Chương 67: Mạnh mẽ cáo từ
Bắc Dao Quang nhìn thoáng qua Như Mặc đang mỉm cười không nói gì, lại nhìn tới bộ dáng xin tha thứ của Tóc Đen, bật cười nói ” quên đi, trước hết cứ như vậy đi, chờ Thanh nhi trở về, ngươi nhanh biến trở lại cho ta, bộ dáng này ta nhìn thực không quen mắt. Ngươi nói tính cách của ngươi có nửa phần giống Thanh nhi sao?Mỗi ngày nhìn Thanh nhi ở trước mặt ta hỏang thật đúng là một lọai kí©h thí©ɧ?”
Nghe nàng lầm bầm óan giận, Như Mặc nhịn không được cười thành tiếng ” như vậy cũng tốt, Dao Quang không phải sợ nhất biểu tình của Thanh nhi quá ít sao? bây giờ có Tiểu Thanh khuôn mặt giống Thanh nhi, biểu tình lại phong phú để thỏa mãn ngươi, dường nhu là rất tốt nha, ngươi không thấy vậy sao?”
” Như Mặc! Ngươi cũng nói như vậy, Thanh nhi nghe được sẽ giận” Bắc Dao Quang cũng cười, sờ sờ cái bụng đã phẳng lì của mình, lại nhìn hai quả trứng trong ngực hắn ” Như Mặc, ngươi đây là…”
“Lúc ngươi ngủ, Thanh Liên vương bọn họ đã tới đây, nói ta chỉ cần ôm chúng, dùng thân thể truyền nhiệt cho chúng cũng giống như ấp, cho năm mươi ngày sắp tới sợ là ta không thể ôm Dao Quang cùng ngủ rồi, ta sẽ ngủ ở phòng bên cạnh, được không?”. Như Mặc nhẹ giọng hỏi ” như vậy ngươi sẽ không phải lo ta cùng đứa nhỏ rời ngươi đi”
” Như Mặc, cám ơn ngươi!” Bắc Dao Quang cảm động, ôn nhu hạ trên mặt hắn một nụ hôn ” vất vả cho ngươi rồi”
” Dao Quang đang nói ngốc gì đó, đây cũng là bảo bối của ta a. Nhanh ăn cơm đi, sau khi sinh xong thân thể là suy yếu nhất, cần phải bổ sung dinh dưỡng, tất cả đều là những món ngươi thích ăn, phải ăn hết tòan bộ a” Như Mặc dùng đầu chỉ về phía một bàn đầy đồ ăn.
Bắc Dao Quang gật gật đầu,” Tuy rằng ta cũng không cảm giác quá đói nhưng Như Mặc nói đúng, ta nên ăn nhiều một chút”
Bắc Dao Quang chậm rãi đến bên bàn ngồi xuống, nhìn Tóc Đen bới cơm cho nàng, động tác rất quen thuộc, điêu luyện ” vật nhỏ, ngươi bới cơm cũng rất thuần thục nha, nếu không biết rõ đây là lần đầu tiên ngươi làm, còn tưởng rằng ngươi rất quen thuộc chuyện này a”
” Chủ nhân tỷ tỷ đừng chê cười ta. Ta mỗi ngày đều ở bên cạnh ngươi, nhìn Thanh ca ca cùng Xuân Hoa bọn họ hầu hạ ngươi, lâu dần đều hiểu rõ, nếu không thì ta thực sự là ngu ngốc a”. Tóc Đen bỉu môi, chủ nhân nhân lọai của nó chẳng lẽ nghĩ nó thật ngốc sao?
“Như Mặc, ngươi vẫn không muốn thử một chút thực phẩm nấu chín sao?”. Bắc Dao Quang nhận bát cơm, lại nhìn Như Mặc đang đến ngồi bên cạnh, nhìn nàng ăn cơm, không nhịn được mà hỏi.
Như Mặc nhẹ nhàng lắc đầu,” Không được, Dao Quang, ta không cần ăn, ngươi ăn nhiều một chút là được rồi”
” Như Mặc, nếu ấp trứng thành công, bọn chúng sẽ có hình dạng gì? là con rắn nhỏ sao?”. Bắc Dao Quang vẫn suy nghĩ, buông bát cơm xuống, đưa tay sờ hai quả trứng trong lòng Như Mặc, vẻ mặt u buồn chờ mong.
Như Mặc nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên môi nàng ” không cần lo lắng, ta có linh cảm bọn chúng sẽ dùng hình dạng con người mà xuất hiện, có được công lực ngàn năm của kim đan coi như không phải ăn mà không trả tiền, cho nên đừng lo lắng, được không? Nếu bọn họ lấy hình rắn sinh ra thì ta sẽ đem công lực truyền sang để bọn họ chuyển hóa thành hình người cũng không phải khó khăn gì, quan trọng là…ngươi nên ăn cơm, nếu không đợi bọn chúng xuất hiện,với năng lực bướng bỉnh của chúng chỉ sợ sẽ vắt kiệt sức lực của ngươi”
” Như Mặc, ngươi phải lúc nào cũng ôm bọn chúng vậy sao? Năm mươi ngày, lúc nào cũng phải ôm như vậy thật là ủy khuất cho ngươi”
“Không có gì, năm mươi ngày sẽ trôi qua rất nhanh, chỉ có điều trong khỏang thời gian này ta không thể nào cùng ngươi xuất môn, còn muốn đưa ngươi ra ngòai đi dạo”. Như Mặc lắc đầu mỉm cuời năm mươi ngày so với quá trình hắn tu luyện thì chỉ là chớp mắt ngắn ngủi, để ấp bảo bối thì bao nhiêu đó có tính là gì.
” Chủ nhân tỷ tỷ, ngươi yên tâm đi! chuyện bên ngòai cứ giao cho Tóc Đen làm đi, ta nhất định sẽ làm tốt, đợi khi tiểu chủ nhân chân chính xuất hiện, cam đoan sẽ không ai nghi ngờ”. Tóc Đen vội vàng xung phong nhận việc ” chủ nhân tỷ tỷ nếu muốn ra ngòai mua gì đó, Tóc Đen có thể đi cùng với chủ nhân tỷ tỷ”
“Xuân Hoa bọn họ có hỏi thì cứ nói ta còn chưa sinh, đợi thêm nửa tháng nữa mới công bố tin tức ta đã sinh, sau đó theo tập tục thì ta phải ở cữ một tháng không thể ra ngòai, đợi khi ta có thể xuất môn thì đứa nhỏ chắc cũng đã phá vỏ chui ra”. Bắc Dao Quang suy nghĩ một hồi, tìm cớ cho qua năm mươi ngày.
” Dạ, chủ nhân tỷ tỷ!” Tóc Đen lập tức dùng sức gật đầu,” Xuân Hoa cùng Xuân Thủy muốn ta nói với chủ nhân và Xà Quân đại nhân là hai ngày nay Phong đại phu có đến tìm, thật lo lắng cho sức khỏe của chủ nhân tỷ tỷ”
“Chút nữa ta sẽ viết một phong thư, ngươi mang đến y quán cho hắn, để hắn khỏi lo lắng”. Bắc Dao Quang cảm thấy có chút thẹn với Phong Vô Ảnh, hắn là thật lòng quan tâm nàng, nhung nàng mang thai không bình thường nên không thể cho hắn biết mọi chuyện, chỉ có thể tránh né hắn.
” Dạ, chủ nhân tỷ tỷ!” Tóc Đen lại là gật đầu.
**************************************************
” Báo Vương đại nhân, chủ nhân nhà ta còn chờ Thanh nhi trở về phục mệnh, mấy ngày nay thật sự đa tạ Báo Vương đại nhân đã nhiệt tình khỏan đãi, Thanh nhi thực sự phải cáo từ”. Đối với vị nam tử mang mặt nạ âm nhu đang nằm trên cao kia, Thanh nhi mặc dù trong lòng hận cắn răng nhưng không thể không duy trì vẻ khách khí, nếu không phải công phu thua kém thì hắn đâu cần phải nhân nhượng vì lợi ích tòan cục như thế.
Lúc đầu khi hắn tới Thú tộc, tòan tộc đối với hắn không lạnh không nóng, điều này hắn cũng đã sớm dự đóan được, cho nên hắn cũng không giận. Quả nhiên, Báo Vương của Thú tộc bắt hắn đợi một tháng mới chịu tiếp kiến, mọi chuyện vốn đều thuận lợi, Báo Vương rất có hứng thú đối với việc hắn đến và đưa ra minh ước của chủ nhân, nhiệt tình chiêu đãi hắn. Nhưng mọi việc đột nhiên lại thay đổi không hiểu vì sao?
Thanh nhi suy nghỉ nửa năm cũng không biết hắn đã làm gì khiến cho Báo Vương đột nhiên thay đổi thái độ, từ sự tích cực hưởng ứng chuyển sang thái độ ám muội không rõ ràng, tiếp theo đó hắn bị Thú tộc dùng đủ lọai lý do giam lỏng ở đây, mãi cho tới giờ cũng chưa thể trở về.
Dùng đủ lọai biện pháp cũng không thành công, mỗi ngày không cùng người này ăn cơm thì là ngắm hoa, làm ra chuyện tình văn vẻ như của nhân lọai, nhưng lại chậm chạp không đề cập đến chuyện khi nào để hắn rời đi, tính ngày thì cũng đã đến lúc phu nhân sinh rồi, chủ nhân một mình chắc chắn sẽ lúng túng, hắn phải trở về, không để ý chuyện cứu Trân Châu không thành công, chỉ có thể đặt sự trung thành lên hàng đầu. Cho nên hôm nay dù muốn giữ hắn lại, thì dù rơi vào cảnh người chết ta sống, hắn cũng nhất định rời đi.
” Thanh nhi, mấy tháng trước ta đã phái tướng quân trong tộc dẫn người đến Tuyết Ưng tộc, Thanh nhi không muốn biết người trong lòng tên Trân Châu kia tình trạng thế nào sao?”. Báo Vương tao nhã nằm trên bảo tọa được phủ một tấm da tuyết điêu thật dày, thanh âm không rõ nam hay nữ mang theo từ tính thóat ra từ nửa cái mặt nạ.
Cùng hắn dây dưa suốt bảy tháng qua, rốt cuộc cũng nghe được một câu có liên quan, đáng tiếc hắn cũng không thể chờ được nữa, hắn không thể không trở về. Mấy tháng qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều, hồi tưởng lại từng chuyện trong những ngày ở chung với Trân Châu trong quá khứ, rốt cuộc nhận rõ, Trân Châu vĩnh viễn sẽ không yêu thương hắn. Tất cả những gì hắn bỏ ra đều chỉ là đơn phương mình hắn, là dư thừa mà thôi, nhưng gần một ngàn năm qua hắn yêu thích Trân Châu cũng là sự thật, mặc dù biết rõ bọn họ không thể nào, nhưng nói từ bỏ cũng không phải là chuyện dễ.
Hắn bốc đồng muốn cứu Trân Châu, mang theo nửa tấm da rắn của chủ nhân đến đây, suốt bảy tháng qua, mỗi ngày phải cùng Báo Vuơng bất nam bất nữ trước mắt đấu trí, làm cho hắn không thể không suy nghĩ xem hắn làm vậy có ý nghĩa gì? Vì Trân Châu, cứ trải qua một ngàn năm như vậy, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục trả qua một ngàn năm không có mục đích như vậy nữa sao? Nếu cứ như vậy thì hắn còn có thể tiếp tục được bao lâu?
Mỗi khi nghĩ tới Bắc Dao Quang cùng Như Mặc ân ái thắm thiết bên nhau, tâm hắn liền đau và chua sót. Chủ nhân không hiểu tình yêu, một lòng chỉ lo tu hành thế nhưng vẫn có một ngày bị người làm cho động tâm, mà hắn đau khổ ở bên cạnh Trân Châu hơn một ngàn năm cũng không được nàng liếc mắt nhìn một cái, quả thật là người với người lại có bất đồng sao? Có tâm hay là vô tâm, liếc mắt một cái đã biết.
Quên đi, coi như đây là lần cuối hắn làm vì Trân Châu, coi như là lời từ biệt đối với một ngàn năm qua của hắn.
” Báo Vương đại nhân, thực cảm tạ ngài tương trợ, nếu Trân Châu may mắn còn sống, xin Báo Vương đại nhân nể mặt Xà Quân đại nhân mà an bài cho nàng một nơi đi. Nếu nàng bất hạnh đã chết, Thanh nhi cũng tạ ơn Báo Vương đại nhân đã hỗ trợ. Thanh nhi rời đi cũng đã hơn nửa năm, thật sự không thể tiếp tục ở lại bên ngòai, cho nên đành phải cáo biệt”. Thanh nhi hơi nhắm mắt, nói ra những lời này dường như đã lấy hết khí lực của hắn, tâm vẫn rất đau, rất khó chịu như trước nhưng hắn bắt buộc mình không được mềm lòng, sinh tử do mệnh, từ lúc Trân Châu quyết định đi con đường kia thì đã biết nàng có thể không được chết già, nếu lần này người của Thú tộc còn có thể mang được nàng trở về thì cũng chỉ hi vọng nàng có thể tự lo cho bản thân.
” Xem ra Thanh nhi quả thật là rấ nhớ nhà a, đến nỗi sự an nguy của người trong lòng cũng không để ý, là không còn tin tưởng Trân Châu cô nương hay là mất đi tín niệm với sự kiên trì của mình?” Đôi môi đỏ mọng lại phun ra âm thanh không cao không thấp, ý tứ hàm xúc.
Thanh nhi giận mà không dám nói gì, mấy tháng qua hắn đều dùng ngữ khí dò hỏi để bàn luận tâm tình của mình, Thanh nhi phi thường không thích cảm giác này, giống như là có người cứng rắn đem gương nhét vào lòng hắn không bằng ” Báo Vương đại nhân, xin đại nhân ra lịnh mở cửa, Thanh nhi phải cáo từ”
” Thanh nhi, sao lại sốt ruột như vậy? Muốn đi cũng không nên là hôm nay, buổi tối ta sẽ tổ chức tiệc tiễn đưa ngươi, sáng sớm mai ta sẽ cho xe đưa ngươi về”. Báo Vương hiển nhiên cũng không tính hôm nay thả hắn đi, nhưng âm điệu vẫn rất trầm thấp, thậm chí ngay cả tư thế nằm cũng không thay đổi, chỉ có ngón tay là đùa giỡn mái tóc dài của hắn, bộ dáng ra vẻ rất nhàm chán.
Thanh nhi vừa thấy bộ dáng này của hắn càng thêm giận, xoay người đi về phía cửa đại điện, từ xa vung hai tay lên đẩy cánh cửa đá của đại điện ra, ầm một tiếng cửa đã được mở, nhưng…
Bên ngòai cánh cửa là vô số thị vệ tay cầm vũ khí bao quanh Thanh nhi.
Báo Vương nằm trêN vương tọa thậm chí cũng không thèm chớp mắt, chỉ tao nhã, thong dong đứng dậy, chậm rãi từng bước một đi xuống bậc thang, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng tao nhã, lại tràn ngập sức bật mềm dẻo ” Thanh nhi, đây là phương thức xà tộc của ngươi hồi đáp sự nhiệt tình đãi khách của ta sao?’