Chương 49

“Đại ca!” Thấy Mạnh Sơ Nghi tới, Mạnh Sơ Thuần vội vui vẻ chào đón, đến lúc này hắn mới thấy được người đang trốn phía sau Mạnh Sơ Nghi, “A, ngũ đệ, đệ đi cùng đại ca tới đây sao?”

Nói xong, hắn ta dùng ta kéo Mạnh Sơ Bình ra, “Nếu vậy thì ta không cần phải giới thiệu đại ca với đệ rồi đúng không?”

Không có Mạnh Sơ Nghi đằng trước, Mạnh Sơ Bình lập tức bại lộ trước mắt mọi người trong phòng.Bị nhiều ánh mắt đang đánh giá, da đầu Mạnh Sơ Bình tê dại.

[A a a, cứu, cứu với, cứu với!]

Mạnh Sơ Thuần nghi hoặc nhìn Mạnh Sơ Bình, “Ngũ đệ, đệ làm sao vậy?”

Trong lòng Mạnh Sơ Bình đang căng thẳng nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng trấn định, “Không sao, không sao.”

Thấy hắn thật sự không bị làm sao, lúc này Mạnh Sơ Thuần mới yên tâm, “Đi đi đi, để ta giới thiệu cho đệ những người khác.”

Trước khi đi, hắn quay lại nhìn về phía Mạnh Sơ Nghi, “Đại ca, ca ngồi trước đi, đệ đưa ngũ đệ đi một lát.”

Mạnh Sơ Nghi nói: “Đi đi.”

Vì thế Mạnh Sơ Bình bị kéo đến trước mặt mọi người với vẻ mặt hoảng sợ, Mạnh Sơ Thuần nhiệt tình giới thiệu cho hắn, “Ngũ đệ, đây là tứ ca đệ Mạnh Sơ Thần, thất đệ Mạnh Sơ Tân, bát đệ Mạnh Sơ Ngọc, cửu đệ Mạnh Sơ Cần, thập đệ Mạnh Sơ Kiệm….”

Giới thiệu xong huynh đệ thì lại đến muội muội, “Đây là tam muội muội chúng ta, Mạnh Tử Vân, tứ muội muội Mạnh Gia Vân, lục muội muội Mạnh Lộ Vân…..”

Đầu óc Mạnh Sơ Bình choáng váng vì bị dẫn đi một vòng, khuôn mặt suýt chút nữa cứng đờ vì cười nhưng trên thực tế hắn không nhớ nổi ai với ai. Hình như có quá nhiều người đúng không? Ước chừng phải có hơn hai mươi người trong phòng.

Hắn máy móc ứng phó với từng người rồi chạy trối chết về chỗ ngồi của mình.

Bởi vì bọn họ có quá nhiều người cho nên không thể ngồi trên bàn mà là ngồi thành vòng tròn, trước mặt mỗi người đều có một tiểu án.

Lần này làm chủ tiệc, Mạnh Sơ Thuần bắt đầu mở miệng, hắn cầm lấy chén rượu, “Các vị huynh đệ tỷ muội, lần này mời mọi người tới chủ yếu là vì muốn giới thiệu cho mọi người ngũ đệ một chút, ngũ đệ vừa mới trở về, sau này mọi người sẽ cùng chung sống, mong mọi người chiếu cố đệ ấy. Ta thay mặt ngũ đệ kính mọi người một ly trước.”

Trong số những người cùng trang lứa, Mạnh Sơ Khải, Mạnh Sơ Dương và Mạnh Sơ Tân đều có xích mích với Mạnh Sơ Bình, đương nhiên bọn họ sẽ không phản ứng gì nên người tiếp lời là Mạnh Sơ Thần, “Chuyện đó là đương nhiên, đều là huynh đệ nhà mình, còn cần nhị ca nói sao?”

Còn những người nhỏ tuổi hơn thì bọn họ vô cùng tò mò, “Ngũ ca, bao năm qua ca ở đâu vậy?”

“Ca trở về từ bao giờ?”

“Ca tự mình trở về sao? Hay là được người tìm về?”

……

Bị mọi người mồm năm miệng mười hỏi liên tục, Mạnh Sơ Bình hoảng sợ đến mức suýt chút nữa không thở nổi, [Cứu mạng! Sao bọn họ lại nhiệt tình như vậy? Người bá phủ đều hoà đồng thế à? Mình nên trả lời cái nào trước đây?]

Cũng may Mạnh Sơ Thuần kịp thời giải vây cho hắn, “Được rồi, nếu mỗi người các đệ đều hỏi một câu thì ngũ đệ phải trả lời tới bao giờ? Đợi lát nữa sẽ có thời gian để hàn huyên sau.”

[Cái gì? Lát nữa còn phải hàn huyên?]

Vừa nghe được lời này, Mạnh Sơ Bình hận không thể bỏ của chạy lấy người ngay lập tức, nhưng mọi người đều đang nhìn về phía hắn nên hắn chỉ có thể ngượng ngùng cười một chút rồi câu nện ngồi tại chỗ.

Nhìn bộ dạng Mạnh Sơ Bình ngoan ngoãn trầm tính, khuôn mặt Mạnh Tử Vân lộ rõ vẻ khinh thường, giả vờ như vậy làm gì? Thật là kẻ đạo đức giả?

Thấy Mạnh Sơ Bình ngây ngốc ngồi bất động, Mạnh Sơ Dương khó chịu nhắc nhở một câu, “Ngũ ca, ngươi cũng nên kính mọi người một ly.”

“Được, được.” Mạnh Sơ Bình vội cầm lấy chén rượu, sau đó giả vờ bình tĩnh nói: “Ta kính mọi người một ly.”

Nhưng hắn vừa mới dứt lời, khuôn mặt đã đỏ lên, xấu hổ đến mức chân như sắp chôn xuống đất. Hiện giờ hắn không dám tưởng tượng được rằng mọi người đang nghĩ gì về mình, nếu hắn nói bây giờ hắn đang say thì có ai tin không?

Ngoại trừ một số người có thể nghe được suy nghĩ của Mạnh Sơ Bình thì những người khác đều liếc nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Bọn họ không nghĩ rằng ngũ đệ/ ngũ ca vừa được nhận về lại có tính tình như vậy.

Tất nhiên trên khuôn mặt bọn họ sẽ không để lộ ra biểu cảm gì, bọn họ đều giơ chén rượu lên rồi nói: “Ngũ ca/ ngũ đệ, thỉnh.”

Mạnh Tử Vân buông chén rượu xuống, cười một tiếng rồi nói, “Ngũ ca, chúng ta đều là người một nhà, ngươi ngượng ngùng xoắn xít như vậy làm gì? May mà đây là trong phủ, nếu đi ra ngoài cũng thế thì chẳng phải sẽ bị người khác chê cười sao?”

Thấy mọi người đều để lộ ra tâm tình xem náo nhiệt, cả người Mạnh Sơ Bình cứng đờ, thầm oán trách Mạnh Tử Vân, [Chưa chi nàng ta đã quên rằng vừa nãy nàng ta hành xử thế nào à.]