Chương 6

Chưa chờ Quý Tiện Nam kịp mở miệng, ta đã đặt tay lên vai Hoắc Bắc Kiêu, nhẹ nhàng xoa bóp:

“Hoàng thượng, thượng thư đại nhân vừa răn dạy thần thϊếp đó.”

“Ông ấy nói, thần thϊếp chỉ là một nữ tử, là một người tầm thường trong hậu cung, sao có thể bước vào cung điện Cần Chính nguy nga lộng lẫy này?”

“Ông còn nói rằng…… Nói rằng ông ta là cha của thần thϊếp, cho dù ông ta nói gì thì thần thϊếp đều phải nghe theo.”

Ta cắn nhẹ môi dưới, cụp mắt xuống, đôi mắt rưng rưng đẫm lệ.

Ngay sau đó, một viên ngọc vàng rơi xuống từ khóe mắt ta.

Tuy Hoắc Bắc Kiêu và tiên đế bất hòa, nhưng hai cha con họ đều có một bệnh chung là không thể nhìn cảnh mỹ nhân rơi lệ.

Thấy ta như vậy, hắn vội vàng đặt tấu chương xuống, giúp ta lau khô nước mắt trên mặt:

“Vậy nàng cảm thấy lời nói của Quý thượng thư có đúng hay không?”

Ta liên tục lắc đầu:

“Đương nhiên là không đúng rồi. Hoàng cung này là của hoàng thượng, thần thϊếp đương nhiên là nghe theo lời hoàng thượng.”

“Thượng thư đại nhân tuy là cha của thần thϊếp, nhưng ông ấy dù sao cũng chỉ là thần tử của hoàng thượng. Nếu như thần thϊếp nghe theo lời cha, chỉ sợ người khác sẽ hiểu lầm cha có ý xấu trong lòng.”

Vừa nghe thấy lời này, Quý Tiện Nam đột ngột ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin tưởng được:

“Hoàng thượng, thần chỉ muốn nhắc nhở nương nương là hậu cung không nên can dự vào chính sự… Nó chỉ là một phi tần trong hậu cung, xuất hiện ở đây không thích hợp chút nào, sao lại thành có ý xấu trong lòng rồi?”

Ông ta tức giận đến nghiến răng, không che giấu được sự phẫn nộ trong giọng nói:

“Xưa nay chữ hiếu lớn hơn trời, Quý phi nương nương ngang nhiên bôi nhọ cha mình, chẳng lẽ đây không phải là hành động bất nhân bất hiếu sao?”

Ta nơm nớp lo sợ, co người trốn phía sau lưng Hoắc Bắc Kiêu, nước mắt tuôn rơi nhiều hơn:

“Thượng thư đại nhân hung dữ quá……”

Hoắc Bắc Kiêu thấy vậy thì vẻ mặt không vui.

Hắn ôm ta vào lòng, lạnh lùng nói:

“Hay cho câu chữ hiếu lớn hơn trời!”

“Xem ra thượng thư đại nhân rất bất mãn với quyết định trẫm cho phép Tiêu Tiêu vào điện Cần Chính hầu hạ.”

Ánh mắt của Quý Tiện Nam tối sầm xuống, nụ cười xấu hổ cương cứng trên mặt:

“Thần…… Thần không dám.”