Chương 2
Nếu nói nọc độc của xà là mị dược, như vậy thì nó chính là nguyên nhân Chung Hạo có biểu tình mê hoặc như vậy.
Ban đầu cự xà còn có thể khống chế tốc độ xâm nhập, hiện tại dường như là sắp phát cuồng, mãnh liệt đâm xuyên vào.
Chung Hạo hét to một tiếng, cả thân thể tựa như vừa lao vào trong nước, run lẩy bẩy. Mà hoa huy*t đáng thương đã không còn vẻ phấn nộn mà biến thành trắng bệch không chút máu.
“Không không.” Ngay cả thời gian thở dốc cũng không có, thân thể bị cự xà quấn chặt, cưỡng ép nằm sấp xuống. Chung Hạo cảm thấy hắn đang ngồi trên một thanh đao nóng như lửa, lưỡi đao sắc bén không ngừng xé rách thân thể hắn: “Ngừng lại, sẽ rách ra mất. A a, không không.” Lớn tiếng hét to, hai chân lại càng quấn chặt lấy thân thể cự xà.
Sau cảm giác đau đớn ban đầu, nọc độc bắt đầu phát huy tác dụng. Cơ thể nóng dần lên, hoa huy*t rõ ràng bị tàn phá cực kỳ đáng thương lại bắt đầu không cảm thấy thẹn mà nuốt trọn hung khí đang xâm lược chính mình.
Cự xà phát ra âm thanh tê tê, càng quấn chặt lấy cơ thể Chung Hạo, nó bắt đầu cảm thấy hưng phấn. Cơ thể nam nhân nóng bừng như lửa, cùng với lớp vảy lạnh như băng của nó hoàn toàn khác biệt, một cự vật khác ẩn giấu trong thân thể bắt đầu chậm rãi nhô đầu ra.
Đây là loại kɧoáı ©ảʍ gần như khiến hắn tiếng sát đến bờ vực cái chết, Chung Hạo khó khăn hít thở, ngực bị áp bức đến mức cơ hồ sắp trương nứt ra. Đầu óc quay cuồng, miệng hét to, hai chân bị mở đến mức lớn nhất, vô lực tùy ý cự xà lắc lư cơ thể.
Nơi duy nhất có cảm giác là hoa huy*t bị xâm lăng.
“A a.” Không đúng, phía sau có vật gì đó. Chung Hạo miễn cưỡng mở to mắt, nhưng hắn không thể nhìn tới. Rất nguy hiểm, nóng rực hệt như cự vật đang sáp nhập hoa huy*t phía trước, đang bắt đầu rục rịch ở miệng tiểu huyệt phía sau. “Sao vậy…” Thân thể bị nhấc lên cao, tính khí của cự xà chậm rãi rút khỏi hoa huy*t. “A, không!” Hắn kẹp chặt hai chân, muốn giữ lại vật đang gây ra kɧoáı ©ảʍ, nhưng bông hoa non mềm vẫn bị kéo căng, vật thể còn to hơn một cánh tay em bé từ từ rời khỏi hoa huy*t.
Chung Hạo bị đặt trên mặt đất, hắn chăm chú nhìn thân mình to lớn của cự xà trước mặt, lớp vảy vàng óng ánh dưới ngọn đèn sáng bóng xinh đẹp. Hai chân hắn không thể khép lại, chất lỏng ấm áp không ngừng chảy ra, giữa hai chân toàn là dịch lỏng, thấm ướt cả sàn nhà.
“Làm… cái gì…”
Tầm mắt hạ xuống, thấy được nơi bí ẩn kia của cự xà, thế nhưng lại có hai cái tính khí giống hệt nhau, tựa như cự long, phía đỉnh có một chút dịch thể trắng đυ.c ứa ra.
Không, sẽ bị gϊếŧ chết mất.
Gót chân Chung Hạo cọ vào sàn nhà, liều mạng lui về phía sau.
Nhưng cự xà dễ dàng phong tỏa đường lui của hắn, dùng cái đuôi quất vào mông hắn, bức bách hắn bày ra tư thế bốn chân.
Vừa lúng túng lại vừa xấu hổ, Chung Hạo ngẩng đầu, phát hiện trên tường đều là gương. Trên mặt kính bóng loáng là một hình ảnh vô cùng *** mỹ. Thân rắn cực lớn nhưng mềm dẻo đang ma xát cơ thể nam nhân, đầu lưỡi đỏ tươi không ngừng liếʍ miệng hai tiểu huyệt.
Đầu óc Chung Hạo ong một tiếng, bức họa này đã vượt xa đường biên đạo đức của hắn. Hắn bắt đầu điên cuồng giãy dụa, miễn cưỡng thoát được trói buộc của cự xà nhưng trong chớp mắt lại bị bắt trở về, hơn nữa lại bị ép buộc bày ra tư thế phơi bày rõ ràng nơi bí ẩn hơn. Hai chân bị mở thật to, hoa huy*t vừa rồi bị chà đạp chảy máu thành một màu đỏ tươi hiện rõ mồn một trong gương, hắn muốn dùng tay che đậy lại, nhưng lại bị thân rắn trói buộc, cơ thể hắn, ngoại trừ đầu và hạ thân, tất cả còn lại đều rơi vào tầm kiểm soát của cự xà.
Hắn đang bị mạnh mẽ khống chế, bị dã thú lăng nhục.
Muốn quay đầu đi không nhìn cảnh tượng này, cự xà lập tức phát ra âm thanh tê tê uy hϊếp.
hoa huy*t ướŧ áŧ, ngay cả lông mao bên cạnh cũng dính ướt dịch lỏng, mà bên trong, lại còn không ngừng chảy ra.
Chẳng lẽ… muốn đem hai vật kia đồng thời…
Khϊếp đảm nhìn qua hung khí như hổ rình mồi phía dưới, Chung Hạo run rẩy vươn ngón tay về phía tiểu huyệt, cẩn thận trừu sáp.
Hắn không muốn chết, ngửa cổ, âm thanh phát ra không rõ là rêи ɾỉ *** đãng hay đáng thương.
hoa huy*t vừa nóng lại ẩm ướt, ngón tay vừa vói vào bên trong, cả thân thể sẽ không chịu được mà rùng mình một cái.
“Ô ô.” hoa huy*t nho nhỏ bị khuếch trương đến cực hạn, ngay cả bàn tay đều luồn vào, ngón tay khép lại, lúc thì nhẹ nhàng bên ngoài, lúc thì mạnh mẽ vói sâu vào, khiến cho vách tường thịt bên trong không ngừng run rẩy. Không khí tràn ngập một làn hương khí kỳ dị, đợi đến khi hắn phát hiện ra mùi hương này phát ra từ giữa hai chân mình, Chung Hạo cắn môi càng chặt hơn.
Cự xà vẫn chăm chú nhìn hắn, nam nhân cường tráng đang nằm trong ***g ngực mình thủ ***, cơ thể tạo thành một đường cong duyên dáng, đây là một loại mị thái khiến bất cứ sinh vật nào cũng phải phát điên.
Hắn sắp lên đến cao trào. Bắp đùi run rẩy ngày càng kịch liệt, hô hấp càng dồn dập, tính khí đang giương cao bất ngờ phun ra một cỗ chất lỏng đặc sệt, đồng thời một vài giọt trong suốt cũng chảy ra từ khe hở giữa hai chân.
Cự xà hé miệng, ngậm lấy cánh tay Chung Hạo, khiến cho nam nhân đang uể oải không còn sức lực đem ngón tay hắn rút ra. Vật thể ngăn chặn vừa mất đi, chất lỏng tràn ngập trong hoa huy*t lập tức ồ ạt chảy ra. Tốc độ cực nhanh, quả thực giống như là phun ra. Chung Hạo nữa khép nữa mở mắt nên không nhìn thấy, nhưng cự xà đang áp sát đầu vào hai chân hắn lại thấy rất rõ ràng. Đóa hoa nho nhỏ khẽ run rẩy, phun ra chất lỏngtrong suốt hệt như một suối nước nóng.
Đương nhiên y sẽ không để lãng phí, cự xà hé miệng, chiếc lưỡi thật dài co ra rụt vào, hút chất lỏng ẩm nóng kia vào miệng.
Nam nhân vừa mới đạt được cao trào sao có thể chịu được loại kí©h thí©ɧ này, hét to một tiếng định chạy trốn.
Nhưng cự xà lại dùng ánh mắt vàng rực nhìn chòng chọc vào hắn, khiến hắn không thể cử động được.
Run rẩy quỳ xuống hướng về mặt gương, lộ ra hoa huy*t đã được chuẩn bị tốt.
Thân thể vừa chạm vào lớp vảy, đóa hoa đã bị tách ra. Động tác của cự xà thô bạo hơn lúc nãy rất nhìu, cơ hồ đem nam nhân đóng dính trên mặt đất. “Chậm một chút, chậm một chút.” Chung Hạo bi thảm rêи ɾỉ, mỗi lần va chạm, phần đỉnh nhỏ hẹp của hoa huy*t đều gắt gao kẹp chặt tính khí cự xà, rồi mới tham lam đem nó nuốt vào sâu hơn. Sau vài lần như thế, hắn lại bắt đầu cảm thấy sung sướиɠ, thậm chí còn thấy động tác của cự xà còn không đủ thô bạo. Hắn đưa tay luồn về phía trước, chơi đùa với vật nam tính không được ai hỏi thăm.
Một lúc sau, ngay khi Chung Hạo sắp đạt đến đỉnh điểm, cự xà lại đột ngột ngừng luật động. “Ngô.” Mê mang quay đầu lại, thấy cự xà lộ ra cái tính khí khác. Vật thể tráng kiện đáng sợ đó, lại để ở miệng tiểu huyệt phía sau.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được cự xà muốn làm gì. Chung Hạo tựa đầu vào hai cánh tay, cảm thấy vô cùng xấu hổ khi nhận lấy xự đối đãi này.
Muốn làm hắn kí©h thí©ɧ, cự xà thăm dò tiểu huyệt vài lần, cuối cùng mở ra được một khe nhỏ, lập tức bắt lấy cơ hội đem phần đỉnh đâm vào. Khô khốc, kéo căng, mỗi lần tiến vào đều gây ra vô cùng đau đớn.
Chung Hạo bật khóc, nhưng tiếng khóc của hắn ngoại trừ kí©h thí©ɧ cự xà thì không còn tác dụng nào khác.
Cuối cùng tất cả đều đi vào,hoa huy*t và tiểu huyệt của nam nhân đều được lấp đầy bằng tính khí của dã thú, cách một lớp da mỏng, hai vật thể cảm thụ được mạnh máu của đối phương đang nảy lên thình thịch.
“Không không, sẽ chết mất.” Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, bàn tay bất giác vươn xuống xoa nhẹ lên phân thân đang xâm nhập tiểu huyệt. Nó rất to, vẫn còn một khúc ở bên ngoài ” Rút, rút ra, xin ngươi.” Vật thể trong lòng bàn tay nóng đến đáng sợ, giống hệt như một ngọn lửa.
Tia lý trí cuối cùng của nam nhân bị sự đυ.ng chạm của Chung Hạo đánh tan, nó nhấc thân mình lên quấn lấy người hắn, ép hắn phải duy trì tư thế mở rộng hai chân, dùng tính khí, dùng vảy, dùng mọi bộ phận trên cơ thể nó để giày vò nam nhân.