Cố Tử Kỳ mắt còn chưa mở, bàn tay vô mục đích sờ soạng vị trí bên cạnh. Đầu óc y chưa thanh tỉnh nên không phân tích được gì nhiều, chỉ đơn giản nghĩ, chỗ đệm lún còn ấm, chứng tỏ Trịnh Giai chỉ vừa rời đi.
Y hơi cử động cơ thể, muốn mở mắt thức dậy, lập tức, từng múi cơ lên tiếng kháng nghị hàng động phóng túng tối qua. Cố Tử Kỳ than nhẹ một tiếng. Y cảm nhận đau nhức khắp người, nhất là thắt lưng, dở khóc dở cười tự hỏi " có phải là sắp gãy rồi không a".
Tay Cố Tử Kỳ ngừng sờ soạng lung tung trên nệm, đang muốn chuyển sang dụi mắt, giữa đường bị người bắt lấy, bàn tay với khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay có lớp chai mang theo hơi ấm quen thuộc, ngoài Trịnh Giai ra thì ai.
Hắn từ trong phòng tắm bước ra, trên người còn mang theo hơi nước, nhìn thoáng qua Cố Tử Kỳ đang khẽ cử động trong chăn nệm. Trịnh Giai hơi nhíu mày, tiến đến nắm lấy tay y, dịu dàng kéo cả người ôm vào lòng, để y gối đầu lên bắp tay mình. Hắn biết, trong tâm cũng rất thõa mãn, rằng Cố Tử Kỳ chỉ khi có khí tức của hắn ở bên cạnh mới có thể buông lõng đề phòng, nhưng lúc này, Trịnh Giai ngược lại có chút bất đắc dĩ thở dài. Hắn muốn y nghỉ ngơi thêm nữa, không ngờ mình chỉ vừa rời đi, bản năng sát thủ của người kia đã rục rịch thức dậy.
Cố Tử Kỳ mỹ mãn cọ cọ trong lòng Trịnh Giai, hừ hừ rên khẽ như con thú nhỏ:
- Eo đau.
Trịnh Giai hôn lên trán y một cái, đáy mắt mang theo cưng chiều sủng nịch, động tác mềm nhẹ giúp y chuyển tư thế nằm sấp, vén mái tóc dài xả loạn của y sang bên, ngồi cạnh massage. Cố Tử Kỳ thoải mái nhắm mắt hưởng thụ, để hắn giúp y xoa nắn từ trên xuống dưới một lượt. Tay nghề Trịnh Giai rất tốt, thao tác không bao lâu, các cơ còn căng cứng của y đã thả lõng được, máu huyết lưu thông, da thịt đàn hồi, nhức mỏi giảm xuống rõ rệt.
Cố Tử Kỳ từ nhỏ đã trải qua rèn luyện cơ thể trường kỳ điều độ, nếu đem so với tiểu thụ bình thường, thì y hẳn phải dẻo dai rắn chắc gấp mấy chục lần chứ chẳng ít. Bởi vậy, Trịnh Giai chỉ massage chừng nửa tiếng, y đã hồi phục gần như hoàn toàn rồi. Bất quá, cơ thể vẫn còn lưu lại chút khó chịu, dù sao làʍ t̠ìиɦ cũng khác với vận động thể thao đơn thuần rất nhiều.
Cố Tử Kỳ được massage thoải mái tới mức thả lõng toàn thân, lúc nãy thức giấc vẫn chưa tỉnh táo lắm, hiện giờ đã muốn ngủ tiếp. Trịnh Giai không sai biệt dừng lại động tác, đem người y lật ngửa lại, giúp y chỉnh gối đầu và tư thế nằm thoải mái, đắp chăn lên giữ ấm. Xong việc, hắn nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, ra ngoài gọi Tiếu Mặc chuẩn bị đồ ăn sáng.
Thời điểm Trịnh Giai trở lại phòng ngủ, Cố Tử Kỳ đã thức dậy, gương mặt còn ngái ngủ, hai mắt phủ một tầng sương mông lung, đang ngồi dựa vào đầu giường. Hắn thật sự hết cách với người này rồi, chỉ cần bản thân rời đi, đối phương liền bật công tắc cảnh giác với xung quanh. Trịnh Giai tiến đến, ôn nhu xoa nhẹ đầu y, hỏi:
- Có đói không? Muốn ngủ tiếp hay ăn sáng.
Cố Tử Kỳ gật gật đầu, mở miệng mang theo giọng mũi đáp:
- Đói.
Trịnh Giai bảo y nằm xuống nghỉ thêm lát đi, hắn xuống bếp mang thức ăn lên. Cố Tử Kỳ lại gật đầu, ngoan ngoãn vùi mình vào chăn đệm ấm áp.
Sau khi Trịnh Giai ra ngoài, y dụi dụi mắt nhìn màn che cửa sổ. Trời sáng. Tấm màn màu trắng chỉ có thể làm dịu đi màu sắc ban mai, không thể hoàn toàn che lấp nó như trong phòng ngủ luôn không phân biệt được thời gian của Trịnh Giai. Mỗi một lần Cố Tử Kỳ ở cùng với Trịnh Giai, ngoại trừ lần này do y chuẩn bị ra, loại địa điểm hay không gian mà hắn chuẩn bị đều kín mít, chỉ cần hắn muốn thì nội bất xuất, ngoại bất nhập, ngay cả ngày hay đêm cũng không thể biết.
Cố Tử Kỳ nghĩ lung tung một lát, thần trí đã tỉnh táo hơn, y vén chăn xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân.
Cố Tử Kỳ lúc này mới để ý đến việc cả cơ thể mình đều sạch sẽ, gối chăn cùng ga giường đều thay mới. Y muộn màng kinh ngạc tay nghề massage của Trịnh Giai. Phải biết rằng hắn là thái tử hắc đạo, người muốn massage phục vụ hắn không hết, nhưng người mà hắn hạ mình phục vụ thì ... rốt cuộc là y đã bỏ lỡ cái gì sao, Trịnh Giai như thế nào từng hạ mình luyện tập loại kỹ năng phục vụ chăm sóc người khác chu đáo tới mức nhuần nhuyễn? Trịnh Giai là một tên bên ngoài hào hoa phong nhã, bên trong bại hoại có thừa. Nói hắn mỗi ngày một tình nhân, y tin. Nói hắn kỹ thuật thượng thừa, y tin. Nhưng nói hắn sau khi làʍ t̠ìиɦ còn biết ân cần vì người khác vệ sinh thân thể, biết thay người khác dọn dẹp phòng ngủ, ... y không tin có tình nhân nào từ trước tới nay được hưởng loại đặc ân này!
Năm năm qua Cố Tử Kỳ không phải lúc nào cũng túc trực bên cạnh Trịnh Giai, dù sao thì thân phận hắn đặc thù, loại chuyện kiểu bám sát đời sống tư mật của hắn, y có muốn cũng không làm được, chỉ có thể định kỳ thâu tóm các thông tin hoạt động chủ chốt của hắn. Cho nên, việc cá nhân của Trịnh Giai, y không thể nắm rõ. Bất quá, y đủ hiểu con người Trịnh Giai để biết, hắn cái gì cũng đòi hỏi chu toàn, chỉ duy có loại việc như việc nhà là bỏ mặc. Đừng nhìn hắn ra đường luôn một bộ dáng suất tới chói mù mắt, quần áo tươm tất chỉnh tề, giơ tay nhấc chân đều ôn nhã lịch thiệp, kỳ thật trong phòng ngủ luôn tùy ý vứt lung tung, chưa bao giờ chủ động dọn dẹp, sau đó định kỳ ngày hai buổi thuê người tổng vệ sinh, còn dùng cả máy quét khử khuẩn. Loại tính nết đại thiếu gia này của hắn, y nhìn đã quen, bất tri bất giác luôn mặc định Trịnh Giai không biết các loại sinh hoạt bình thường, hiện giờ xem ra, hắn không phải không biết, chỉ là cảm thấy không cần thiết để tâm.
Nghĩ như vậy... Cố Tử Kỳ lại tự hỏi... thời điểm Trịnh Giai làm một tiểu tuấn tú mang gương mặt thiếu niên ngây ngô luyện tập kỹ năng massage, là ai đã được hắn phục vụ qua? Còn có ... bao nhiêu năm qua, rốt cuộc Trịnh Giai đã sinh hoạt tìиɧ ɖu͙©, quen biết tình nhân thế nào? Liệu có ai đủ khả năng khiến hắn chân tâm động phách, nên mới biết thế nào là ân cần chăm sóc người yêu như hôm nay hay không?... Không xong, sát thủ là loại nghề nghiệp hay phân tích mục tiêu của mình, đặc vào hoàn cảnh này quả thật chết người mà, bất quá kiểu suy luận như đứa con gái ghen tuông này, người chết sợ rằng chính là y chứ không phải hắn.
Loại chuyện này nếu hỏi thẳng, liệu có bị hắn nặng nhẹ xa gần dạy dỗ hay không? Cố Tử Kỳ vừa nghi hoặc vừa làm vệ sinh cá nhân.
Thời điểm y từ phòng tắm bước ra, Trịnh Giai đã dọn sẵn bữa sáng trong phòng. Nhìn thấy y, hắn mau lẹ tiến tới ôm người vào lòng, sau đó bế lên mang tới chỗ ngồi đặt xuống.
Trịnh Giai khụy một gối trên sàn nha, quỳ bên ghế y, vươn tay vén gọn lọn tóc y ra sau, giọng nói trầm ấm nhu tình:
- Thế nào? Trong người có chỗ nào khó chịu không?
Cố Tử Kỳ lắc đầu, cười châm chích:
- Đừng quên cái thân thể này của tôi mỗi ngày đều mất từ ba tới năm tiếng rèn luyện, chỉ có từ khi gặp anh liền bị quấy nhiễu không ngừng, bất quá chưa có yếu ớt tới vận động một đêm liền hỏng.
Trịnh Giai nhéo nhéo gò má y mấy cái, xúc cảm mềm mại thật tốt, hắn đứng dậy đi đến ghế ngồi đối diện, không quên giở giọng lưu manh:
- Như vậy rất tốt, tôi không cần sợ em thân thể chịu không nổi, cho dù nổi hứng đại chiến ba trăm hiệp cũng có thể tùy tâm sở dục. Tử Kỳ, em quả nhiên là tuyệt phẩm mà!
Cố Tử Kỳ khóe miệng co giật, lườm hắn một phát rồi cúi đầu ăn.
Cả hai từ nhỏ cùng lớn lên cùng chịu một loại giáo dưỡng, tuy về mặt đạo đức thì chút xíu khái niệm cũng không có, nhưng tác phong lễ độ bề ngoài thì được rèn luyện tới chuẩn mực. Bởi vậy, lúc dùng bữa luôn ít nói, động tác ăn khiêm tốn lịch sự.
Dùng xong bữa sáng, Trịnh Giai ngẩng đầu nhìn Cố Tử Kỳ vẫn chưa mặc quần áo, trên người chỉ tùy ý khoát áo tắm, hắn mỉm cười:
- Muốn ra ngoài dạo không? Anh kêu Tiếu Mặc chuẩn bị xe lăn.
Cố Tử Kỳ quăng cho hắn một ánh mắt hung hăng, "hừ" rõ to.
Trịnh Giai đứng dậy, lôi kéo y đến ngồi trên giường, mở tủ, tự mình giúp y mặc quần áo.