Chương 9

Mạnh Văn Tu lại cảm thấy nhất định là do Mạnh Sơ Bình đi loạn trong hoa viên, hai huynh đệ Mạnh Sơ Dương thấy thế nên mới ngăn cản nhưng Mạnh Sơ Bình một hai phải xông vào nên hai bên mới xảy ra xung đột. Ông ta cả giận nói: “Việc này thì có hiểu lầm gì? Nếu tên nghiệp chướng này không chạy lung tung thì sao có thể đánh nhau với Dương nhi? Ta thấy là do nó chủ động gây chuyện!”

Mạnh Sơ Bình không thể hiểu nổi sự thiên vị của Mạnh Văn Tu, [Một câu Dương nhi, hai câu cũng là Dương nhi, sao ông ta lại tốt với hắn ta như vậy?]

[Hay là….]

[Dương nhi không là do ông ta cùng tam thẩm….]

[Ôi! Người trong bá phủ đều chơi lớn như vậy sao?]

Sắc mặt Mạnh Văn Tu tức khắc đỏ bừng, ông ta chỉ thẳng vào mặt Mạnh Sơ Bình nói, “Ngươi… Ngươi… Nghiệt tử! Nghiệt tử! Người tới, đi lấy bản tử tới!”

Vừa thấy Mạnh Văn Tu muốn động thủ thật thì Phùng thị kinh hãi, bà vội vàng khuyên can, “Lão gia, không thể! Hiện giờ tiểu tử này mới vừa trở về, từ từ giáo dục lại là được, hà tất phải động thủ?”

[Đúng vậy, đúng vậy, mình là tiểu tử tới từ nông thôn không có giáo dưỡng, ông ta cũng đừng so đo với mình làm gì. Nếu không thì lại mất đi phong phạm của đại nhân đấy!]

Mạnh Văn Tu tức giận nói, “Các ngươi không cần phải khuyên ta, hôm nay ta phải dạy cho cái tên tiểu tử này thế nào là quy củ, thế nào là lễ nghĩa!”

Nghe vậy, những người xung quanh vội vàng khuyên nhủ, “Chuyện huynh đệ náo loạn ầm ĩ với nhau là chuyện bình thường mà, ai mà không có khoảng thời gian như thế?”

“Tuy ngũ đệ có sai nhưng hắn lớn lên ở nông thôn, không được giáo huấn là đương nhiên, phụ thân ngàn lần đừng tức giận hại thân!”

“Phụ thân, người cũng không cần phải quá lo lắng, nơi đây là bá phủ, cho dù mất mặt thì cũng không mất ra bên ngoài!”

“……”

Những lời này ngoài mặt thì là khuyên giải nhưng thực tế thì là đổ thêm dầu vào lửa, Mạnh Sơ Bình không khỏi cảm thán nói, [Oa, nhà này không có được bao nhiêu người tốt nhỉ!]

Đám người Phùng thị sửng sốt, ai vừa mới nói vậy? Chỉ là trước mắt quá hỗn loạn mà bọn họ không có thời gian để tìm hiểu, vậy nên chỉ có thể bỏ qua.

Mạnh Sơ Dương đang đứng một bên, vui sướиɠ khi người gặp hoạ, xem ra Mạnh Sơ Bình không thể tránh khỏi hình phạt này.

Mạnh Sơ Bình thấy tình hình không ổn nên quyết định chuồn đi, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, không nên tiếp tục ở lại bá phủ này.

Thừa dịp mọi người xung quanh không chú ý, Mạnh Sơ Bình lưu loát chui ra bên ngoài, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu.

Phùng thị thấy không thể khuyên nổi liền chỉ có thể mang An Dương bá ra làm lá chắn, “Lão gia, người muốn đánh thì cũng không thể đánh vào lúc này, chút nữa Bình nhi còn phải đi thỉnh an tổ phụ, nếu bây giờ người đánh, khi tổ phụ hỏi thì nên nói như thế nào?”

Mạnh Văn Tu đang nổi giận lúc này cũng bình tĩnh lại, thấy lời Phùng thị nói cũng có đạo lý. Dù sao thì người khác cũng không nghe được âm thanh kia, nếu ông ta phạt quá nặng thì không khỏi có chút đuối lý.

Hơn nữa như Phùng thị nói, nếu bây giờ ông ta đánh người thì phải ăn nói thế nào với lão gia tử? Việc cấp bách bây giờ vẫn là xử lý rắc rối trước mắt.

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Mạnh Văn Tu vung tay áo, “Hừ, cho dù là không đánh nhưng vẫn không thể tha thứ cho nó!”

Ông ta quay đầu nhìn về phía Mạnh Sơ Bình, “Nếu… Người đâu?”

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy nơi Mạnh Sơ Bình từng đứng giờ phút này lại không có một bóng người.

Cơn giận của Mạnh Văn Tu vừa bị đè nén nay lại nổi lên, ông ta nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho bà tử và nha hoàn, “Đi! Đi tìm nó về cho ta! Đưa nó về trong viện!”

Vừa mới chuồn ra khỏi nơi hỗn loạn kia, vẻ mặt Mạnh Sơ Bình thả lỏng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.

Hắn đã quyết định, hiện giờ phải rời khỏi bá phủ. Đương nhiên bởi vì trong bá phủ này có rất nhiều người, mà từng người đều có toan tính, thủ đoạn của mình, dù có ở lại thì cũng khó sống tốt được

Có lẽ là do đi đúng đường lúc trước nên không bao lâu sau, Mạnh Sơ Bình đã roa khỏi hoa viên, trước mắt là con đường dài quen thuộc lúc trước. Hắn đi sát vào một bên tường, cúi đầu nhanh chóng đi về phía trước, may mắn là trên đường đi không có một ai chú ý tới hắn.

Đi tới cánh cửa phía trước, Mạnh Sơ Bình lại tiếp tục đi qua một đại sảnh, mắt thấy không còn bao lâu nữa là ra được bá phủ thì hắn đột nhiên phát hiện phía trước có hai người đi tới.

Người đi trước có dáng người cường tráng, râu tóc hoa râm, thoạt nhìn có vẻ rất uy nghiêm, người đi bên cạnh cũng chỉ kém ông ấy vài tuổi

Trong nháy mắt, Mạnh Sơ Bình hoảng loạn, phải làm sao bây giờ, vừa nhìn đã biết người phía trước không phải hạ nhân, nói không chừng là trưởng bối trong bá phủ này, hắn có nên qua chào hỏi không? Hơn nữa người này nhìn có vẻ rất nghiêm khắc a! Nếu chào hỏi thì hắn nên nói gì bây giờ? Thêm nữa người ta cũng không biết hắn là ai, nếu tùy tiện chào hỏi mà vạn nhất không ai để ý thì quả thật rất xấu hổ?