Chương 15

Chỉ vỏn vẹn nửa tháng, ả ta đã bị người của Hoắc Bắc Kiêu bắt lại, áp giải vào hoàng cung.

Thẩm Vãn Kiều hết sức chật vật, tóc tai lộn xộn, trên mặt dính đầy tro bụi, không còn dáng vẻ thanh cao chẳng nhiễm bụi trần ngày nào.

Hoắc Bắc Kiêu giành lấy cây trâm bằng ngọc trong tay ta, hất hất cằm:

“Đây là đồ chơi mới mà ta tặng cho nàng, nàng cứ tùy tiện chơi đi.”

Tộc Xà Mị chúng ta không thích vờn con mồi.

Siết cổ ngay tại chỗ mới có thể xả mối hận trong lòng.

Trước đây, nếu không phải Thẩm Vãn Kiều bày mưu tính kế, dựa vào cái đầu gỗ của Quý Tiện Nam hiển nhiên không thể làm nên trò trống gì.

Ta bóp chặt lấy cằm của Thẩm Vãn Kiều, nâng lên:

“Ngươi ngàn vạn lần không nên đυ.ng đến mẹ của ta.”

Toàn thân Thẩm Vãn Kiều run rẩy không ngừng, nhưng ả ta vẫn không chịu thua:

“Mẹ của mày là yêu quái, mày là do mẹ mày sinh ra, mày cũng là yêu quái.”

“Yêu quái chúng mày vốn không có tính người, đều đáng ch/ết!”

“Chúng tao giam giữ mày, chẳng qua là vì dân trừ hại.”

Ta thật sự không thích âm thanh chói tai như vậy.

Ả ta muốn cãi lại, nhưng ta đã gia tăng lực tay, bẻ gãy cổ ả ta ngay lập tức.

Hoắc Bắc Kiêu đứng bên cạnh, không thèm chớp mắt.

Ta quay đầu lại nhìn hắn, nhẹ nhàng nhướng mày:

“Hoàng thượng có cảm thấy thần thϊếp tàn nhẫn không?”

Hắn nhún vai:

“Là họ sai.”

“Ta chỉ sợ nàng đau tay.”

Ô Cưu đã ch/ết, trận pháp mà ông ta bày ra tan biến trong nháy mắt.

Sau đó, Hoắc Bắc Kiêu âm thầm đưa ta ra khỏi hoàng cung, đi đến hoàng lăng.

“Tro cốt của mẹ ta rốt cuộc ở đâu?”

Hoắc Bắc Kiêu dẫn ta rẽ trái rẽ phải, đi vòng vèo đến mức ta phát bực.

Khi ta và Hoắc Bắc Kiêu quyết định hợp tác, Hoắc Bắc Kiêu đã nói cho ta biết, tro cốt của mẹ ta không nằm trong tay đám người Quý Tiện Nam.

Trước khi bà được đưa vào hoàng lăng, Hoắc Bắc Kiêu đã âm thầm đổi di hài của mẹ ta:

“Mẹ của nàng thật ra vẫn có thể cứu chữa, chẳng qua là những người đó không biết thôi.”

Ta sững sờ ngay tại chỗ.

Trong khoảnh khắc đó, ta thậm chí muốn vươn tay bóp cổ Hoắc Bắc Kiêu.

“Sao ngươi không nói sớm?”