- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Xà Lang Trúc Mã Trúc Mã
- Chương 17
Xà Lang Trúc Mã Trúc Mã
Chương 17
Y mím môi càng thêm chặt.
Trịnh Giai đứng thẳng người dậy quan sát y.
Tâm hắn nảy sinh một ý xấu, ám sắc trong mắt đậm thêm vài phần.
Trịnh Giai khom người, một tay đặt sau ót Cố Tử Kỳ, nâng đầu y lên, một tay cầm kéo, cố tình để hạt đậu đỏ trơ trọi không gì che lại trên ngực y bị kẹp giữa, chỉ cần nhấp một cái liền...
Trịnh Giai kề sát Cố Tử Kỳ, hơi thở nóng rực thật rõ ràng hỏi:
- Nếu tôi nhấp một cái, liệu có đứt không?
- ...
Cố Tử Kỳ ở trong lòng mắng Trịnh Giai biếи ŧɦái vặn vẹo bệnh hoạn.... các loại, bên ngoài toàn thân đều căng cứng.
Cơ thể trần trụi phơi bày dưới không khí lạnh lẽo, mắt bị bịt kín, tay chân đều vô lực bất động, từng tế báo một dưới sự nguy hiểm cùng áp lực do Trịnh Giai tạo ra trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết.
Một tay Trịnh Giai vòng sau ót Cố Tử Kỳ, cố định đầu y, cây kéo vẫn đặt nguyên vị trí, tay cầm kéo thì dần buông ra, sau đó từng ngón tay thon dài giống như vừa đùa nghịch vừa vỗ về mơn trớn vuốt ve làn da trắng mịn, chậm rãi từng chút một di chuyển đến phía bụng dưới.
Cố Tử Kỳ muốn há miệng thở dốc, nhưng thời điểm y vừa hé môi, không khí ít ỏi liền bị hắn đoạt lấy, đầu lưỡi không ngừng khıêυ khí©h và dây dưa trong miệng y, âm thanh núc lưỡi đầy ướŧ áŧ không ngừng đánh vào thần kinh đang căng ra của Cố Tử Kỳ, chất lỏng trong miệng vì không khống chế được, theo khóe miệng chảy ra ngoài.
Trịnh Giai dần dần buông tha cho đôi môi y, một đường từ vành tai đến cổ, xương quai xanh, ngực, từng chút một vừa hôn vừa mυ"ŧ liếʍ, âm thanh dẫm mỹ không ngừng phát ra.
Loại cảm giác này, Cố Tử Kỳ thật lâu chưa bị trở thành con mồi, tràn ngập nguy hiểm, nhưng cơ thể lại cố tính nóng đến muốn bốc khói, toàn thân đều khó chịu, vừa phải nhẫn nại kiềm chế lại vừa cảm nhận kɧoáı ©ảʍ từng chút một lan ra, như vào giây phút hạ sát mục tiêu, giữa căng thăng dậy lên kí©h thí©ɧ, khiến từng tế bào trên người y đều rục rịch, du͙© vọиɠ ẩn ẩn bị gọi lên. Cố Tử Kỳ giữa sương mù nỗ lực giữ lại một tia lý trí, dùng răng cắn lên môi mình đến chảy máu mới cảm thấy đau đớn đem lại thanh tĩnh cho đầu óc, gian nan mở miệng:
- Trịnh Giai...
"Mẹ nó!!!" - ở trong hoàn cảnh này gọi tên hắn bằng cái giọng điệu cầu tình đó, chính y nói xong cũng không tin được đây là mình lên tiếng sao, thật hận không thể tát hai bạc tay lên chính mình!!! Cố Tử Kỳ ở trong lòng buồn bực mắng chửi bản thân.
Động tác của Trịnh Giai dừng một chút tại thời điểm y gọi tên hắn, sau đó leo lên giường, áp trên người y cắи ʍút̼ điểm đỏ ao trước ngực, cây kéo đã bị quăng xuống sàn, tay còn lại của hắn đang nhịp nhàng xoa nắn du͙© vọиɠ hơi hơi tỉnh giấc của y.
Từng chỗ bị Trịnh Giai chạm vào đều như có lửa đốt qua, nóng ngứa, thật khó chịu, giống như muốn nhiều hơn nữa đυ.ng chạm từ người kia.
Không được! Khó khăn lắm mới lấy lại lý trí, Cố Tử Kỳ lần nữa không thương tiếc chà đạp môi mình, cố gắng điều chỉnh giọng điệu lên tiếng:
- Dừng... nếu anh cường tôi... trừ khi hiện tại liền gϊếŧ tôi... nếu không....
Cố Tử Kỳ hơi thở đứt quãng, cánh môi đỏ ao tương phản với làn da trắng muốt, hai mắt bị bịt kín tạo ra dáng vẻ nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, mái tóc đẫm mồ hôi dán lên phần ngực theo đó phập phồng lên xuống, dùng giọng điệu động tình thốt ra từng chữ một... Trịnh Giai nhếch khóe miệng, âm thanh khàn khàn, áp sát y hỏi:
- Điệu bộ này của em? Là đang muốn câu dẫn tôi sao? Chính là gọi tôi nhanh làm nhục em đi, không thể chờ được nữa?
- Anh... shit... cmn... fuck... dám thao tôi... tôi... liều...
Trịnh Giai đặt tay lên môi y, ngăn chặn lại, nhích người lên trên, đem trán mình áp lên trán y, giọng điệu chân thành, tiếng nói khàn khàn đầy dụ hoặc:
- Tôi không cần em liều chết. Tôi chỉ muốn em yêu tôi.
Cố Tử Kỳ bị lời nói của hắn làm sững lại.
Trịnh Giai yêu thương vuốt ve má y.
Cố Tử Kỳ nghiên đầu né tránh.
Trịnh Giai thở dài, nắm tay y đặt lên hạ thân nóng rực của mình, hỏi:
- Thật sự không thể sao?
- Không thể.
Trịnh Giai cọ cọ mũi lên cánh mũi Cố Tử Kỳ:
- Nhịn được thì không phải là người.
Cố Tử Kỳ cứng đầu đáp lại:
- Không nhịn được thì sau này cũng không cần làm người tiếp nữa, tôi nhất định khiến anh thành quỷ.
Trịnh Giai không bị y chọc giận, yêu thích không thôi nét bướng bỉnh của Cố Tử Kỳ, thân mật niết niết quả dưa leo của y, khàn khàn nói:
- Loại tình huống mỹ nhân động tình nằm trong lòng mình mà còn không ăn sạch, loại hành động này gọi là không bằng cầm thú!
Cố Tử Kỳ cả người không có lực chống cự, nhưng miệng vẫn còn mạnh lắm:
- Anh có tin tôi nói được làm được, nếu hôm nay anh dám, tôi liền khiến anh nửa đời sau ngay cả chức năng cơ bản nhất của động vật giống đực cũng không làm được.
Trịnh Giai thở dài, tỏ vẻ dung túng than thở:
- Ừ, tôi sẽ không ép buột em, nhưng còn nó thì làm sao đây? - hắn cố tình đỉnh đỉnh hạ thân đã cương cứng của mình lên bộ phận cũng ngóc đầu dậy của y.
Cố Tử Kỳ thoát chốc thấy xấu hổ, chính mình cũng phản ứng, còn nói cái gì nữa.
Trịnh Giai dùng ngón tay cái vuốt nhẹ môi Cố Tử Kỳ, đau lòng nói:
- Sao lại cắn nát rồi, lần sau không cho như vậy nữa.
Cố Tử Kỳ há miệng ngậm vào ngón tay hắn.
Trịnh Giai:
- ... - này là muốn gì? Chẳng phải kêu dừng sao?
Cố Tử Kỳ dùng răng cắn mạnh, tới mức mùi máu tràn ra khoang miệng cũng không chịu buông.
Trịnh Giai để mặc y cắn, nắm lấy hạ thân Cố Tử Kỳ, dùng ngón cái cọ cọ đỉnh đầu dươиɠ ѵậŧ của y, sau đó đem tiểu phúc bao trong tay mình, chậm rãi luận động lên xuống, bàn tay luyện võ có lớp chai mỏng, chà xát nhè nhẹ, mang đến kí©h thí©ɧ lạ lẫm.
Cố Tử Kỳ tay chân vô lực không thể phản kháng, khóc không ra nước mắt bị yếu thế kháng nghị:
- ăm ơi ấu! ( Anh chơi xấu)
Trịnh Giai bị bộ dáng này của y làm cho yêu không chịu được, thấp giọng cười sủng nịch nói:
- Anh giúp em giải quyết.
Động tác sục của Trịnh Giai nhanh hơn, Cố Tử Kỳ há miệng thở dốc, bởi vì còn có ngón tay hắn trong miệng, nước miếng không khống ché được tràn ra ngoài.
Trịnh Giai dùng ngón cái chơi đùa với đầu lưỡi Cố Tử Kỳ, lại cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú của y, từng đợt đợt kɧoáı ©ảʍ tại nhiều nơi kí©h thí©ɧ, khiến Cố Tử Kỳ cho dù đã từng tự xử, cũng chưa bao giờ sướиɠ đến như vậy.
Thời điểm y sắp buông vũ khí đầu hàng, Trịnh Giai dừng lại, buông hạ thân của y ra.
Sau đó, hắn tháo ra cà vạt đang che mắt y, đỡ Cố Tử Kỳ ngồi dựa lưng vào mình, đem vật nóng rực chọc vào kẽ mông y, hai tay từ phía sau ôm lấy y, một tay mân mê điểm hồng hồng trước ngực, một tay xoa nắn du͙© vọиɠ của y. Cố Tử Kỳ lúc này mới nhận ra, không biết Trịnh Giai từ khi nào đã cởϊ qυầи áo, trên người chỉ còn mỗi qυầи ɭóŧ. Tiếp xúc da thịt trần trụi khiến tim y loạn nhịp, giữa kɧoáı ©ảʍ mê man, đột nhiên Cố Tử Kỳ muốn nhìn nét mặt Trịnh Giai hiện tại.
Trịnh Giai kỹ thuật đủ khóe léo kéo dài kɧoáı ©ảʍ, nhưng không muốn cho Cố Tử Kỳ qua ải dễ dàng, động tác tay của hắn thật nhởn nhơ, cố ý trêu tức y.
- Trịnh Giai, anh cmn nhanh lên!
Cố Tử Kỳ đang muốn ra, người kia lại cố tình không buông tha cho y thống khoái, thật sự nhịn không được phải chửi.
Trịnh Giai nghiên đầu hà hơi nóng vào tai y, mở miệng ngậm lấy vàng tai, dùng đầu lưỡi đùa nghịch, sau đó bằng giọng điệu trầm thấp nhiễm màu tìиɧ ɖu͙© thốt ra:
- Cố Tử Kỳ, em mau nhìn cho kỹ, chính mình là tự nguyện lêи đỉиɦ trong tay anh.
Trịnh Giai nói xong thì miết mạnh đầṳ ѵú y, bàn tay bên dưới cũng luận động nhanh lên, đưa Cố Tử Kỳ đạt tới cao trào kɧoáı ©ảʍ, co giật bắn ra.
E<
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Xà Lang Trúc Mã Trúc Mã
- Chương 17