Không bao lâu sau, Trịnh Giai với quần sort lửng jean, áo thun body cọc tay đen, cùng với Cố Tử Kỳ mặc áo len đen freesize và quần joggy jean nắm tay đi ra ngoài. Cách ăn mặc đơn giản, lại đem sức trẻ thiếu niên dồi dào biểu hiện ra ngoài, một thân hình kiện mỹ theo tỷ lệ cân xứng lấp lửng dưới lớp quần áo chọc cho bất cứ ai nhìn thấy cũng vô thức bị hấp dẫn.
Thế nhưng, đảo tư nhân này là thế giới của hai người bọn họ, không có ai ngoài tiểu đệ Tiếu Mặc sớm miễn dịch nhìn thấy được.
Cố Tử Kỳ và Trịnh Giai chân trần đi dọc bờ biển, không được bao lâu y đã ngồi xổm xuống than thở:
- Eo đau.
Trịnh Giai vui vẻ ngồi xuống trước mặt y, âm thanh trầm thấp ôn nhu và thoải mái:
- Lên đây.
Cố Tử Kỳ không chút khách khí từ phía sau giơ chân đạp Trịnh Giai chụp ếch trên nền cát, sau đó quay đầu vừa chạy vừa cười to.
Trịnh Giai hầm hầm tức giận phủi cát trên người, đứng dậy, nhấc chân đuổi theo.
Bất quá, Cố Tử Kỳ hiện tại thân thể còn chưa khôi phục hoàn toàn, chạy mới được vài mét đã ôm eo thở hồng hộc, xua tay xin thua:
- Không được, không được, hai chân đều bủn rủn, thắt lưng sắp gãy rồi a.
Trịnh Giai đuổi tới, bất đắc dĩ muốn trừng phạt nhưng không nỡ, sau cùng chỉ kéo y cùng ngồi trên bãi cát, hung hăng cắn mấy ngụm trên môi.
Cố Tử Kỳ cong cong khóe mắt, hai tay nắm má hắn kéo banh ra đáp trả lại.
Trịnh Giai tự cứu lấy gương mặt của mình, nắm cả hai tay y kéo đến bên khóe miệng, yêu thương hôn lên mu bàn tay.
Cố Tử Kỳ bĩu môi nhìn động tác của hắn, hừ hừ mấy tiếng.
Trịnh Giai ngẩng đầu nhìn y, hỏi:
- Sao lại bất mãn rồi?
Cố Tử Kỳ đưa mắt nhìn sang chỗ khác, một bộ dạng cao quý lãnh diễm không tự nhiên đáp:
- Thủ đoạn tán tỉnh của Trịnh tổng quả nhiên cao minh nha, ngay cả vệ sinh thân thể, thay ga giường dọn dẹp cho người yêu cũng biết làm. Dỗ tình nhân quả nhiên ngọt như đường, xin hỏi đời này Trịnh tổng hôn qua bao nhiêu mu bàn tay rồi vậy a?
Trịnh Giai tựa hồ không ngờ y sẽ nói như vậy, sững lại một chút, sau đó thấp giọng cười ra tiếng.
Cố Tử Kỳ nhìn vào đôi mắt hoa đào với sóng nước lưu chuyển mang theo tình ý ôn nhu câu dẫn của hắn, trong lòng không khỏi chậc một tiếng, thầm nghĩ " bị một đôi mắt như vậy không ngừng nhìn chằm chằm vào, thấy được hình bóng chính mình phản chiếu trong ánh mắt đối phương, thử hỏi có ai không xiêu lòng, ngay cả linh hồn cũng e rằng sớm bị câu mất, thật là... tên khốn này ... tai họa lưu ngày năm mà! Mình như thế nào lại chọc vào hàng phỏng tay này a, ... hiện tại thành người yêu cũng không thể yên lòng, không biết hắn đã dụ dỗ qua bao nhiêu người rồi, khi nào thì chán mình đây..."
Trịnh Giai vươn tay xoa xoa đầu y, kề sát hỏi:
- Nghĩ cái gì? Có phải đột nhiên thấy tôi quá suất, bị mê mẩn tâm hồn rồi không? Sao, hiện tại đã biết tôi chính là soái ca nam thần?
Cố Tử Kỳ hồi thần, không được tự nhiên đẩy hắn ra, cái cằm nhỏ nhắn xinh xinh hất lên, bộ dáng thanh cao không nhiễm khói lửa nhân gian.
Trịnh Giai thật sự bị dáng vẻ của y chọc cho yêu chết đi được, lập tức vòng tay ôm người, siết chặt, áp sát đến bên má y hôn liền mấy cái.
Không khí thật sự rất tốt, hắn không muốn phá hỏng tí nào cả, bất quá, không còn nhiều thời gian nữa. Trịnh Giai lo rằng đợi tới lúc lão cha đuổi tới, hắn sẽ không có cơ hội hảo hảo bồi bên y trò chuyện, hiện tại dù luyến tiếc, cũng đành mở miệng nói:
- Tử Kỳ, anh có chuyện cần nói với em.
Cố Tử Kỳ nhìn gương mặt Trịnh Giai vẫn còn nét ôn nhu, nhưng đã mất đi vẻ đùa giỡn, ngược lại chỉ có thâm tình kèm theo cẩn trọng, y chậm rãi đáp:
- Ừ, em cũng có rất nhiều việc sớm muốn nghe từ anh.
Trịnh Giai nắm tay y, để hai người mười ngón tay nhau. Hắn dùng chất giọng trầm ấm trời sinh của mình, pha lẫn dịu dàng nói:
- Có rất nhiều việc, sớm đã bắt đầu từ những năm trước, chỉ là chưa tới lúc, không thể thổ lộ với em, cũng không phải giấu giếm cao thâm hay muốn tính kế gì, chỉ là lo lắng em không chấp nhận được.
Cố Tử Kỳ gật đầu, dáng vẻ tình nồng ý mật phai nhạt không ít, ánh mắt dần được bao phủ bởi một lớp sương lạnh lý trí và xa cách. Y bình tĩnh đáp:
- Em biết, trong lòng vẫn luôn có không ít thắc mắc và nghi ngờ, có rất nhiều điểm nghĩ sao cũng không khớp được. Chẳng qua, Trịnh Giai anh ... - Cố Tử Kỳ nói tới đây thì âm thanh nhỏ đi, không tiếp tục nữa.
Trịnh Giai nhìn vào mắt y, trấn an xoa nhẹ đầu y:
- Không sao, anh biết em không dám tin anh, càng không dám khinh suất. Tuy rằng em luôn nắm chắc anh sẽ không gϊếŧ em, song cũng không đoán được anh sẽ làm ra loại chuyện gì, liệu có điên lên đem em đi nhốt, khiến cho em tàn phế cả đời này chỉ có thể lệ thuộc anh, hoặc là tiến hành cải biến tâm lý, dùng thuốc gây nghiện, hoặc thôi miên... hay không.
Cố Tử Kỳ mím môi, khẽ gật đầu.
Trịnh Giai thở dài, sâu lắng than thở:
- Quả nhiên... trải qua nhiều việc như vậy, em cho dù đối với anh đã buông bỏ đề phòng không ít, nhưng thủy chung không thể tin anh. Trịnh Giai anh thật sự quá thất bại rồi, ngay cả người yêu cũng không thể tin mình.
Cố Tử Kỳ siết nhẹ bàn tay đang nắm tay hắn, mím môi, trên mặt thoáng hiện vẻ đấu tranh, qua một chốc mới lên tiếng:
- Niềm tin là cái gì? Chuyện lúc nhỏ không tính, năm năm qua làm sát thủ, ngay cả chốc sau mình có bị hạ sát hay không cũng không nắm được, nói thẳng ra là niềm tin đối với mạng sống của bản thân cũng không có, nói đến niềm tin dành cho một người khác, có phải là quá xa xỉ không? – Y hít sâu một hơi, giống như mất rất nhiều sức lực mới nói tiếp – nhưng mà, ngần ấy năm, em cũng hiểu được, con người thật sự là một sinh vật kỳ lạ, luôn cần có niềm tin vào ngày mai, cho dù biết ngày mai không bao giờ đến, luôn cần có tình yêu thương, tối thiểu là yêu thương chính mình, nếu không liền không sống nổi. Anh đó... - khóe môi Cố Tử Kỳ khẽ cười, đôi mắt phượng mang theo cảm xúc phức tạp nhìn thẳng vào hắn – anh tuyệt đối không phải đối tượng phù hợp để tin tưởng hay giao phó tình cảm lâu dài, nhưng mà em bẩm sinh tính tình cố chấp rồi, chấp niệm rất sâu, một là không yêu, hay là đã bắt đầu rồi thì sẽ cắn chặt không buông. Ai mượn em tính chuyện yêu đương lâu dài với anh làm chi, từ lúc đó liền phải đặt một canh bạc rồi, cược một niềm tin ở chỗ anh, nếu là không tin anh, vậy cũng phải tin vào lựa chọn của mình – y dừng lại, nhếch môi cười mang theo chút ý vị trào phúng.
Cố Tử Kỳ chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày y nói ra những lời này, càng chưa bao giờ nghĩ y sẽ thử đặt niềm tin ở chỗ người khác, nhưng y biết mình cần một nguồn dũng khí để bản thân bước tiếp, không phải một chỗ dựa to tát, nhưng luôn cần một điểm tựa để làm trụ cho nội tâm y. Y không thể để mình sụp đổ, cho dù sự việc đi tới bước này, đối với y mà nói là quá hoang đường, nhưng nếu đã quyết định phóng lao rồi, thì y tuyệt đối phải giữ cho mình vững vàng nắm chặt bay theo mũi lao này.
Trịnh Giai nhìn Cố Tử Kỳ, đôi môi hắn đóng mở mấy lần vẫn không lên tiếng, không biết nói gì, cuối cùng, hắn dùng tay nâng cằm y lên, đặt lên môi y một nụ hôn sâu – không có mãnh liệt, bá đạo, nhiệt tình, chỉ có thành khẩn đến mức mang theo hương vị thiên liêng, trân trọng đến mang theo hàm ý sợ hãi mất đi, và yêu thương tới mức ôn nhu lưu luyến.
Thời điểm tách ra, đôi mắt phượng đã mang một tầng thủy quang sương mờ, đôi môi hồng nhuận đỏ thắm, bất quá y rất nhanh lấy lại tỉnh táo, vì Trịnh Giai hôn một nụ hôi sâu tiêu chuẩn nhưng lại không có ham muốn tìиɧ ɖu͙©, sở dĩ y cả gò má đều hồng lên là do l*иg ngực đang kịch liệt rung động, trái tim không kìm nén được đập loạn nhịp.
Trịnh Giai nói, giọng có chút khàn:
- Bây giờ anh đem mọi chuyện hảo hảo nói với em, từng chuyện một đều kể hết với em, có chỗ nào không hiểu, không chấp nhận được, anh ở đây kiên nhẫn cùng em nói rõ, có được không? – trong lời nói của hắn mang theo hàm ý, chính là hy vọng em đừng vội vàng tức giận, tình cảm của chúng ta là quan trọng nhất, dù là chuyện gì cũng có thể chiều theo ý em.
Cố Tử Kỳ gật đầu.
Trịnh Giai muốn kéo y dựa vào l*иg ngực của mình, nhưng y nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, tự mình ngồi thẳng dậy, dùng ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt hắn. Y muốn mắt đối mắt, nhìn thật rõ từng biểu cảm của Trịnh Giai trong lúc nói.
Trịnh Giai cũng không miễn cưỡng y, thoải mái đối mặt cùng Cố Tử Kỳ.
Hắn mở miệng, giọng trầm khàn, ngữ điệu tâm sự với tình nhân:
- Còn nhớ lúc em mới quay lại, chạy vào phòng anh đòi anh băng bó vết thương sau đó thu lưu em không?
- Ừ.
- Trước đó anh đã nghi ngờ trong phòng có mật thất hoặc thông đạo, tuy rằng anh mất trí nhớ, nhưng biết rõ mình ở phòng này từ nhỏ đến lớn, dám chắc căn biệt thự phải có vài lối trốn thoát lúc nguy cấp, lão cha mới chọn nó cho anh, chẳng qua anh đã sớm quên rồi thôi. Sau khi em xuất hiện, anh liền khẳng định. Bất quá, tại sao em biết lối đi, còn có làm sao tìm ra nó, anh lúc ấy đầy nghi hoặc, bộ dáng bình thản tiếp nhận em khi đó, chỉ là vẻ ngoài lừa em thôi.
Cố Tử Kỳ cong nhẹ khóe môi, đáp:
- Em cũng nghĩ anh chính là sĩ diện nên mới tỏ vể ta đây biết hết, không hỏi em làm sao vào phòng được, còn có bộ dáng bình thản tiếp nhận, bất quá, anh thật sự đủ tỉnh, em chỉ là phỏng đoán, hoàn toàn không nhìn ra được gì.
Trịnh Giai tiếp tục:
- Ân, bởi vì thắc mắc em làm sao biết bí mật trong biệt thự cổ của Trịnh Gia, cho nên mới đem tư liệu lúc trước lục soát hết một lần – hắn nói tới đây chậc lưỡi một tiếng – lão cha sau sự kiện em rời đi, thật sự giấu rất kỹ, nếu không phải mấy năm nay anh xây dựng thế lực bên ngoài, đồng thời ông ấy cũng buông không ít việc, lui về nhàn cư thoái ẩn, cái gì cũng không quản nữa, e rằng anh không thể nhanh như vậy đào ra mười bảy năm chúng ta cùng nhau lớn lên.
Cố Tử Kỳ hừ một tiếng, lạnh nhạt châm chích:
- Sự kiện lần đó, đầu của anh bị đập không nhẹ nha, hỏng tới mức đem mười bảy năm nhân sinh nói quên là quên sạch, em tự hỏi anh có quên luôn bảng chữ cái hay không a.
Trịnh Giai có chút rối rắm đối mặt với ánh nhìn của y, cuối cùng thở dài nói:
- Kỳ thật sau khi được cứu về, anh không có mất trí nhớ.
Cố Tử Kỳ mở to hai mắt kinh ngạc, thảng thốt lặp lại:
- Anh không có mất trí nhớ !? Nhưng... nếu vậy...anh...
Trịnh Giai gật đầu, nắm lấy tay y siết nhẹ. Cố Tử Kỳ trấn định lại, im lặng chờ nghe hắn nói.