Từ xưa đến nay, những người ngao du tới Linh Xà Giới đều chỉ muốn chiêm ngưỡng thần vật tôn kính, đặc biệt có một nhân vật quan trọng không thể thiếu được trong buổi tế lễ của bốn giáo phái chính là Xà Thần.
Đã gần mấy ngàn thế kỷ rồi, mà bản tính cao ngạo của vị thần tôn quý Xà Tộc vẫn cứ lạnh lùng. Sinh ra xa cách với Thiên Giới, Yêu Ma Giới, đối với sinh vật ở Nhân Giới càng thêm khinh thường.
Bọn họ luôn ẩn mình sống trong một không gian khác, độc quyền lộng hành, không tiếp xúc với bất cứ ai, dần dần quên lãng những kẻ khác.
Cũng vì quên mất nên đã vắng mặt trong buổi tiệc mừng Thánh Thọ Trung lần thứ nhất của Thiên Đế, Thiên Đế cho rằng mình bị khinh thường quyết định cho Xà Tộc kiêu ngạo một bài học.
Nhưng kẻ đứng đầu Xà Tộc chính là Xà Quân đã giúp họ bảy lần trốn thoát, gần như miễn tội chết hoàn toàn, nếu không thì Xà Tộc đã bị diệt vong.
Thế kỷ hai mươi mốt.
Gió mùa thu ào ào kéo tới, Trung Hoành Sơn được bao quanh bởi những cành cây xanh khô khốc, phía trên là một dãy vách đá dựng đứng cực kỳ hiểm trở, một đạo kim quang thoáng qua, ba nam tử uy dũng đồng thời cùng xuất hiện một lượt ở phía trên dãy núi.
Ba người này đều có mái tóc dài giống nhau, bề ngoài khôi ngô tuấn tú cùng với ngũ quan chiếu rọi, chỉ khác nhau về khuôn mặt, nhưng lại không lộ một chút lo lắng sợ hãi.
Bọn họ đều mặc những trường bào và trang sức khác nhau, từ dưới đất chuyển dần lên ba loại màu khác nhau, theo thứ tự xuất hiện là màu trắng, màu tím, xanh đậm. Mỗi một trường bào được khoác trên người đều rất dài như kiểu áo choàng, mỗi một món trên người đều được Phong Thượng Đô (Thần gió) dùng Kim Tuyến thêu lên phía trên hình mãnh xà trông vô cùng sống động.
Ba mãnh xà đều ngẩng cao đầu, trông vô cùng cao quý.
“Các ngươi xác định chính là nơi này sao?” Nam tử mặc Trường Bào màu tím trông vô cùng kiêu ngạo, dùng đôi mắt màu tím sắc bén của hắn, ngước nhìn cảnh vật bao quanh bốn phía của dãy núi. Những ngọn núi đan xen vào nhau thành tầng tầng lớp lớp, kéo dài không ngừng, không thể nào nhìn thấy được điểm cuối, vị trí vách đá vô cùng ẩn mật, phía trên được bao quanh bởi những đám mây Bạch Vân phủ kín trông như vách núi đã bị nuốt đi, đúng là một chỗ tốt để ẩn náo.
“Đúng vậy, Xà Quân.” Nam tử mặc xiêm y màu trắng trả lời.
Trong ba người thì bộ dạng của hắn trông có vẻ lo lắng nhất.
Hắn quỳ gối xuống, khẩn trương bẩm báo: “Tất cả đều được các trưởng lão dự tính trước, nơi này chính là Điện Cực tốt nhất để ẩn thân trong năm trăm năm vào lần thứ nhất, lần này là lần thứ bảy Xà Quân tiếp nhận thử thách của Thiên Lôi, quan trọng nhất chính là lần thứ nhất và cũng là lần cuối cùng này, vì vậy vạn lần không thể để chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, tất cả các trưởng lão nhất trí thông qua, quyết định chọn Hải Đảo này làm Điện Cực để cho Xà Quân lánh nạn.”
Năm nay Xà Quân bọn họ phải tiếp nhận Thiên Hình lần thứ bảy, nếu người xà giới không suy tính kỹ lưỡng chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, e rằng Xà Quân Đại Đế của bọn họ có thể xảy ra bất trắc trong lần thử thách này.
“Chỉ cần ta ở tại nơi này nghỉ ngơi trong một mùa, thì có thể tránh được Thiên Cực sao?!”
“Đúng vậy, căn bản nơi này đang vào mùa thu chưa bắt đầu mùa đông, là thời kỳ tốt cho tộc rắn ngủ đông, chỉ cần Xà Quân chịu oan ức hạ mình một chút, đem kim thân của mình hóa thành một con rắn nhỏ bình thường giấu ở trong sơn động! Cho dù Thiên Lôi có đột kích, cũng sẽ bình an vô sự.”
Dù Nhậm Thiên Đế có thông minh cỡ nào, tuyệt đối không thể ngờ được Xà Quân cao quý lại biến thành một con rắn nhỏ bình thường, ẩn thân ở tại nơi này.
Xà Quân ngước nhìn lạnh lùng, lông mày khẽ nâng lên, hừ nhẹ một tiếng, nhìn xuống dưới chân núi sương mù dày đặc.
“Năm trăm năm chỉ có một lần Thiên Cực, ta dùng mấy ngàn năm tu vi của mình, sợ không đối phó nổi hay sao?”
“Dĩ nhiên không phải vậy, pháp lực Xà Quân vô biên dĩ nhiên không sợ gì Thiên Hình năm trăm năm chỉ có một lần, vì nghĩ đến thịnh vượng của Xà Tộc, chúng tôi luôn mong Xà Quân không mảy may bị tổn thương trong thời kỳ này.” Nam nhân vội vàng quỳ xuống nói.
“Đúng vậy, Xà Quân.” Vẫn đứng bên cạnh, nam tử tiêu sái khẽ nhếch môi cười cũng gia nhập vào đội hình khuyên nhủ, “Quả thực đối kháng Thiên Cực dễ như trở bàn tay, nhưng chúng ta với Tang Lịch Tư đều chỉ có ý tốt, không ai hy vọng Xà Quân vĩ đại của chúng ta, lại lãng phí thời gian trong trò Thiên Hình nhàm chán để lấy đi pháp lực của ngài. Người là Xà Quân vĩ đại của thần dân Xà Tộc, chẳng lẽ người muốn họ lo lắng cho người nữa hay sao. Vì vậy bất luận thế nào cũng xin Đại Đế hạ mình chịu oan ức vì chúng thần dân vô năng này, nhẫn nại thêm mấy ngày đi ạ!”
Khuôn mặt tuấn mỹ kia liền nở nụ cười ngọt ngào, nhưng Xà Quân lại không nhìn vào trong ánh mắt kia của hắn, mà chăm chăm vào giọng mỉa mai châm biến.
Tiểu tử này dám dùng phép khích tướng để khıêυ khí©h hắn, chắc đã lâu không bị hắn trừng phạt nên ngứa da rồi sao?
“Hải Thanh, không lẽ ngươi muốn nếm thử mùi vị roi vàng của ta sao?” Thanh âm lạnh lùng liền vang lên.
Hải Thanh sợ tới mức liền thu hồi ánh mắt đùa giỡn lại, quay trở về vẻ mặt cung kính, “Làm gì muốn? Thật sự thần chỉ muốn quan tâm Đại Đế thôi mà.”
Nói đùa sao, roi vàng Xà Quân nặng tới 70, 80 cân, quất xuống một cái xương rắn liền đứt thành vài đoạn! Bộ tưởng hắn không cần tới mạng xà nữa hay sao chứ?
Lúc này ngước nhìn sắc mặt hắn một chút, vẫn còn chưa tới mức khó chịu nên còn có thể đùa giỡn được.
“Không nghĩ cho Xà Tộc thì Xà Quân cũng nên nghĩ cho đời sau chứ, mấy ngàn năm qua, Đại Đế không hề tuyển một vị Xà Hậu nào, ngộ nhỡ anh niên mất sớm, huyết mạch vương thất của Xà Tộc chúng ta không phải đoạn tuyệt rồi hay sao?”
Đúng là miệng chó không mọc ra ngà voi, Tang Lịch Tư quỳ gối một bên nghe thấy, thiếu chút nữa trợn to mắt tức giận, rống lên kêu hắn ngậm miệng rắn lại.
“Đại Đế, xin ngài hãy chịu oan ức một chút, chỉ cần sống ở nơi này vào cuối mùa thôi!” Ngăn cản Xà Quân trước khi gϊếŧ người, nên lẫn sang chuyện khác thì hơn.
Ai cũng biết rõ Xà Quân đối với nữ nhân, yêu cầu rất bắt bẻ, nếu không thể sánh bằng với dáng ngoài anh tuấn của hắn cũng không chọn, pháp lực không tương đồng cũng không cần, không có huyết thống cao quý cũng không chịu, không đủ dịu dàng đoan trang cũng không thích, không vừa mắt cũng không muốn…. Dù sao đã mấy ngàn năm nay, không có sinh vật nào mà hắn nhìn thuận mắt cả.
“Trong thời gian này, ngươi hãy thay ta quản lý tất cả công việc ở Xà Tộc.”
“Dạ, hạ thần nhất định sẽ dốc hết toàn lực, xin Đại Đế yên tâm.” Âm thầm thở ra, cuối cùng đã thuyết phục được Xà Quân.
“Vậy ta sẽ ở lại đây để bảo vệ Xà Quân.” Hải Thanh can đảm giơ tay lên định đoạt.
“Tất cả mọi việc đều phải dựa vào các Trưởng Lão mà quyết định, nếu không có khả năng giải quyết, khi ta trở về sẽ định đoạt tiếp.” Đúng là không có ai quan tâm đến hắn, Xà Quân chỉ mang theo Tang Lịch Tư cùng đi ra ngoài.
Cánh tay giơ lên cao, nụ cười càng hắn trở nên cứng ngắc, một thân một mình đứng trên vách đá dựng đứng trông thật ngốc nghếc.
“Oa! Lạnh quá!” Thế nhưng chẳng có ai cảm động với tấm lòng trung thành của hắn, ô….. Trái tim xà của hắn thật sự quá lạnh lùng…..
Xà Quân dặn dò Tang Lịch Tư rất nhiều việc, lắc mình một cái, đem thân thế hóa thành một con đại mãng xà màu vàng ánh tím, vùng bụng của xà yêu trông rất xù xì giống như chứa một thùng nước lớn, thân xà to khoảng năm trượng, kim quang nhoáng lên một cái, trong nháy mắt liền biến thành con rắn nhỏ như một sợi dây vậy, nhanh chóng chui vào bên trong bức tường đất.
“Đi thôi! Hải Thanh.” Tang Lịch Tư quay đầu kêu to, Hải Thanh vẫn giữ y cánh tay giơ cao, thật đáng buồn cho hắn, bởi chẳng có người nào quan tâm để ý đến lòng trung thành của hắn cả. Đem bộ não kém thông minh của hắn hóa thành một đạo quang màu bạc.