Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xà Lang Trúc Mã Trúc Mã

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trịnh Giai vuốt ve rồi lại xoa nắn cặp mông săn chắc, bày tay đồng thời càng tiến gần đến vị trí tư mật, cho đến khi hắn đột ngột nhét vật lạ vào cái miệng phía dưới, toàn thân Cố Tử Kỳ lập tức căng cứng.

Hắn nhỏm người dậy, một tay vòng qua lưng ôm y vào ngực mình, vỗ nhẹ trấn an, bàn tay còn lại vẫn ngoan cố không dừng động tác đẩy sâu viên thuốc con nhộm vào trong. Trịnh Giai khàn khàn mở miệng:

- Ngoan, đừng sợ, thả lõng một chút.

Cố Tử Kỳ cắn chặt răng gằng giọng:

- Con mẹ nó đó là thứ gì. – Y đồng thời thầm nghĩ, " con mẹ nó, viên thuốc giấu trong quần áo mới là lý do chân chính Trịnh Giai chuẩn bị cái vali trong cốp xe".

Trịnh Giai hôn hôn lên khóe miệng y, rồi chuyển sang không ngừng liếʍ vành tai y vừa trấn an vừa gợϊ ȶìиᏂ, đáp:

- Đây là lần đầu tiên của em, dùng nó sẽ dễ dàng hơn, không đau.

Cố Tử Kỳ nghe vậy sắc mặt mới dịu đi, cơ thể phần nào thả lõng.

Kỹ xảo của Trịnh Giai không chỉ tốt, hắn còn là một con sói hàng thật giá thật. Trịnh Giai mang theo ôn nhu cùng sắc tình vào cuộc hoan ái, vừa máu lạnh đem đến cho người ta cảm giác dã thú và con mồi đầy kí©h thí©ɧ, vừa đủ điên cuồng nóng rực đốt cháy người khác chỉ bằng sự thèm khát cùng chiếm hữu của bản thân. Chẳng bao lâu, tính khí vừa mới phóng thích lúc nãy của Cố Tử Kỳ cư nhiên hơi cương lên, kết hợp với cảm giác ngứa ngáy khác thường từ phía sau truyền đến, phần eo trở đi lan tràn loại tê dại len lỏi vào từng múi cơ, khiến y hô hấp dồn dập, tiếng rên rĩ theo khóe miệng tràn ra từng đợt.

Chỗ tư mật phía sau theo phản xạ co rút lại, có chút chờ mong ngón tay vừa mới rút ra ngoài. Cơ thể rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cố Tử Kỳ nhẫn nhịn cảm giác khủng hoảng vì chuyển biến mà bản thân chưa từng trải qua, cố gắng áp chế không biểu lộ ra ngoài mặt, bàn tay vô thức ôm chặt Trịnh Giai hơn.

Hắn đặt lên môi y nụ hôn sâu trấn an, khi tách ra còn vương lại sợi chỉ bạc đầy da^ʍ mỹ. Trịnh Giai mặt đối mặt cùng Cố Tử Kỳ, dùng âm thanh ôn nhu mang theo nồng nhiệt ái tình vỗ về y:

- Thả lỏng, Tử Kỳ.

- Con... - Cố Tử Kỳ đang muốn nói " Con mẹ anh, muốn thao liền thao, nhanh, không cần dài dòng phiền phức..." nhưng vừa mở miệng đã bị Trịnh Giai dùng môi chặn lại.

Trịnh Giai cắn nhẹ môi y, khi nhả ra thì dùng giọng điệu vừa dụ dỗ vừa cưỡng bức:

- Tử Kỳ, gọi tên tôi.

Cố Tử Kỳ cảm nhận dị vật ngón tay đang từng chút một xâm nhập phía sau càng lúc càng sâu hơn, há miệng thở dốc đáp:

- Ha...a... Trịnh Giai.

Trịnh Giai giống như bị tiếng nói nhiễm tìиɧ ɖu͙© của y kí©h thí©ɧ, hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, lên tiếng thúc giục:

- Ngoan, gọi lão công.

Cố Tử Kỳ lần này từ chối hợp tác, bản thân đã run rẩy vì tìиɧ ɖu͙© mà vẫn còn mạnh miệng:

- Nằm mơ đi!

Trịnh Giai thấp giọng cười một tiếng, không tiếp tục dây dưa với y, dứt khoát nắm cổ chân Cố Tử Kỳ giơ lên thành chữ M, để cảnh tư mật lộ ra không chút gì sót lại. Chỗ bên dưới của y đã vào được hai ngón tay, bởi vì tác dụng của thuốc nên huyệt khẩu càng lúc càng ẩm ướt.

Cố Tử Kỳ cảm thấy tư thế này quá mất mặt, y đạp chân giãy giụa muốn thoát ra, lại bị Trịnh Giai dùng cùm tay và dây xích trước đó không chút khách khí xích lại.

Cố Tử Kỳ cơ hồ muốn trợn mắt mắng, nhưng Trịnh Giai còn nhanh hơn y. Hắn rút ra ngón tay, sau đó hôn lên chỗ hoa cúc màu hồng hồng của y, giống như hôn môi, còn dùng lưỡi đảo một vòng.

Việc này quá đột ngột, tiếng chửi đến bên miệng y lại trở thành ấp úng.

Trịnh Giai ngừng lại chốc lát, từ trong hộp tủ đầu giường lấy ra keo bôi trơn.

Cố Tử Kỳ nhìn, không khỏi trừng mắt hắn. Từ khi nào mà tủ đầu giường của y có thứ này vậy? Rốt cuộc Trịnh Giai ẩn giấu dưới mấy bộ quần áo trong vali là bao nhiêu thứ đồϊ ҍạϊ đây, vì sao y vừa không để ý một chút thì đã thành thế này rồi!

Hắn đổ một ít chất bôi trơn lên đầu ngón tay, tiếp đó xoa một vòng bên ngoài, lại đổ thêm, rồi chèn vào bên trong. Chất lỏng lành lạnh cùng với dị vật lần nữa xuất hiện trong cơ thể, giống như phần nào xoa dịu cảm giác nóng ngứa đang không ngừng râm ran, rồi lại giống như không thể nào đủ, khiến chỗ đó nằm ngoài khống chế của y, co giật tham lam hút lấy ngón tay Trịnh Giai. Bởi vì có chất bôi trơn, hắn đâm cả hai ngón tay vào đến tận gốc, nhẹ nhàng đưa đẩy, chậm rãi ma sát, thỉnh thoảng đè lên vách tràng của y.

Cảm giác lạ lẫm khiến Cố Tử Kỳ bất an, y theo bản năng vặn vẹo eo muốn tránh khỏi ngón tay của hắn, lại bởi vì tác dụng của thuốc mà muốn cọ xát nhiều hơn.

Trịnh Giai vòng một tay qua bên dưới đầu gối y, ôm lấy đùi y, hôn liếʍ nhẹ YJ đã cương cứng phía trước, nhân lúc Cố Tử Kỳ bị kɧoáı ©ảʍ quen thuộc chi phối, đẩy mạnh động tác của ngón tay trong huyệt khẩu, thậm chí co ngón tay lại không ngừng ma sát với vách tràng. Trịnh Giai đợi cho cửa miệng của y mềm xốp hơn mới đưa ngón tay thứ ba vào, chuyên tâm miệt mài đâm lộng một lúc, rốt cuộc chạm phải nơi nào đó, khiến cả người Cố Tử Kỳ run nhẹ lên, đầu ngửa ra , chỗ phía trước càng có tinh thần hơn, hạ thân co rút kẹp chặt lại. Cả người y không biết vì cái gì, lại lan tràn một loại kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ.

Trịnh Giai vừa lòng thở ra một hơi mang theo tiếng cười, ngón tay chậm rãi vuốt ve điểm nhạy cảm vừa phát hiện được. Sau đó, hắn rút tay ra, đứng thẳng dậy nhìn y.

Làn da trắng mịn như sứ ngọc của Cố Tử Kỳ ướt đẫm mồ hôi, thân thể nhuộm một màu hồng nhạt, đôi mắt ngập nước, mái tóc đen huyền tùy ý xõa dài, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, hai hạt đậu đỏ sưng lên cũng theo đó nhấp nhô.

Trịnh Giai mở hai đùi Cố Tử Kỳ ra rộng hơn, đem dươиɠ ѵậŧ sớm đã đứng thẳng cứng của mình đặt tay cửa huyệt khẩu, hai tay giữ lấy thắt lưng của y, đẩy mạnh vào.

Cố Tử Kỳ không thể kìm nén được kêu lên một tiếng khá lớn, y lập tức cắn chặt môi mình, bàn tay siết chặt ga giường.

Trịnh Giai cúi thấp người, kề cận y trấn an vỗ về, một tay vòng qua ôm eo y, một tay tháo tay y khỏi ga trải giường, cùng y năm ngón tay xen nhau, chất giọng khàn khàn mang theo mê luyến đậm chất tình:

- Đừng sợ, ngoan, thả lõng.

Trịnh Giai lại đỉnh mạnh lần nữa, Cố Tử Kỳ phối hợp với hắn, nổ lực thả lõng toàn thân, lần này thật sự vô hết bên trong.

Cố Tử Kỳ thần trí mịt mờ trong trận trận kɧoáı ©ảʍ chưa từng trải qua, lúc này một chút đau đớn ngược lại khiến y thanh tĩnh, nhưng rất nhanh, ngay khi Trịnh Giai cắm vào trong xong, hậu huyệt theo phản xạ co rút, chút khó chịu lập tức xen lẫn với từng trận sảng khoái vì chỗ nãy giờ vẫn đang nóng ngứa như có kim châm được lấp đầy.

Cả hắn và y đều cùng thõa mãn thở ra một hơn, Trịnh Giai không vội động, ngược lại mở miệng bảo Cố Tử Kỳ gọi tên hắn.

Trịnh Giai tham lam mỹ nhân thiên sứ sa vào địa ngục trong vòng tay mình, bảo y vòng chân qua hông mình, tiếp theo mạnh mẽ bế xốc y lên, để y chỉ có thể bám dính vào hắn, tiếp đó bắt đầu đỉnh nhẹ từng cái, rồi tăng dần tốc độ lên, mỗi một lần đều cố ý đâm chọt vào điểm nhạy cảm khiến Cố Tử Kỳ toàn thân run rẩy, hậu huyệt co rút, từng đầu gấp nếp nhăn giữa tràng vách và côn ŧᏂịŧ ma sát lên nhau, mang đến kɧoáı ©ảʍ vừa mãnh liệt vừa nóng đến tê dại cho cả hai.

Thời điểm Cố Tử Kỳ sắp đạt đến cao trào, Trịnh Giai đột nhiên nắm lấy phần gốc dươиɠ ѵậŧ của y, phía sau cũng ngừng luận động. Cồ Tử Kỳ khó chịu vặn vẹo eo, hừ ra tiếng:

- Buông ra.

Trịnh Giai cố ý dùng đầu ngón tay cọ xát dươиɠ ѵậŧ, sau đó lại nắm phần gốc chặt hơn, ngọt ngào ôn nhu nói:

- Gọi anh là lão công.

- Anh...

- Em nếu cam tâm tình nguyện thì gọi, không thì thôi, anh không hề ép buột.

Trịnh Giai vừa nói thật bình thản vừa ôm Cố Tử Kỳ để lưng y chạm lên nệm, một tay vẫn nắm chặt phần gốc dươиɠ ѵậŧ không chịu bỏ, cúi đầu cắn liếʍ núʍ ѵú hồng hồng phía trước.

Loại cảm giác muốn mà không được lại như có hàng ngàn kim châm phía sau khiến y không thể khống chế vặn vẹo eo tìm kiếm cọ xát. Cố Tử Kỳ bị tìиɧ ɖu͙© đắm say khiến thần trí mê mẩn, hiếm khi dịu ngoan gọi một tiếng:

- Lão công.

Trịnh Giai vẫn chưa hài lòng, hắn nói:

- Tiếp tục, gọi tên anh, gọi tiếp.

Cố Tử Kỳ thấp giọng gọi kèm theo tiếng rêи ɾỉ thở dốc:

- Trịnh Giai, Lão công...

Trịnh Giai lập tức hôn sâu đôi môi y, một tay giúp y an ủi dươиɠ ѵậŧ phía trước, đồng thời vận động cơ thể không ngừng ra vào, luận động mạnh mẽ đem đến từng đợt kɧoáı ©ảʍ cho đôi bên, sự sảng khoái không chỉ trên cơ thể mà còn thấm sâu vào tâm hồn.

Thời điểm chuẩn bị cao trào, Trịnh Giai thì thầm bằng chất giọng khàn khàn :

- Cố Tử Kỳ, tôi yêu em.

Cố Tử Kỳ nghe thấy, không đáp, nhưng cơ thể lại nhiễm một tầng đỏ hồng đậm hơn, hạ thân co giật dữ dội, bắn ra.

Loại cảm giác thõa mãn điên cuồng cháy bỏng, cùng với sự thống khoái làʍ t̠ìиɦ với người mình yêu thương, đem đối phương cùng với mình hòa làm một, khảm nhập thân thể như từng cơn sóng dữ dội nhấn chìm lý trí cả hai, giống như mọi thứ khác đều không tồn tại, không quan trọng, chỉ có đối phương – người đang ôm lấy mình và mình đang ôm lấy – mới là thứ duy nhất hiện hữu.

Không biết bao nhiêu lâu, bao nhiêu lần, bao nhiêu tư thế, tóm lại bên trong căn phòng thuần trắng, thân thể tinh mỹ của hai thanh niên không ngừng quấn lấy nhau, thoải mái để cho bản thân đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, âm thanh da^ʍ mỹ cũng theo đó không chịu ngừng lại.

Ân ái qua đi, Trịnh Giai ôm Cố Tử Kỳ cả hai mắt đều đã khép hờ, môi sưng đỏ trong lòng. Bàn tay hắn yêu thương vuốt ve mái tóc y, thấp giọng nói một tiếng:

- Ngủ ngon.

ba meng:gS
« Chương TrướcChương Tiếp »