Chương 71: Bảo bảo, mặc mặc
Bắc Dao Quang cũng nghe thấy âm thanh này, tinh thần vừa mới trấn tĩnh lại bất an “ Như Mặc, đứa nhỏ này cũng muốn đi ra?”
” Đừng hoảng hốt! Dao Quang, có ta ở đây”. Như Mặc lúc này không hề kích động, hắn cảm thấy là hai đứa con cố ý làm cho bọn họ khẩn trương, chọn thời điểm đặc biệt mà ra xác, nếu đứa trước thích bơi lội như vậy thì đứa sau hẳn là cũng không sợ nước. Huống chi xà loại bọn họ thuộc về sinh vật thủy hệ, tuy rằng chúng nó giáng sinh hình người nhưng không thể xóa bỏ được thiên tính của Xà tộc, cho nên Như Mặc thấy khẩn trương là dư thừa, quả thật lúc nãy vì hoảng loạn mà không kịp suy nghĩ, hơn nữa hắn cũng vì tiếng hét thất thanh của Bắc Dao Quang làm cho hắn hoảng hốt theo.
Thấy Như Mặc không tới gần ôm lấy quả trứng, Bắc Dao Quang càng khẩn trương hơn “ Như Mặc, trứng sắp nứt vỏ rồi, nhanh cầm nó lên nếu không thì sẽ bị chìm”
Như Mặc ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói “ đừng nóng vội, hắn sẽ tự phá vỏ chui ra, bọn họ trời sinh đều thích nước, ngươi quên ao này là chuẩn bị cho bọn họ sao?”
“Nhưng vì ta nghĩ chúng nó sinh ra là rắn nhỏ nên mới chuẩn bị ao này, còn bây giờ bọn họ là trẻ sơ sinh a. Như Mặc, chúng ta không thể như vậy, ngươi nhanh đi bắt nó đi”. Bắc Dao Quang không để ý đến sự ngăn cản của Như Mặc, muốn bơi đến chỗ quả trứng, ao này đối với bọn họ chỉ sâu đến ngực nhưng với trẻ sơ sinh thì đủ để làm bọn chúng chết đuối, Bắc Dao Quang làm sao yên tâm cho được.
Như Mặc thấy nàng kiên quyết như vậy, không thể không mềm lòng “ được, ngươi ôm tiểu công chúa đừng nhúc nhích, để ta đến ôm tiểu vương tử, được không?”
Bắc Dao Quang lúc này mới gật đầu, lúc này quả trứng đang nửa nổi nửa chìm trên mặt nước lại vang lên tiếng nứt thật lớn, mở ra một cái lỗ, nước lập tức tràn vào làm cho quả trứng lập tức chìm vào trong nước. Bắc Dao Quang lại thét lên chói tai, Như Mặc tuy biết đứa nhỏ sẽ không có chuyện gì, nhưng vẫn nhanh chóng thò tay xuống đáy áo, đem vật nhỏ đang thoải mái khoa chân duỗi tay trong nước kia đi ra, xoay người đưa cho Bắc Dao Quang xem “ ngươi xem, hắn không phải rất tốt sao? Còn chơi đùa rất vui”
Bắc Dao Quang chưa trấn định tinh thần, giương mắt nhìn vật nhỏ vừa trình diễn màn “suýt chết đuối”, khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân, ánh mắt đen thẳm mà linh hoạt, cái mũi cao khéo léo, cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn, ở trong lòng Như Mặc không an phận quơ hai tay, hai chân vẫn còn ở trong nước, miệng còn phun bong bóng, không ngừng phát ra âm thanh “ đô..đôi”, nở một nụ cười siêu cấp đáng yêu nhìn Bắc Dao Quang.
Nam hài trừ bỏ ánh mắt giống nàng thì ngũ quan đều như là bản sao của Như Mặc, làm cho Bắc Dao Quang vui mừng lại kích động, mà tiểu oa nhi trong ngực nàng nhìn thấy đệ đệ ở phía trước cũng không ngừng vặn vẹo, muốn đi lên phía trước.
Như Mặc nghĩ nàng sẽ cười, sẽ vui mừng, không ngờ nàng lại khóc lớn, khóc như rất ủy khuất và lo lắng, làm cho Như Mặc cũng giật mình vài giây, mà vật nhỏ trong ngực hắn vẫn không ngừng bướng bỉnh dọc nước, còn tiểu hoa nhi trong ngực của Bắc Dao Quang đang vặn vẹo không thôi, khi nghe tiếng khóc thương tâm, khổ sở của nàng thì cùng ngừng động tác, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ ngạc nhiên
” Dao Quang, ngươi làm sao vậy? Sao lại cảm thấy không thoải mái? Sao lại khóc? Mau nói cho ta biết, Dao Quang”. Như Mặc rất nhanh lấy lại tinh thần, đi vội đến bên nàng, ôm nàng vào ngực. Nàng làm sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc lớn như vậy, trừ lúc nàng phát hiệt mình đột nhiên mang thai mà khóc như vậy thì gần nửa năm qua hắn cũng chưa từng thấy nàng khóc lần nữa, làm cho hắn tâm thần không an, không biết nàng vì cái gì mà khổ sở?
” Như Mặc, vì cái gì, ta cảm thấy rất ủy khuất. Ta làm sai cái gì? Ta thật sợ, ta thật sợ”. Bắc Dao Quang dùng sức dụi vào ngực của Như Mặc, thổn thức khóc.
” Ngươi không có làm sai cái gì a, ngươi cái gì cũng chưa làm sai! Ngoan, đừng sợ, nói cho phu quân biết, ngươi đang sợ cái gì? Đừng sợ, có ta ở đây, ngươi cái gì cũng không phải sợ!” Như Mặc nghe nàng nói chuyện không đầu không đuôi làm hắn thêm sốt ruột nhưng vẫn ôn nhu hỏi nàng, sợ mình vội vã quá làm nàng càng thêm sợ.
” Như Mặc, ta rất yêu ngươi, rất yêu ngươi, ta cũng rất yêu các bảo bối, ngươi biết không?”. Bắc Dao Quang vẫn khóc, Như Mặc thì ra sức gật đầu “ ta biết, đương nhiên biết. Ta cũng thật yêu ngươi, thật yêu các bảo bối của chúng ta”
“Vì cái gì mà các ngươi đều làm ta sợ như vậy? đầu tiên là ngươi, không nói cho ta biết, khiến cho tam mạc thanh kỳ diệu mà mang thai. Khi đó, ta nghĩ mình không xứng với ngươi, ta hận lúc đó ta không thể chết đi, sau vất vả mới được khổ tận cam lai, biết các bảo bối là của ta và ngươi, ngươi có biết là ta cao hứng lắm không? mang thai chúng, ta luôn lo lắng chúng không được an toàn sinh ra, lại sợ bọn chúng được sinh ra với hình dạng bất thường sẽ bị nhục nhã, tuy rằng mỗi tháng bọn chúng đều làm ta đau vài lần, nhưng ta vẫn rất vui vẻ, bởi vì ta biết bọn chúng khỏe mạnh, vất vả lắm mới sinh được bọn chúng ra, lại phát hiện là sinh ra hai cái trứng, cảm giác chờ mong cùng khẩn trương làm ta thở không nổi, Như Mặc, ngươi biết không?”
” Ta biết! Ta biết! Dao Quang, nương tử, đều là do ta sai, ta không nên giấu diếm ngươi, sau này ta sẽ không như vậy nữa. Đứa nhỏ hiện tại cũng rất tốt, sau này chúng ta sẽ sinh sống cùng nhau, không còn có chuyện gì làm cho ngươi không vui xảy ra nữa, đừng khóc, ngươi khóc làm lòng ta cũng đau”
Như Mặc nghiêm túc giải thích và nhận sai, hi vọng Bắc Dao Quang có thể ngừng khóc, kinh nghiệm sau nửa năm thành thân cùng sự hiểu biết tính tình của Bắc Dao Quang, hắn biết khi nàng không vui hay khổ sở thì dù mình có lỗi hay không đều phải nhận lỗi, khi đó nàng sẽ cười đến ngọt ngào làm lộ ra hai lúm đồng tiền. Nhận sai cũng không có gì khó, vợ chồng yêu thương nhau thì không cần để ý tới tự tôn và kiêu ngạo, hắn từng nghĩ những điều đó rất quan trọng nhưng bây giờ mới phát hiện so với việc nhìn người mình thích cười thì mặt mũi căn bản không đáng quan tâm tới.
” Ô…… Ta khó khăn chờ đến lúc bọn chúng sinh ra, lại là hai quả trứng, lại lo lắng bọn họ không thuận lợi phá vỏ chui ra, ngươi có biết không? Như Mặc, ta thực hận mình không phải là mẫu xà, không thể dùng thân thể để ôm ấp bọn chúng, tự mình chào đón bọn chúng ra đời, nhưng ta thật thương bọn chúng, vì sao ngay cả bọn chúng cũng là ta sợ? đứa trước cũng vậy, đứa sau cũng vậy, đều làm ta rất sợ, ta nghĩ bọn chúng bị ép phải ra ngoài sớm, ta nghĩ bọn chúng rơi xuống nước, nếu có chuyện gì thì ta không thể tha thứ cho chính mình..ô..Như Mặc, ta không phải là rất vô dụng sao? Ta biết không nên trách bọn chúng, bọn chúng còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu nhưng ta cảm thấy mình thật ủy khuất, rất ủy khuất”
Bắc Dao Quang khóc nức nở, Như Mặc cũng hiểu nguyên nhân, còn hai tiểu oa nhi trong lòng hai người vẫn còn ngây ngốc nhìn nhau, xem ra bọn chúng đã bị mẫu thân làm cho sợ hãi, chuyện này thực phiền nha, căn cứ vào trình độ phụ thân cưng chiều mẫu thân thì e rằng bọn chúng sắp bị lột da a.
” Dao Quang, ngoan! Không khóc, ngươi làm sao vô dụng? Ngươi thật vĩ đại, ngươi không biết sao? Từ xưa xà tử có thể lấy hình người bình an xuất thế cũng rất ít, mà ngươi liền sinh cho ta tới hai đứa, ngươi có biết là ta cảm kích ngươi rất nhiều không? Ngươi thực dũng cảm, cho dù biết bọn chúng có thể không phải người cũng không phải rắn ngươi cũng không có từ bỏ bọn chúng, thậm chí ngay lúc ta còn không hiểu cái gì là yêu, ngươi vẫn kiên trì yêu ta. Ngươi biết không? ta rất cảm kích thâm tình của ngươi dành cho ta, cho nên, Dao Quang, tuy rằng ta không biểu đạt nhưng ta muốn ngươi biết ngươi quan trọng với ta đến mức nào, ngươi có ý nghĩa đối với ta ra sao. Còn về phần hai đứa nhỏ không ngoan, làm cho ngươi ủy khuất, kẻ làm cha như ta cũng phải có trách nhiệm, nhưng cũng như lời ngươi nói, bọn chúng còn nhỏ cho nên chúng ta nên tha thứ cho lần đầu tiên phạm tội của bọn chúng, sau này nếu bọn chúng còn làm cho ngươi giận, ta sẽ tuyệt đối không nương tay, cho dù ngươi có vì bọn chúng cầu tình, ta cũng sẽ trừng phạt bọn chúng thật nặng, bởi vì bọn chúng là bảo bối của Như Mặc ta nhưng ngươi là nương tử ta yêu nhất. Như vậy được không?”
Những lời của Như Mặc tràn đày sự nghiêm túc và chân thành, làm cho Bắc Dao Quang cũng cảm động, ra sức gật đầu ở trong ngực hắn, hơn nữa ngày mới hít hít cái mũi, rầu rĩ nói “Như Mặc, ngươi có phải thấy ta làm nũng quá không?”
” Sẽ không! Ta đá hứa vĩnh viễn vô hạn cưng chiều ngươi, ngươi có thể yêu cầu ta làm bất cứ chuyện gì, ta rất thích nhìn bộ dáng làm nũng của ngươi, ta thích ngươi làm nũng với ta, điều đó cho thấy ngươi tin cậy và ỷ lại vào ta”
” Như Mặc, ngươi càng ngày càng biết cách ăn nói, mỗi câu đều làm cho ta rất vui, so với ăn mật còn ngọt hơn” Bắc Dao Quang ngưng khóc, ngước mắt nhìn Như Mặc.
Như Mặc dùng tay lau nước mắt cho nàng, ôn nhu nói “ đó là bởi vì có ngươi tồn tại nên cuộc sống so với mật còn ngọt hơn, ta cũng sau khi chân chính có được ngươi mới biết được cuộc sống lại hạnh phúc như vậy, không thể tưởng tượng tại sao trước kia ta lại một lòng muốn thành tiên để rồi phải sống cô tịch”
” Như Mặc, ngươi thật sự không hối hận sao? Bắc Dao Quang đã thấy được đáp án trong mắt hắn, nhưng vẫn muốn nghe tự hắn nói ra.
” Ân, không có hối hận! Chỉ cần nơi nào có Dao Quang, nơi đó sẽ có ta”. Như Mặc hiểu ý nàng, ôn nhu đáp.
” Cám ơn ngươi, Như Mặc! Bắc Dao Quang hôn lên môi hắn, phát ra tiếng cảm ơn xuất phát từ nội tâm.
” Ngốc nương tử! Về sau không được khóc nữa, được không?” Như Mặc đáp lại nụ hôn của nàng.
” Hảo!” Bắc Dao Quang nhẹ nhàng trả lời.
Ngọt ngào, thân thiết hôn nhau xong, hai phu thê rốt cuộc mới nhớ tới hai đứa nhỏ vẫn được ôm trong lòng, Bắc Dao Quang có chút xấu hổ nhưng cúi đầu nhìn hai đứa con thì sự xấu hổ đã hóa thành tình thương sâu đậm của người mẹ, nhịn không được cúi đầu hôn lên trán bọn chúng “ các bảo bối ngoan, ta là mẫu thân của các ngươi”
Như Mặc thấy bọn họ đã nhu thuận, an phận hơn rất nhiều, trong mắt cũng hài lòng hơn, cũng cúi đầu hôn lên trán Bắc Dao Quang một cái “ các bảo bối, ta là phụ thân của các ngươi, hi vọng các ngươi khỏe mạnh, bình an mà lớn lên”
” Như Mặc, chúng ta đều quên đặt tên cho các bảo bối, thật sự là không xong, cái gì cũng chuẩn bị, thế nhưng lại quên mất chuyện đặt tên”. Bắc Dao Quang lúc này mới nhớ tới chuyện quan trọng nhất “ ngươi nghĩ nên đặt tên gì cho bọn chúng mới tốt đây”
“Bọn chúng đều là chí bảo trong lòng chúng ta, tỷ tỷ ra đời trước thì gọi là Bảo Bảo, đệ đệ ra sau thì gọi là Bối Bối”. Như Mặc muốn hạ bớt uy phong của hai đứa nhỏ vừa sinh ra đã bướng bỉnh, nghịch ngợm nên không chút suy nghĩ mà lấy cái tên tục khí như vậy cho bọn chúng.
Quả nhiên hai đứa đúng là tỷ đệ tình thâm, thân hình đồng thời cứng nhắc. Quả nhiên là bọn chúng trêu đùa quá mức, thật sự làm phụ thân đại nhân nổi giận, không dám tưởng tượng nổi tinh linh xinh đẹp nhất, thông minh nhất, tự tin nhất, có năng lực nhất trong trời đất như bọn họ lại có hai cái tên không chút khí chất như vậy, bọn họ sau này còn mặt mũi nào mà xưng hùng xưng bá trong thiện hạ nữa chứ?
Cả hai đồng loạt bày ra biểu tình muốn khóc với Bắc Dao Quang mà Bắc Dao Quang khi nghe Như Mặc nói tới hai cái tên này cũng có chút kinh ngạc, nhìn thấy biểu tình của hai bảo bối, không dám chần chờ liền đề nghị “ Như Mặc, Bảo Bảo và Bối Bối coi như là nhũ danh đi, còn tên chính thức thì không hay lắm đâu, hơi tục khí một chút. Tên gọi rất quan trọng, phải để ý, nếu không sau này đứa nhỏ lớn lên sẽ oán chúng ta”
” Không tốt sao? Nhưng ta cảm thấy thực đáng yêu a. Dao Quang, ngươi không thấy bọn chúng rất hợp với hai cái tên này sao?”. Như Mặc nhìn hai vật nhỏ, trên mặt hiện lên sự đắc ý, còn tỏ ra là hắn rất thích hai cái tên này, làm cho Bắc Dao Quang vốn định phủ quyết ý của Như Mặc cũng có chút do dự, Như Mặc thích kêu bọn nhỏ như vậy, nếu phản đối thì có thể làm hắn thương tâm khổ sở.
Hai tiểu tử kia vừa thấy Bắc Dao Quang có dấu hiệu thỏa hiệp, lập tức giãy dụa hai chân để thu hút sự chú ý của nàng, cái miệng nhỏ nhắn há ra, như là chỉ cần Bắc Dao Quang đồng ý một tiếng là bọn họ sẽ lập tức khóc to lên, làm cho Bắc Dao Quan nhìn thấy lại trào dâng tình mẫu tử, cố gắng kiên trì ý kiến của mình, tìm cho hai bảo bối cái tên có khí chất và nội hàm “ Như Mặc, ngươi xem, hai bảo bối dường như không thích hai cái tên này lắm, chúng ta tìm cho hắn cái tên khác đi, để sau khi bọn hắn lớn lên, đi ra ngoài cũng không mất mặt với người ta, ngươi nói xem?”
“Vậy Dao Quang muốn gọi bọn chúng là gì?”. Như Mặc vốn muốn chỉnh hai tiểu tử tự cho là thông minh kia, chứ cũng không có ý gọi bọn chúng như thế, nhìn thấy sắc mặt có chút khó xử của Bắc Dao Quang liền lâp tức nhượng bộ.
” Tỷ tỷ kêu Quang, đệ đệ kêu Mặc được không?” Bắc Dao Quang không suy nghĩ nói.
” Quang? Mặc?” Như Mặc nhíu nhíu chân mày nói.
” Ân, Bắc Dao Quang, Bắc Dao Mặc, ngươi cảm thấy được thế nào? Làm cho người ta vừa nghe đã biết bọn chúng là con chúng ta, tên của chúng đều có một chữ của tên chúng ta, Như Mặc ngươi cảm thấy được không?”. Bắc Dao Quang càng nghĩ càng cảm thấy tên này không tồi, Như Mặc cố nhịn cười, chần chờ không biết có nên gật đầu hay không, hắn cũng cảm thấy hai cái tên này không có chút khí chất và nội hàm “Dao Quang, ngươi không biết tên một chữ nghe ngắn lắm sao?”
“Vậy kêu Quang Quang và Mặc Mặc được không?”, Bắc Dao Quang lại không chút suy nghĩ mà nói.
Hai cái tên này vừa được nêu lên, hai tiểu tử cùng ảo não cúi đầu. Trời ạ, Quang Quang và Mặc Mặc? bọn chúng đang hoài nghi là mẫu thân đang cố ý phục thù, nên mới dùng cái tên như vậy a.
Như Mặc rốt cuộc nhịn không được phá lên cười, mà Bắc Dao Quang thì sửng sốt “ Như Mặc, ngươi đang cười cái gì?”
” Không, không có gì, Dao Quang, như vậy đi, ta sẽ để cho các bảo bối của chúng ta tự mình lựa chọn một trong hai cái tên này, ngươi thấy được không?”. Như Mặc một hồi sau mới có thể nén cười, giả bộ nói.
“Bọn chúng sẽ chọn như thế nào?”, Bắc Dao Quang thắc mắc.
“Để cho tiểu công chúa của chúng ta bắt đầu trước đi, Dao Quang, ngươi ôm nàng cao lên một chút, nói cho phụ thân biết, hai cái tên Quang Quang và Bảo Bảo thì ngươi thích tên nào? khi phụ thân đọc tới tên nào, thích thì cười một cái, hiểu chưa?. Như Mặc điểm điểm lên cái mũi của nữ nhi, cố nhịn cười.
” Như Mặc, bọn họ còn nhỏ như vậy, bọn họ có thể nghe hiểu sao?” Bắc Dao Quang có chút lo lắng, không nghĩ đứa nhỏ mới sinh có thể hiểu được lời của người lớn
“Có hiểu hay không thì phải thử mới biết a. Nếu bọn họ nghe không hiểu thì chúng ta sẽ quyết định thay”. Như Mặc thừa nhận hắn cố tình làm như vậy, quả nhiên, hai tỷ đệ vốn định giả vờ nghe mà không hiểu liền lập tức thay đổi thái độ, tuy rằng hai cái tên này đều không có khí chất nhưng dù sao tự lựa chọn còn hơn là để cho phụ thân quyết định.
“Quang Quang?”, Như Mặc nhẹ giọng nhìn tiểu oa nhi xinh đẹp trong lòng Bắc Dao Quang hỏi.
Bắc Dao Quang có chút thất vọng nhìn vẻ mặt giống như trái khổ qua của nàng “ Như Mặc, nàng dường như không thích tên ta đặt a”
” Bảo Bảo?” Như Mặc lại nhẹ nhàng kêu lên, lúc này, tiểu tử kia miễn cưỡng lộ ra cái gọi là nụ cười, miệng chỉ hơi nhếch lên, nhưng dù sao cũng là nụ cười. Nàng vừa hé ra biểu tình này, Bắc Dao Quang đã hôn mãnh liệt “ Như Mặc, bảo bối chúng ta thật sự rất thông minh a, nàng thật sự hiểu được lời chúng ta nói. Nàng cười, nàng cười a, xem ra nàng thích cái tên Bảo Bảo, Như Mặc, xem ra là ta đã quá lo lắng”
Chỉ một phút sơ suất mà cả đời bị gọi là Bảo Bảo, vật nhỏ có chút hối hận, ước gì có thể chui vào trong quả trứng lần nữa, nếu cho nàng thêm một cơ hội, nàng tuyệt đối, sẽ không bao giờ lựa lúc cha mẹ vừa mới hoan ái xong mà chui ra. Vì một chút nghịch ngợm mà phải trả giá đại giới a.
“Đúng vậy, đứa còn lại thì Dao Quang hỏi hắn đi?”. Như Mặc giơ cao tiểu nam hài trong tay.
” Ta tới hỏi hắn sao? Tốt! Tốt!” Bắc Dao Quang cũng hưng phấn gật đầu, thấu quá … đi, nàng hôn lên gáy hắn một cái “ bảo bối, hiện tại nương sẽ hỏi ngươi, nếu ngươi thích tên nào thì cười một cái được không? không trả lời thì có nghĩa là ngầm đồng ý a”
Bắc Dao Quang thanh thanh yết hầu, nhẹ giọng hướng tiểu nam hài hỏi,” Bối Bối?”
Vật nhỏ không phản ứng, chỉ mở to ánh mắt đen láy nhìn nàng.
” Xem ra hắn không thích tên này! Mặc Mặc?” Bắc Dao Quang nhẹ giọng thử kêu lên.
Lần này tiểu tử kia cuối cùng mở ra cái miệng nhỏ nhắn, để lộ một nụ cười không chút vui mừng, nhưng Bắc Dao Quang lại mừng rỡ như điên “ Như Mặc, ngươi xem, hắn thích cái tên ta đặt a”
“Vậy thật tốt, sau này tỷ tỷ gọi là Bắc Dao Bảo Bảo, đệ đệ tên là Bắc Dao Mặc Mặc”. Như Mặc dứt khoát kết luận, làm cho đôi tỷ đệ song sinh về sau phải chịu vận mệnh bị người ta cười là “hữu danh vô thực”