã sáng.
Hai người đều mới lần đầu làm cha mẹ, lúng túng một hồi mới mặc xong quần áo cho hai bảo bối, sau đó đem bọn chúng đặt trên nhuyễn tháp, xác định bọn chúng sẽ không rơi xuống mới chuẩn bị đi tắm cho mình.
Như Mặc cầm lấy khăn bố đi tới, không để ý tới thân mình dính đầy nước, nhẹ nhàng lau cho Bắc Dao Quang trước, làm cho nàng có chút e lệ, hạ mi mắt “ Như Mặc, ta tự mình làm là được rồi, tóc của ngươi đều đã ướt, mau lau khô nếu không sẽ bị cảm lạnh”
“Đừng lo cho ta, ngươi mới là không chịu nổi lạnh. Tiểu nương tử của ta là thẹn thùng sao? Lúc trước sao lại không có, ngô…”Như Mặc mới nói một nửa đã bị Bắc Dao Quang lấy tay chặn lại, oán trách nói “Như Mặc, bọn nhỏ còn ở đây a”
Như Mặc liếc nhìn hai bảo bối trên tháp một cái, mỉm cười “ được rồi, không nói nữa, đến, mặc vào”. Vừa nói vừa đưa xiêm y cho Bắc Dao Quang mặc vào, nàng vội vàng lắc đầu “ không thể mặc, một hồi phải cho bú sợ là không tiện”
Ánh mắt của Như Mặc nhìn chằm chằm vào hai vυ" cao thẳng, trắng mịn như ngọc của Bắc Dao Quang vốn đã có chút thâm trầm, giờ nghe tới hai chữ cho bú lại tối thêm vài phần, nhẹ nhàng nói vào tai nàng mấy câu làm cho mặt của Bắc Dao Quang đỏ hồng như trái cà chua chín “ Như Mặc, ngươi…”
“Quyết định như vậy đi”. Nhìn Như Mặc dáng vẻ đắc ý, Bắc Dao Quang cảm thấy thẹn thùng lại hạnh phúc “ chưa thấy ai lại ghen với đứa nhỏ như ngươi”
Như Mặc cũng không để ý đến nàng nói, chỉ cười, tay vẫn nhẹ nhàng mặc xiêm y cho nàng.
Lần này Bắc Dao Quang không có ngăn cản nữa, nhìn hắn một cái lại một cái, cẩn thận đem áo ngắn, váy lót, trung y…đều mặc vào cho nàng, cuối cùng còn có vớ và giày, hắn cũng ngồi xuống mang vào cho nàng, Bắc Dao Quang cảm thấy dù là Từ Hi Thái Hậu cũng không có đãi ngộ giống như vậy.
Sắp xếp thỏa đáng cho nàng xong, Như Mặc nhẹ nhàng lắc đầu, mái tóc dài như mây tung bay làm cho những bọt nước trên tóc hắn như nước mưa đều rơi hết xuống đất, một giọt cũng không còn đọng lại trên tóc hắn, nước dính trên người hắn cũng đã sớm bốc hơi khi hắn mặc xong quần áo, vĩnh viễn vẫn là ngoại bào màu xanh nhạt, vẫn là xiêm y đắt tiền chỉ có kiểu dáng thay đổi một chút.
Vì phù hợp với trang phục theo mùa cho nên dù không lạnh, Như Mặc vẫn mặt thêm một cái áo ngắn phù hợp với ngoại bào, cổ cùng tay áo đều có thêu hoa văn màu đen, càng làm cho hắn thêm tuấn mỹ vô trù, thiên tư ngạo nghễ, Bắc Dao Quang mỗi ngày đếu nhìn thấy hắn nhưng vẫn cảm thấy nhìn không đủ, nhìn không bỏ sót một động tác nào của hắn, nhìn đến thất thần.
“Dao Quang, lại nhìn đến choáng váng?”Như Mặc nhẹ nhàng ôm lấy nương tử, bao dung sủng nịch cười, một người nam nhân sau khi thành thân lâu như vậy vẫn được thê tử ái mộ đến xuất thần, tin tưởng bất cứ ai cũng cảm thấy thỏa mãn lòng tự tôn.
” Như Mặc!” Bắc Dao Quang lấy khủy tay hất hắn một cái, không đồng ý “ ta nhìn tướng công của mình lại không được sao? Không nói nữa, nhanh ôm đứa nhỏ đi, chúng ta nên đi ra ngoài gặp mặt mọi người, trời đã sáng a”
“Dạ, nương tử” Như Mặc biết nàng dù tỏ ra lớn mật nhưng tính cách vẫn có chút ngại ngùng, cũng không vạch trần nàng mà dìu nàng đến bên nhuyễn tháp
Hai người cùng cúi nhìn đôi tỷ đệ trên nhuyễn tháp, trong lòng tràn đầy yêu thương, Bắc Dao Quang lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cả kinh nói “ Như Mặc, không được, ánh mắt của Bảo Bảo xanh biếc, nếu để cho người khác thấy sẽ phát sinh nhiều lời đồn đãi không hay. Ngươi có thể che giấu ánh mắt của nàng hay không? tuy rằng ta thấy nó rất đẹp, cũng rất luyến tiếc nhưng vì để nàng lớn lên như những đứa trẻ bình thường khác nên không để cho người ta thấy ánh mặt thật của nàng được”
Như Mặc nghe vậy cũng là ngẩn ra, nhìn nữ nhi có ánh mắt giống y chang hắn, nhíu màu một lát, đột nhiên xoay người đi ra ngoài, Bắc Dao Quang cả kinh, vội vàng kêu lên “ Như Mặc, ngươi đi đâu?”
“Ta đi lấy mấy thứ, sẽ quay lại ngay”. Như Mặc vừa nói vừa đi ra ngoài, Bắc Dao Quang nghe rõ tiếng hắn mở cửa phòng, nháy mắt đã thấy hắn trở lại, trong tay cầm hai vật chí bảo, đó chính là Khổng Tước Thạch Thất Sắc và Hỏa Hồ Thánh Châu
” Như Mặc, ngươi đây là…” Bắc Dao Quang nhìn hắn đem hai món đồ đến trước mặt hai bảo bối, dường như muốn để bọn họ lựa chọn, Bắc Dao Quang đang định hỏi hai món đồ này có làm cho Bảo Bảo thay đổi màu mắt hay không thì đã bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh hồn.
Chỉ thấy tỷ tỷ mới nhìn có vẻ ôn nhu văn tĩnh hơn Mặc Mặc rất nhiều đột nhiên xoay người, bò trên nhuyễn tháp, sau đó lấy tốc độ cực nhanh đoạt lấy Thất Sắc Khổng Tước Thạch trên tay Như Mặc, bàn tay nhỏ bé cũng hướng tới Hỏa Hồ Thánh Châu sáng ngời trên tay còn lại của hắn.
Mà càng làm người ta kinh ngạc hơn là, lúc trước ở trong nước thì cùng nhau diễn một màn tỷ đệ tình thâm, thì lúc này Bảo Bảo có chút hung ác, dùng sức đẩy ngã Mặc Mặc, làm cho tiểu tử kia lăn hai vòng trên nhuyễn tháp, xem chút nữa là rơi xuống đất. Bắc Dao Quang sợ hãi vô cùng, vội tiến lên ôm lấy đứa con bảo bối vào lòng, sau đó lại nhìn về phía nữ nhi Bảo Bảo, thấy nàng hai tay cầm Hỏa Hồ Thánh Châu đưa đến bên miệng liếʍ, còn ngừng lại, tức giận nhìn Mặc Mặc trong lòng Bắc Dao Quang. Còn Mặc Mặc bị Bắc Dao Quang ôm trong lòng cũng có vẻ tức giận, không ngừng giãy dụa, như là muốn đi xuống cùng Bảo Bảo đánh nhau. Làm cho Bắc Dao Quang há hốc mồm nhìn bọn chúng.
” Như Mặc, bọn chúng là đang tranh giành Hỏa Hồ Thánh Châu sao?. Bắc Dao Quang biết sẽ có chuyện hai đứa con cùng tranh giành thứ gì đó, nhưng nàng vẫn nghĩ là phải đợi khi chúng lớn lên mới xảy ra, hiện giờ bọn chúng mới ra xác được có mấy giờ mà thôi, thế nhưng bọn chúng lại có thể xoay người, đi, bơi lội, cười, thậm chí còn nghe hiểu những gì nàng và Như Mặc nói, hết thảy đã vượt quá sự tưởng tượng của Bắc Dao Quang. Mà lúc này, bọn họ còn nhỏ vậy lại biết tranh đoạt với nhau sai? Hơn nữa, Bảo Bảo thậm chí còn cậy mạnh mà ra tay đầy Mặc Mặc. Chuyện này đã vượt quá cái gọi là chỉ số thông minh, làm cho Bắc Dao Quang khó có thể chấp nhận được.
” Ân!” Như Mặc không cần xem sắc mặt của Bắc Dao Quang cũng biết hành động vừa rồi của Bảo Bảo làm nàng khó chấp nhận, tuy rằng Mặc Mặc cũng có lòng tham tranh giành nhưng Bảo Bảo làm tỷ tỷ cũng không nên đẩy hắn ngã, đẩy xong còn lộ vẻ oán giận, tình cảnh này làm hắn cũng không đồng tình, huống chi là Bắc Dao Quang.
” Bảo Bảo! đưa cái đó cho ta”. Như Mặc xòe bàn tay đến trước mặt Bảo Bảo, trầm giọng nói.
Bắc Dao Bảo Bảo vừa thấy vẻ mặt không chút tươi cười của phụ thân đại nhân cùng vẻ mặt kinh hách của mẫu thân thì biết là nàng gặp rắc rối rồi, tất cả đều do Mặc Mặc không nên dành đồ vật vốn thuộc về nàng, nàng cũng không cố ý muốn đẩy hắn, chỉ là không kiềm chề được đã sử dụng khí lực mà thôi, nàng mới không tin Mặc Mặc sẽ bị nàng đẩy ngã. Hắn nhất định là cố ý, muốn cho phụ thân và mẫu thân trừng phạt nàng, hắn thật gian trá. Nhưng hắn tốt nhất đừng đắc ý sớm, sau hôm nay xem nàng chỉnh hắn như thế nào? ở trong bụng luôn cùng nàng tranh giành kim đan, ra xác lại giả đò nhu thuận, hiện tại còn dám can đảm tranh giành bảo vật với nàng, đừng trách nàng làm tỷ tỷ mà không khách khí với hắn nha.
Bắc Dao Bảo Bảo quật cường nhìn Như Mặc, hai mắt sáng ngời tràn ngập sự không thỏa hiệp, không chịu thua, lại có chút ủy khuất. Như Mặc thấy Bảo Bảo như vậy, sắc mặt lại thêm trầm, nhưng thanh âm thì nhẹ nhàng hơn “ Bảo Bảo, đưa hạt châu cho ta”
Không dám làm cho phụ thân đại nhân tức giận, Bảo Bảo dù không cam lòng cũng đưa Hỏa Hồ Thánh Châu đang cầm trong tay cho Như Mặc, đồng thời oán giận trừng mắt nhìn Mặc Mặc đang được Bắc Dao Quang ôm trong tay, lại vừa lúc để nàng nhìn thấy biểu tình tràn đầy mưu kế của Mặc Mặc, tức thì Hỏa Hồ Thánh Châu đang định giao cho Như Mặc đã nhanh chóng bị nàng giật trở lại, còn dùng tốc độ sét đánh nhét vội vào miệng, trong lúc Như Mặc cùng Bắc Dao Quang còn bất ngờ thì nàng đã nuốt vào bụng.
” Trời ạ! Nguy! Bảo Bảo, Bảo Bảo ngươi không sao chứ! Như Mặc, làm sao bây giờ, nàng đem hạt châu lớn như vậy nuốt vào, mau nghĩ cách lấy nó ra, nếu không bị nghẹn yết hầu hay thực quản thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng”. Bắc Dao Quan như muốn ngất xỉu, không thể ngờ được đứa nhỏ còn quá nhỏ mà lại tranh cường háo thắng như vậy, Như Mặc chỉ muốn nàng đem hạt châu trả lại cho hắn, thế nhưng nàn lại nuốt luôn nó. Miệng của nàng nhỏ như vậy, hạt châu gần như là lớn gấp ba miệng của nàng, rốt cuộc nàng dùng cách nào mà nuốt được nó? Chết tiệt, phải làm cách nào để lấy hạt châu kia ra đây?
Mặc Mặc cũng không nghĩ tới Bảo Bảo lại dám giở trò trước mặt phụ thân, làm ra hành vi khıêυ khí©h như thế, nhìn thấy ánh mắt của Bảo Bảo ra vẻ “ xem ngươi còn tranh giành với ta như thế nào?” thì lập tức gục đầu vào ngực Bắc Dao Quang khóc lớn “ ô…”
Bắc Dao Quang vừa nghe đứa nhỏ khóc, càng khẩn trương hơn, nước mắt cũng sắp rơi ra “Như Mặc, ngươi có thể lấy hạt châu trong bụng Bảo Bảo giống như lấy quả trứng trong bụng ta ra không?”
” Dao Quang đừng bị hai tiểu tử này là cho hoảng loạn. Vốn không định nói sớm với ngươi, nhưng thấy ngươi lo lắng như vậy, hai đứa con của chúng ta, ngươi không thể đối xử với chúng như những đứa trẻ bình thường được, thực ra ta còn nghĩ sự thông minh và suy nghĩ của bọn chúng còn trưởng thành hơn Tóc Đen nhiều, cho nên có những lúc chúng ta nhìn thấy đều là biểu hiện giả dối của bọn chúng, lúc này Mặc Mặc khóc cũng chỉ là giả, muốn dời đi lực chú ý của ngươi. Mặc Mặc không được khóc, lại khóc ta liền lập tức phong ấn tất cả năng lực của ngươi”
Như Mặc lập tức đứng lên, hai tiểu tử nghịch ngợm như quỷ sứ này từ sau khi ra xác tới giờ, chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi đã nội tác sở vi, thật sự làm cho hắn từ cảm giác hưng phấn vui sướиɠ ban đầu đã chuyển sang đau đầu, ảo não. Nếu giờ hắn còn không nói rõ tình trạng của bọn chúng cho Bắc Dao Quang biết, chỉ sợ về sau bọn chúng có trầy da một chút nàng cũng đã quýnh quáng cả lên thì hắn phải làm sao?
Theo chu kỳ sinh trưởng của nhân loại, thì đứa nhỏ trải qua mười sáu đến hai mươi năm mới bắt đầu được xem là trưởng thành, nhưng hai tiểu tử nhà hắn thì đã vượt quá mức chịu đựng, mỗi ngày đều gây ra náo nhiệt cùng tình huống dở khóc dở cười thì hắn không thể chấp nhận được. Đồng thời cũng nên cho bọn chúng biết, ai mới là chủ nhân chân chính trong gia đình, nếu dùng lời hay hành động ám chỉ cũng không làm cho bọn họ ngoan ngoãn lớn lên, vậy thì đứng trách hắn áp dụng thủ đoạn.
Như Mặc trong lòng đã hạ quyết định, đây cũng là vì cuộc sống an bình và hạnh phúc sau này của hắn cùng Bắc Dao Quang.
Mà Mặc Mặc vốn đang khóc đến kinh thiên động địa trong lòng Bắc Dao Quang, nghe những lời này của Như Mặc đã lập tức im lặng, không có tiếng khóc, ngay cả nước mắt cũng không có môt giọt, làm cho Bắc Dao Quang nhìn thấy sửng sốt một lát mới có phản ứng. Sau đó lập tức phẫn nộ “ Như Mặc, ngươi nói là ngay từ đầu bọn chúng đã diễn trò cho chúng ta xem, để cho ta vì bọn họ mà khẩn trương, nhưng thật ra bọn chúng không có nguy hiểm gì phải không?”
“Ta cho là như vậy” Như Mặc hiển nhiên là đứng ở bên phe của thê tử.
“Nhưng bọn chúng vẫn là những đứa trẻ?”. Bắc Dao Quang quả thật không thể tin được, đứa nhỏ mới sinh đã biết cách đùa giỡn và lừa gạt người lớn sao? Nhưng nhìn thấy Như Mặc vừa ra lịnh, Mặc Mặc đã lập tức nín khóc, nàng không thể không tin những gì Như Mặc nói là thật.
“Bọn chúng là hài tử của ta và ngươi”, ở từ “ta”, Như Mặc hơi nhấn mạnh một chút.
Bắc Dao Quang hiểu được gật gật đầu,” Đúng vậy, Như Mặc, bọn họ là hài tử của ngươi và ta, như thế nào lại giống đứa nhỏ bình thường được, có lẽ bọn chúng ngay từ nhỏ đã là thiên tài, còn có nhiều năng lực mà chúng ta chưa phát hiện ra, bọn chúng có thể nói nhưng lại làm bộ im lặng đúng không?”
Như Mặc gật đầu,” Này đều không phải là không có khả năng!”
Hai tiểu tử kia nghe cha mẹ bọn họ nói chuyện càng cảm thấy có chút không ổn, muốn chạy trốn nhưng lại không dám, chỉ có thể ngây ngốc nhìn nhau, rồi lại giả bộ đáng yêu, ý đồ tạo nên sự thương cảm của Như Mặc và Bắc Dao Quang, đáng tiếc lần này vô dụng.
“Vậy có phải bọn chúng có thể tự động ra xác nhưng lại cố ý nán lại ở bên trong để xem chúng ta có gấp hay không?Cố ý để cho ngươi phải ôm bọn chúng suốt ngày suốt đêm phải không? nhìn ta mỗi ngày vì bọn chúng mà ngủ không yên, nói không chừng bọn chúng còn ở bên trong cười trộm?”. Bắc Dao Quang càng nói càng tức, càng nhìn càng giận, không thể tin được bọn nhỏ của nàng lại làm ra chuyện như vậy. Nhưng khi nàng thấy Bảo Bảo đẩy ngã Mặc Mặc, rồi bộ dáng quật cường nuốt lấy hạt châu của nàng, rồi cái kiểu khóc giả đò của Mặc Mặc thì tất cả đều có thê xảy ra.
Lúc này đổi lại là Như Mặc nghẹn họng trân trối, những gì Bắc Dao Quang nói tuy có chút khoa trương nhưng không phải là không thể, nghĩ đến tình cảnh bọn họ một lòng chờ mong bảo bối ra đời, thế nhưng bọn chúng ngay khi còn trong bụng đã biết giở trò đùa dai, Như Mặc liền cười không nổi. Nghĩ đến mấy ngày đêm vừa qua hắn đều phải ôm hai quả trứng không dám rời tay, Như Mặc liền nhịn không được mà bốc hỏa, lập tức nhìn về hai đứa nhỏ. Bảo Bảo đã có chút trấn tĩnh nhưng Mặc Mặc thì vẫn còn phản ứng chậm hơn một chút, vội vàng cúi đầu nhận sai. Nhưng điều này càng chứng tỏ bọn chúng đã đùa giỡn hắn, làm cho Như Mặc càng thêm quyết tâm phải giáo huấn hai tên tiểu tử này một phen, nếu không thì không biết sau này bọn chúng còn vô pháp vô thiên tới mức nào?
” Dao Quang, Mặc Mặc chột dạ, hiển nhiên là những gì ngươi đoán đều đúng, nếu không chính xác thì cũng đúng tám, chín phần a, xem ra bọn chúng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngươi nghĩ xem kẻ làm phụ thân như ta nên trừng phạt hai đứa con không ngoan này như thế nào?”. Gương mặt tuyệt mỹ của Như Mặc tràn đầy sự nghiêm túc, lạnh lùng làm cho hai vật nhỏ hoảng sợ thực sự, muốn mở miệng cầu xin nhưng lại không nói nên lời, chỉ có thể phát ra những âm thanh vô nghĩa “ ngô ngô, nha nha”
“Nếu là trước đây, ta sẽ luyến tiếc ngươi trừng phạt bọn chúng, nhưng giống như ngươi nói, bọn chúng thật sự rất hư, bây giờ đã vậy thì sau nay lớn lên còn ai quản thúc được bọn chúng? Ngươi là người có quyền nhất trong nhà, nên khiển trách bọn chúng thế nào đều giao hết cho ngươi. Ta cam đoan sẽ không thiên vị cũng không vì bọn chúng mà cầu tình”
Bắc Dao Quang cũng biết Như Mặc sẽ không thực sự làm thương tổn bọn chúng, dù sao thì bọn chúng vẫn còn quá nhỏ, ngoài miệng tức giận nhưng trong lòng đều rất thương. Nhưng từ xưa đã có câu con hư tại mẹ, bọn chúng bây giờ còn nhỏ, đùa giỡn nàng với Như Mặc thì không sao, sau này lớn lên, ỷ bản thân có dị năng mà đi khi dễ người khác thì không tốt. Dù sao đây cũng là thế giới của con người, bọn chúng không để ý đến cảm thụ của người khác thì nàng và Như Mặc là cha mẹ của bọn chúng cũng hi vọng bọn chúng bình an.
” Tốt lắm! Bảo Bảo, Mặc Mặc, mẫu thân ngươi nói các ngươi đều đã nghe được phải không? từ bây giờ ta sẽ phong ấn toàn bộ pháp lực của các ngươi lại, đợi đến khi các ngươi làm cho nương các ngươi yên tâm, cảm thấy các ngươi đã thực sự nghe lời, hiểu chuyện, ta sẽ phá bỏ phong ấn, nếu không thì làm một người bình thường vĩnh viễn đi”. Như Mặc nói xong cũng không nhìn đến gương mặt tuyệt mỹ đang trở nên kinh hoàng thất sắc của hai đứa con.
Thật ra, nhìn hai đứa nhỏ có biểu tình như vậy, Như Mặc cũng có chút mềm lòng, muốn tha thứ cho bọn chúng nhưng hắn biết, bọn họ mới đến nhân thế, đối với cái gì cũng tò mò, hiếu kỳ, lại ỷ có pháp lực sẽ dễ dàng trở nên xấu tính, huống chi bọn họ mang huyết thống của Xà tộc, quan niệm về tình thân rất ít, xem trọng bản thân nhiều hơn, nói trắng là đa phần đều rất ích kỷ. Mà đối với một người luôn khát khao có một gia đình ấm áp, hạnh phúc thì sợ khó chấp nhận được, hiện tại hắn cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc khi có một gia đình, cho nên hắn cũng không muốn đứa nhỏ của hắn thiếu đi thiên tính của nhân loại. Cho nên phong ấn đối với bọn nó mà nói là cách tốt nhất và thích hợp nhất.