Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xã Khủng Xuyên Thành Con Thứ Bá Phủ

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp khoảng mười ba, mười bốn tuổi đứng đó tủm tỉm cười, cánh ta vẫn đang giữ chặt tay của Mạnh Tử Vân.

Mạnh Gia Vân nhìn về phía Mạnh Sơ Bình, hắn vừa mới nói chuyện?

Thấy Mạnh Gia Vân tới tham gia náo nhiệt, Mạnh Tử Vân vô cùng tức giận, nàng ta dùng lực rút tay mình ra, “Mạnh Gia Vân, ta đang giáo huấn hắn, ngươi xen vào làm gì?”

Mạnh Gia Vân tủm tỉm cười nói: “Tam tỷ, hắn nói cũng không sai nha, tỷ giáo huấn hắn làm gì?”

Mạnh Sơ Bình âm thầm phụ họa trong lòng, [Đúng vậy, đúng vậy, không hợp một lời đã đánh người, còn không biết xấu hổ mỉa mai người khác? So với nàng ta thì mình kém xa.]

Kim Trản đang đứng một bên, nàng ta muốn cười nhưng không dám cười nên chỉ có thể khó khăn nhẫn nhịn.

Mạnh Gia Vân kinh ngạc nhìn Mạnh Sơ Bình, người này vừa mở miệng nói chuyện đúng không? sao nàng lại không thấy?

Thấy hai người bọn họ cùng mỉa mai mình, chẳng qua chỉ là một người âm thầm nghĩ trong lòng, một người thì nói ra. Mạnh Tử Vân nhướng một bên mày, vô cùng bực bội, nàng ta hừ lạnh một tiếng, đột nhiên vung tay tát lên mặt Kim Trản, sau đó nàng ta ngạo mạn nói: “Ta muốn giáo huấn ai thì giáo huấn, ngươi quản được sao?”

Mạnh Gia Vân tức giận, “Ngươi!”

Thấy nàng tức giận, Mạnh Tử Vân vô cùng đắc ý, “Ta làm sao? Có bản lĩnh thì ngươi cứ xen vào đi!”

Đừng tưởng rằng vừa rồi nàng ta không nhìn thấy, trong những người vừa cười nàng ta thì có nha hoàn kia, vậy nên cái tát này cũng không oan uổng nàng ta.

Kim Trản che mặt lại, khuôn mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra, Mạnh Tử Vân xung đột với Mạnh Sơ Bình thì có liên quan gì tới nàng ta, dựa vào cái gì mà lấy nàng ta ra trút giận?

Mạnh Sơ Bình đã sợ tới ngây người, tuy bình thường hắn không thích Kim Trản nhưng lúc này nàng ta bị Mạnh Tử Vân tát một cái, Mạnh Sơ Bình vẫn có chút khó chịu, [Nàng ta có bị làm sao không? Có phải là bị bệnh dại không? Sao thấy ai cũng cắn được vậy?]

[Nói nàng ta lợi hại cũng không sai đâu, người biết còn nói rằng nàng ta là tiểu thư bá phủ, không biết còn tưởng rằng ả đàn bà đanh đá nào đó!]

[Sao cùng là nuôi dưỡng ở bá phủ mà sao nàng ta không được như vị tiểu thư ôn nhu hiền lành còn tri thư đạt lễ này? Chẳng lẽ là nàng ta đột biến gen?]

Mạnh Gia Vân vốn đang tức giận nhưng khi nghe thấy Mạnh Sơ Bình âm thầm khen mình trong lòng liền hạ hỏa một chút, nàng tại tủm tỉm cười nói: “Vậy tam tỷ muốn cắn ai thì cắn đi vậy, ta không can thiệp nữa.”

Sau đó nàng lại quay đầu nhìn về phía Kim Trản, “Chút nữa nhớ lấy dược đắp vào, nghe nói bị động vật cắn thì sẽ có khả năng bị bệnh dại.”

Mạnh Sơ Bình cảm thán, [Phụt ---, thế mà dám mỉa mai nàng ta là động vật, vị cô nương này thật có giáo dưỡng kể cả khi mắng người.”

Bị cả hai bọn họ liên hợp chèn ép, Mạnh Tử Vân như muốn nổi đi lên, “Các ngươi – hừ, các ngươi chờ đấy! Chút nữa ta sẽ đi nói cho tổ mẫu biết chuyện này!”

Mạnh Sơ Bình khinh thường, [Oa, đã bao lớn rồi mà còn không cái lại được thì đi mách trưởng bối? Mình sợ quá nha!]

Mạnh Gia Vân phụt một tiếng, bật cười.

Mạnh Tử Vân càng thêm tức giận vì giọng điệu của Mạnh Sơ Bình, lúc này nàng ta không nhịn được nữa, phẫn nộ nhào về phía Mạnh Sơ Bình.

Mạnh Sơ Bình không nghĩ Mạnh Tử Vân sẽ nhào tới mà không nói lời nào, hắn vội vàng tránh né, [Oa, nàng ta thật giảo hoạt, vừa phân tán sự chú ý của mình vừa nhào tới. Cũng may thân thủ mình linh hoạt, có thể né được nếu không sẽ bị cào tới hủy dung.]

[Ha ha, có giỏi thì tới bắt đi, ha ha ha!]

Mạnh Tử Vân càng thêm tức giận, tốt nhất Mạnh Sơ Bình đừng để nàng ta bắt được, nếu không mọi chuyện sẽ không đơn giản là một cái tát như vừa nãy đâu.

Hai người chạy vòng quanh thân cây, một người đuổi, một người trốn, những người khác cũng muốn ngăn cản nhưng Mạnh Tử Vân quá hung hăng, không cẩn thận thì sẽ có khả năng bị vạ lây, bởi vậy nên mọi người xung quanh mới không thể dừng trò hề này được.

Đúng lúc này, có một tiếng quát chói tai vang lên, “Dừng lại!”

Thấy Mạnh Sơ Nghi đi tới, tất cả hạ nhân vội vàng hành lễ, “Đại thiếu gia.”

Mạnh Gia Vân vui vẻ nói, “Đại ca?”

Mạnh Tử Vân cũng dừng lại ngay lập tức, bình tĩnh lại, nàng ta câu nệ xoay người, đối diện với Mạnh Sơ Nghi, nhỏ giọng nói: “Đại ca.”

Mạnh Sơ Nghi liếc nhìn về phía Mạnh Sơ Bình, sau đó lại nhìn về phía Mạnh Tử Vân, nghiêm mặt nói: “Các ngươi đang làm gì vậy?”

Vừa bị Mạnh Sơ Nghi liếc qua, sống lương của Mạnh Sơ Bình cứng đờ, lập tức lúng túng, hắn hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi chân như chột dạ, không dám động đậy.

Thấy hắn hỏi, Mạnh Tử Vân cảm thấy vô cùng ủy khuất, vội vàng cáo trạng, “Đại ca, bọn họ khi dễ muội!”
« Chương TrướcChương Tiếp »