Sầm, cửa phòng đóng lại đặc biệt vang dội.
Cố Tử Kỳ bị Trịnh Giai ép lên ván cửa, phải nói đây là lần đầu tiên y nhìn thấy hắn ra tay nhanh và mạnh tới vậy.
Cả cơ thể Trịnh Giai đều áp sát người y, hơi thở của hắn dồn dập và nóng hổi, chất giọng trầm khàn mang theo uy áp:
- Cố Tử Kỳ.
Trịnh Giai gọi tên y, một câu đơn giản như gọi cả linh hồn y ra ngoài.
Cố Tử Kỳ lần đầu tiên đối mặt với một Trịnh Giai mang cốt cách loài sói trọn vẹn biểu hiện ra ngoài, y nuốt nước bọt, há miệng hớp không khí, cố làm cho mình trấn tĩnh lại.
Nhưng còn chưa đợi y hít thở xong, một trận quay cuồng tầm nhìn đã đánh tới, Trịnh Giai ôm ngang cả người y quăng lên giường, tiếp đó chính hắn cũng nhảy lên.
Cố Tử Kỳ bị choáng, tầm nhìn còn chưa trở lại,cằm đã bị người kia giữ chặt lấy, tiếp theo, đôi môi, khoang miệng, đầu lưỡi, kẽ răng, tất cả đều bị Trịnh Giai hung hăng tàn sát liếʍ lộng qua, hơi thở nóng rực và khí tức bá đạo gấp gáp hấp duyệt thông qua nụ hôn kịch liệt, như là hận không thể hút khô cả linh hồn và sức sống của y ra ngoài.
Cố Tử Kỳ chửi thầm trong lòng một tiếng "mẹ nó", biết đây là Trịnh Giai đáp trả y dám đùa giỡn hắn.
Bàn tay Trịnh Giai lột xé quần áo của y, mỗi một chỗ sờ qua, hắn còn cố ý niết nhẹ hoặc xoa nắn, lòng bàn tay có lớp chai sần tiếp xúc với làn da trắng mịn như sứ thanh hoa của y, cảm giác tê ngứa nóng không ngừng lan tràn.
Cố Tử Kỳ nổ lực đẩy hắn ra, Trịnh Giai thuận theo buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ của y, cúi đầu cắn liếʍ nhẹ nhàng hầu kết nhấp nhô của người dưới thân.
Cố Tử kỳ thở dốc, há há miệng hấp không khí, khó khăn lên tiếng:
- Trịnh Giai... - giọng y có chút khàn xen lẫn giọng mũi.
Trịnh Giai đáp một tiếng:
- Ừ.
Hắn đáp, động tác vẫn không hề dừng lại, một tay đã nắm lấy vị trí yếu hại của y không ngừng xoa nắn, một tay ôm eo y, miệng ngậm lấy đầṳ ѵú đỏ hồng liếʍ lộng.
L*иg ngực Cố Tử Kỳ kịch liệt phập phồng, mãi một lúc mới từ trong ý loạn tình mê, kɧoáı ©ảʍ dâng trào tìm lại được lý trí, chủ động đem hai chân câu lên thắt lưng hắn, bàn tay vỗ nhẹ vai hắn.
Cố Tử Kỳ hấp hấp mũi, nói:
- Em sợ.
Trịnh Giai dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn y.
Hai gò má Cố Tử Kỳ lúc này đều phiếm hồng, trong đôi mắt phượng mở to là thủy quang nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, đôi môi sưng đỏ khẽ hé mở.
Y nói:
- Anh đang trừng phạt em.
Trịnh Giai đấu tranh một giây, liền dừng lại động tác, từ trên người y trèo xuống, sau đó ôm cả thân thể y vào lòng, bàn tay mang theo vết chai dịu dàng vuốt nhè nhẹ lưng y.
Cố Tử Kỳ đặc biệt nhu thuận nằm yên để hắn vuốt ve, vòng tay ôm cọ cổ hắn.
Qua một lúc, Trịnh Giai vẫn im lặng, vì vậy Cố Tử Kỳ đành ngẩng đầu, lên tiếng:
- Tức giận sao? – y chớp chớp mắt nhìn hắn.
Trịnh Giai niết niết gò má y, hỏi lại:
- Có mang quần áo anh đến đây không?
Cố Tử Kỳ gật đầu.
Trịnh Giai nói:
- Anh muốn đi tắm.
Thời gian di chuyển tới đây mới có 7 tiếng hơn, cũng chỉ bằng với một buổi làm việc ngày thường thôi, người Trịnh Giai không tính là dơ. Nhưng Cố Tử Kỳ nhớ hắn mắc bệnh khiết phích, vì vậy không thắc mắc. Y gật đầu, đứng dậy, đi đến tủ quần áo mở ra, sau đó lấy một bộ pyjama ném qua giường cho hắn.
Trịnh Giai nhặt lấy, cười nhẹ:
- Thật sự mang quần áo của anh đến sao? Cứ nghĩ em sẽ mua quần áo mới trữ sẵn.
Cố Tử Kỳ xoay lưng lại bĩu môi, đáp:
- Trong cốp xe của anh có sẵn vali quần áo, không phải là xếp đặc rồi sao, chỉ sợ là đem quần áo mới cho anh, anh cũng đòi em lấy vali đến.
Trịnh Giai bước xuống giường, từ phía sau vòng tay ôm y.
Cố Tử Kỳ dựa người vào ngực hắn, thả lỏng.
Trịnh Giai cúi đầu đem mũi dụi nhẹ vào cổ y, giọng hắn trầm ấm mang theo quyến rũ đầy mê hoặc:
- Cùng tắm với anh.
Cố Tử Kỳ " ừm" một tiếng, để Trịnh Giai vừa ôm vừa kéo mình vào phòng tắm.
Phòng tắm đầy khói và hơi nước ẩm ướt, quần áo vứt lung tung, bọt xà phòng khắp nơi, hai nam nhân thân thể kiện mỹ đang quấn lấy nhau.
Cố Tử Kỳ ôm cổ Trịnh Giai, lưng dựa vào tường, há miệng thở gấp:
- Không được...ưʍ... chẳng phải bảo tắm sao...
Trịnh Giai miệng ngậm lấy đầṳ ѵú sưng đỏ của y, giọng khàn khàn, đầy sắc tình lên tiếng:
- Chẳng phải em rất thích sao?
Hắn nói xong, bày tay vỗ nhẹ mông y, sau đó lại tiếp tục xoa xoa vỗ về hai tiểu cầu phía sau, cùng lúc một tay khác búng nhẹ lên dươиɠ ѵậŧ của y.
Cố Tử Kỳ chửi một tiếng:
- Fuck!
Trịnh Giai thấp giọng cười đáp lại:
- Lập tức sẽ thao em đến khóc, không cần gấp.
Cố Tử Kỳ vặn vẹo cơ thể, lại chửi một tiếng:
- Mẹ khϊếp.
Trịnh Giai dứt khoát buông tha đầṳ ѵú, trực tiếp dùng miệng chặn lại cái miệng đang chửi bậy lung tung của y. Nụ hôn bá đạo mang theo tham luyến mà vẫn không kém phần ôn nhu, cả hai như đang không ngừng hấp thụ hơi thở, sự sống của nhau, hận không thể ôm chặt thêm nữa.
Trịnh Giai đưa bàn tay nắm lấy toàn bộ YJ đã cương cứng của Cố Tử Kỳ, ma sát nhẹ nhàng, hơi sục vài cái, sau đó dùng đầu ngón cái gãi nhẹ đầu nắm, rồi dùng lực đạo vừa phải xoa bóp.
Cố Tử Kỳ ôm Trịnh Giai càng chặt, miệng phát ra từng đoạn âm thanh " ưʍ...a..." đứt quãng.
Y biết hắn so với chính mình đang cương cứng không kém, vì vậy chủ động đưa tay nắm lấy nơi đó của Trịnh Giai, vụng về nắn nắn mấy cái lung tung.
Đôi môi dịu dàng và nóng bỏng của Trịnh Giai rời khỏi môi y, hắn phát ra âm thanh khàn khàn thấm đẫm tìиɧ ɖu͙© :
- Ngoan, em chỉ cần hưởng thụ thôi.
Cố Tử Kỳ đang muốn mở miệng chửi, nói y cũng là nam nhân, đừng xem y như một kẻ chỉ biết dang chân cho người khác đè được hay không, thì Trịnh Giai đã hôn hôn khóe môi y:
- Không cho chửi bậy. – Hắn vỗ mông y một cái, nói tiếp - Không cần gắp, sau này còn rất nhiều tư thế cho em chủ động.
Cố Tử Kỳ nuốt ngược lời vừa nói xuống, có chút chùng bước lo ngại.
Bàn tay Trịnh Giai đang nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của y đột nhiên tăng nhanh tốc độ. Hắn đem chân mình chen vào giữa hai chân y, để y lấy đó làm điểm tựa thả lỏng cơ thể, một tay giữ eo y, tay còn lại giúp y sục.
Cố Tử Kỳ không nhịn được ngửa đầu về phía sau để lộ ra hầu kết không ngừng nhấp nhô, trên l*иg ngực phập phồng là hai điểm đỏ hồng đã sưng tấy.
Y dùng cả mũi và miệng phun ra từng đợt hơi thở động tình dày đặt, cắn chặt răn ngăn lại tiếng kêu.
Trịnh Giai cúi đầu liếʍ lộng từ cổ xuống l*иg ngực y, dừng lại ở xương quai xanh cắn nhẹ. Đầu lưỡi trơn trượt, nhẵn nhụi không ngừng chuyên chú hôn mυ"ŧ, đảo qua lại trên da thịt mịn màng tinh tế như đang thưởng thức mỹ thực.
Loại cảm giác mát lạnh khi thân thể ẩm ướt trần trụi bại lộ, xen lẫn với cảm giác nóng ngứa không ngừng lan ra, mỗi một tấc da thịt bị Trịnh Giai chạm qua đều như được châm lửa, Cố Tử Kỳ khép hờ hai mắt tùy ý để kɧoáı ©ảʍ từng cơn từng cơn nhấn chìm mình.
Sau một trận run rẩy, chỗ đó của y giật giật, bắn ra.
"Kháo, thật sự thoải mái chết tiết!" – Cố Tử Kỳ chửi thầm trong lòng một tiếng.
Y tại trong cổ họng trầm thấp hừ hừ vài tiếng, thoải mái đến ngay cả lỗ chân lông cũng giãn ra, hoàn toàn lười động.
Trịnh Giai bế y đặt vào bồn tắm, sau đó chính mình cũng bước vào.
Hắn nắm lấy cằm y nâng lên, híp mắt hỏi:
- Thoải mái chứ?
Cố Tử Kỳ hiểu ý hắn, chủ động bảo hắn ngồi lên thành bồn tắm.
Trịnh Giai mở chân ra, y há miệng, một ngụm ngậm lấy nam căn vừa thô to vừa dài của người kia không hề nhân nhượng.
Bàn tay Trịnh Giai dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc y.
Kỹ thuật khẩu giao của Cố Tử Kỳ phải nói là cực kỳ vụng về tệ hại, bởi vì một người cao ngạo như y, căn bản là người khác đến gần quỳ liếʍ cầu xin phục vụ cho y, y còn ngại bẩn, đừng nói đến chuyện hạ mình hầu hạ.
Nhưng Trịnh Giai rất kiễn nhẫn hướng dẫn từng chút một, trong lòng hắn một mảnh ấm áp không gì sánh được, cảm giác còn thỏa mãn hơn tất cả những lần làʍ t̠ìиɦ đã cộng lại.
Trịnh Giai cúi đầu nhìn người kia rũ mi mắt, đôi mày nhíu lại, một người xinh đẹp như thiên thần, cao ngạo và khó chiều như vậy, lại tận tụy quỳ dưới chân hắn khẩu giao, tận lực muốn giúp hắn đạt được kɧoáı ©ảʍ.
Cố Tử Kỳ khẩu giao thật sự trúc trắc, y ở đó loay hoay một buổi đến mồm miệng đều tê cứng, mỏi nhừ, Trịnh Giai vẫn chưa xuất ra. Cố Tử Kỳ thật sự buồn bực rồi nha, y đột nhiên dùng sức cắn một miếng, khiến Trịnh Giai đau đến dở khóc dở cười.
Hắn bất đắc dĩ đẩy đầu y ra, chính mình ngồi xuống bồn tắm, sau đó ôm y đặt ngồi lên đùi mình, hôn hôn khóe môi.
Cố Tử Kỳ tức giận đẩy hắn ra, đứng dậy, đi đến chỗ vòi nước súc miệng.
Trịnh Giai tiến đến, ôm lấy người lần thứ hai thả vào bồn tắm, chỉnh nước ấm, xả nước đầy bồn.
Cả hai cùng ngồi trong nước ấm ngâm mình. Cố Tử Kỳ chớp chớp mắt, đưa tay chọt chọt nam căn vẫn đang dựng thẳng của Trịnh Giai, có chút ngượng ngùng mở miệng:
- Làm sao đây? Có bị nghẹn đến hỏng không?
Trịnh Giai nhéo nhéo mũi y, nắm tay y kéo đến chỗ đó của mình, khàn khàn giọng nói:
- Tiếp tục.
Cố Tử Kỳ thuận theo Trịnh Giai để hắn dùng tay mình sục, chủ động đến gần cùng hắn răng lưỡi giao nhau, hôn môi kịch liệt. Qua một lúc lâu đến y cảm thấy tay mình đã mỏi nhừ rồi, cả người không biết từ bao giờ mềm nhũng ngã trong lòng Trịnh Giai, YJ của hắn mới chịu co giật bắn ra.
Cố Tử Kỳ đưa tay búng lấy đỉnh dươиɠ ѵậŧ một cái, tỏ vẻ ghét bỏ muốn mắng chửi, Trịnh Giai đã đặt một ngón tay lên môi y chặn lại.
Hắn cười khẽ:
- Như thế nào lại mắc tật chửi bậy rồi.
Cố Tử Kỳ bĩu môi, đứng dậy bước khỏi bồn tắm, xả nước từ vòi sen xuống. Trịnh Giai cũng tiến đến, ôm y đứng dưới vòi sen để cho nước từ trên tóc tùy ý chảy khắp thân thể, vô tình cố ý cọ xát thân thể lên nhau.
Ước chừng cơ thể đã sạch sẽ, hắn tắt nước, với tay lấy khăn lông lau người giúp Cố Tử Kỳ trước rồi mới qua loa lau mình, sau đó dùng khăn lông bao trùm cả người y lại, bế lên mang ra ngoài.
Cố Tử Kỳ ôm cổ Trịnh Giai, cọ ở cổ hắn liếʍ liếʍ mấy cái, hừ hừ vài tiếng:
- Trịnh Giai... em mệt.
Trịnh Giai không hề khách khí quăng cả y lẫn khăn lên giường, sau đó như một con dã thù nhào mạnh lên, đè trên người y. Hắn hé miệng mang theo tiếng cười trầm thấp, thổi khí vào tai Cố Từ Kỳ đầy trêu chọc:
- Không cần giả bộ, yên tâm, em trốn không thoát đâu.
Cố Tử Kỳ biết rõ số phận hôm nay của chính mình, chủ động mở ra hai chân.
Bàn tay Trịnh Giai không ngừng vuốt ve khắp cơ thể y, hôn môi mềm nhẹ cũng theo đó đi từ trên xuống dưới, lưu luyến không ngừng tạo hôn ngân tại chỗ da thịt non mềm ở đùi trong, cắn nhẹ.
Ánh mắt Cố Tử Kỳ bắt đầu vì tìиɧ ɖu͙© mà mất đi tiêu cự, không biết là cơ thể ướt vì chưa lau khô sau khi tắm hay do mồ hôi, chỉ biết khắp người đều nóng dần lên, tiếng thở dốc ám mụi của cả hai quấn quýt đan xen.
pad.N]piC
[p}