Chương 35: U cốc đào lâm
” Được rồi! Không trêu chọc ngươi nữa, quỷ hẹp hòi” Bắc Dao Quang đem lục thúy xà thả lại trên cánh tay của nàng, mà lục thúy xà sau một hồi bị đùa giỡn cũng không còn hưng phấn hay khí lực nữa nên an phận bám lên cổ tay nàng, dùng ánh mắt ai óan nhìn Bắc Dao Quang và Như Mặc.
” Đã đói bụng sao?” Như Mặc nhìn trời, có lẽ đã đến giờ cơm trưa của nhân lọai, tuy rằng đã thật lâu hắn không còn khái niệm ăn cơm nhưng không có nghĩa hắn không biết cái gì gọi là đói khát, hắn nghĩ chắc Bắc Dao Quang đã đói bụng.
” Ân! Là có điểm đói bụng! Ta vừa mới mới nhớ tới, chúng ta đi nhanh quá cho nên hiện tại chúng ta đều đói bụng nhưng cũng đừng lo, Như Mặc, ngươi quen thuộc địa hình nơi này vậy có biết chúng ta phải đi bao lâu nữa thì tới chỗ nguồn nước không? nơi nào có nước thì sẽ có thức ăn”. Bắc Dao Quang thành thực gật đầu, lúc trước chỉ lo chơi cũng khônh để ý, giờ nghe Như Mặc hỏi thì đúng là có cảm giác đói và khát, tất đều do Tư Đồ Y chết tiệt kia, nếu không phải hắn chắn ngang đường thì nàng làm sao quên nhắc Như Mặc mang theo thức ăn chứ.
“Phía trước không xa có một sơn cốc, nơi đó có một con sông”, Như Mặc thấy nàng không chút lo lắng, cũng chẳng có một câu óan giận, càng không kêu mệt than khổ, ngược lại nàng còn an ủi hắn không nên lo lắng, tựa hồ nhưng chuyện tìm thức ăn là chuyện của nàng, mà không phải hắn, rõ ràng là nữ nhân nhưng lúc nào cũng tỏ ra khí thế như nam nhân, xem ra nàng với ngư nương ba ngàn năm trước không hề giống nhau.
” Thật tốt quá! Vậy chúng ta đi nhanh hơn đi. Ngươi cũng đã đi bụng, một lát nữa ta bắt cá, ngươi nhóm lửa được không?nếu không thì để cho ta cũng được”. Bắc Dao Quang vừa nghe nói có con sông liền cao hứng, không để ý tới nét mặt đăm chiêu của Như Mặc, chỉ nghĩ đây là thời cổ đại, không khí không ô nhiễm cũng không có đánh bắt vô tội vạ nên trong sông chắc là có cá, nhóm lửa mặc dù có chút phiền tóai nhưng cũng sẽ không làm khó được nàng, có điều không có muối thì mùi vị chắc là không ngon, nhưng có cái ăn là tốt rồi, chờ ra khỏi nơi này thì có thể tìm đến chỗ bán thức ăn ngon mà thưởng thức, nghĩ vậy nên mới quay sang hỏi Như Mặc ” Như Mặc, ngươi có mang theo bạc không?”
Như Mặc tuy rằng vẫn không theo kịp suy nghĩ của nàng nhưng cũng may là hắn có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, cho nên đối với sự biến chuyển tâm lý của Bắc Dao Quang đều nắm rõ, vừa không đành lòng nàng phải lo lắng mọi chuyện, vừa vội vàng gật đầu đáp ” có chút bạc vụn, còn có một tấm ngân phiếu”
” Vậy là tốt rồi! Cuối cùng coi như may mắn, chờ chúng ta ra khỏi nơi này thì có thể mua được thức ăn ngon, bây giờ thì phải chịu khó một chút thôi”. Bắc Dao Quang vỗ vỗ ngực, nàng đã nghĩ nếu ngay cả bạc cũng không có thì bộ xiêm y trên người nàng chắc cũng đáng giá, có thể đem đi đổi mấy lượng bạc, còn về phần Như Mặc, nhìn bộ dáng cũng biết hắn là công tử nhà giàu không quen chịu khổ, cho nên cũng không muốn hắn phải lo lắng việc này.
Kỳ thật Bắc Dao Quang lo lắng đều là dư thừa, ở cùng một chỗ với Như Mặc thì cần gì phải lo, chi phí ăn mặc đi lại, chỉ cần Như Mặc nguyện ý đều có thể biến ra sơn trân hải vị, rượu ngon…nếu khônhg sợ nàng nghi ngờ thì hắn đã sớm dùng phép đưa nàng rời khỏi nơi này.
Bất quá chỉ trong thời gian ngắn đi cùng nhau, Như Mặc lại thêm hiểu biết về Bắc Dao Quang, cũng dần dần tiếp nhận sự tồn tại của nàng, càng cảm động nàng lo lắng cho tâm tình của mình.
“Không cần ngươi bắt ca”, Như Mặc chăm chú nhìn vào ánh mắt của nàng, nói ” trong sơn cốc có mấy cây đào hương vị cũng không tệ”
” Đóa hoa? Cái kia có thể ăn no sao?” Bắc Dao Quang hơi hơi toát ra vẻ kinh ngạc, quả thực chuyện lạ trong nhân gian a. Tưởng tượng đến bộ dáng hắn ăn cánh hoa phấn hồng, chắc chắn là hình ảnh tuyệt đẹp, nhưng bọn họ phải đi bộ ra khỏi núi, ăn cánh hoa có thể no sao?
“Ngươi tới đó rồi biết”, Như Mặc lúc này không cần tìm hiểu tâm tư của nàng cũng biết nàng đang nghĩ cái gì, cũng không giải thích nhiều, chỉ thản nhiên nói.
Bắc Dao Quang hơi giật mình gật gật đầu, nhìn Như Mặc lần đầu tiên chủ động dắt tay nàng đi về phía trước, đừng nói cho nàng ăn đóa hoa, dù ăn lá cây nàng cũng không óan giận gì.
Chưa tới sơn cốc đã nghe nồng đậm hương hoa đào, Bắc Dao Quang hít một hơi dài, vẻ mặt thỏa mãn ” Như Mặc, hương thơm quá, ngươi xác định là mấy cây đào này sao? Ta cảm thấy nơi này giống như là một rừng đào a”