Chương 14

Thẩm Cưu dùng số vàng đó chiêu binh mãi mã, nuôi tư binh ở ngoại thành.

Nhà họ Thẩm bắt tay với Quý Tiện Nam hút m/á/u của mẹ ta, đều phải ch/ết cả!

Ta ngắm nghía cây trâm trong tay, sau đó cầm lấy nó hung hăng đ/â/m xuống mặt bàn:

“Hoàng thượng, thần thϊếp chưa từng gặp qua cảnh tượng lớn như vậy. Ngày phán quyết, ngài nhất định phải để thần thϊếp đến chứng kiến tận mắt nhé!”

Đêm hôm ấy, Cấm Vệ Quân bao vây nhà họ Thẩm.

Trong khi đang ngủ, Thẩm thừa tướng bị người ta xốc dậy, trực tiếp tống vào ngục giam.

Ngày hôm sau, Thẩm Cưu nhận được tin tức, chạy ra khỏi hoàng cung, tính hội hợp với ba vạn tư binh ở ngoại thành.

Nào ngờ Hoắc Bắc Kiêu đã sớm chuẩn bị trước.

Ba vạn tư binh kia bị người của Hoắc Bắc Kiêu thu phục, thủ lĩnh quân đội trực tiếp bắt sống Thẩm Cưu, áp giải về cung.

Trên điện Kim Loan, Thẩm Cưu và Thẩm thừa tướng bị lột sạch sẽ, chỉ chừa lại một lớp áσ ɭóŧ.

Quý Tiện Nam xưa nay rất biết cách nâng cao giẫm thấp, giậu đổ bìm leo.

Từ giữa đám người, ông ta đứng dậy, trên tay còn nâng một quyển sổ con:

“Hoàng thượng, đây là những chứng cứ thần thu thập được gần đây về việc Thẩm thừa tướng lạm dụng chức quyền, mua bán chức quan.”

Nghe thế, dần có thêm nhiều người đứng ra tố cáo.

Chuyện Thẩm thừa tướng ăn hối lộ trái luật, lén nuôi tư binh, mưu quyền soán vị rõ như ban ngày, khiến lão không còn cách nào xoay chuyển tình thế.

Đôi mắt sắc bén của Thẩm Cưu nhìn chằm chằm vào Quý Tiện Nam, ánh mắt chứa đầy thù hận:

“Hoá ra là ngươi! Sớm biết có ngày này thì trước đây ta đã độc ch/ết ngươi rồi!”

Quý Tiện Nam ngẩng cao đầu, không chút sợ hãi nói:

“Ch/ết đến nơi mà còn già mồm?”

“Là các ngươi làm chuyện sai trái, trái tim ta vĩnh viễn trung thành với hoàng thượng!”

Quý Tiện Nam không biết, sau khi Thẩm Cưu bị xử tử, ngày ch/ết của ông ta chẳng còn xa.

Ngày mà Thẩm thừa tướng và Thẩm Cưu bị ch/ém đầu, Thẩm Vãn Kiều là con gái đã gả chồng nên thoát nạn, ả tuyệt thực suốt một ngày.

Ả cho rằng Liễu thị sẽ dỗ dành mình như mọi ngày, nào ngờ, Liễu thị bưng đồ ăn đi luôn.

“Thẩm thừa tướng ch/ết rồi, lão ta đã phạm vào tội lớn.”

“Nếu không phải mày đã gả vào nhà họ Quý, chỉ sợ bây giờ cũng đã mất mạng rồi.”

“Mày không còn là lá ngọc cành vàng nữa, đừng tiếp tục giở trò bướng bỉnh với tao.”

Trong lòng Thẩm Vãn Kiều ngập tràn phẫn nộ, chỉ có thể xả giận lên người Quý Tiện Nam:

“Chàng nhìn mẹ chàng mà xem, nhà họ Thẩm vừa xảy ra chuyện, bà ấy đã đối xử với ta như vậy, dựa vào cái gì chứ?”

Nào ngờ Quý Tiện Nam không có kiên nhẫn dỗ dành ả ta như trước nữa.

Quý Tiện Nam đang tự chỉnh lại áo mũ cho bản thân, giọng nói vang dội:

“Bà ấy là mẹ của ta, lão nhân gia nói nàng vài câu thì sao chứ?”

“Cho dù là tiểu như nhà ai, sau khi lấy chồng cũng nên hiếu thảo với cha mẹ chồng, đó là chuyện hiển nhiên.”

“Nàng không còn là tiểu thư phủ thừa tướng đâu, đừng ở đây phô trương nữa.”

Đêm hôm ấy, trên chiếc bàn trong phòng Thẩm Vãn Kiều bỗng xuất hiện một lá thư, cho ả ta biết chuyện Quý Tiện Nam lén thu thập chứng cứ, chứng thực tội danh mưu quyền soán vị của Thẩm thừa tướng.

Ngày hôm sau, Thẩm Vãn Kiều dậy sớm, nấu một nồi cháo cho Quý Tiện Nam và Liễu thị.

Hai canh giờ sau, người hầu trong phủ phát hiện ra Quý Tiện Nam và Liễu thị đã ch/ết trên bàn ăn.

Thẩm Vãn Kiều bỏ trốn, trở thành tội phạm bị truy nã.

Nhưng ả ta chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, có thể chạy đi đâu được chứ?